[Iruma/Azziru] Chẳng Nể Nang Ai

Chương 1: One-shot

EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH

BETA-ER: TINH HÀ VỸ LINH

- o0o-

"Azu-kun, buổi sáng tốt lành ~"

"Azu-kun, ăn chung với tớ nha?"

"Azu-kun, bọn mình là....bạn, phải không?"

"Azu-kun, cậu còn sống...."

"Azu-kun, Azz, Alice....."

......

"Alice, xin lỗi, tớ là con người....."

"Iruma-sama!!!!!"

Hét lớn một tiếng, Asmodeus Alice bật dậy thoát khỏi giấc mộng, cánh tay vươn ra đằng trước như cố gắng bắt lấy thứ gì.

Ngay sau đó, là một cái ôm to bự đến từ con động vật hình ác ma, cộng với giọng nói quen thuộc và xưng hô cũng quen thuộc không kém "Azz-Azz, cuối cùng cậu cũng dậy rồi?!!"

"Này, Valac ngốc cô lại đang làm cái gì nữa?!" Alice theo thói quen gỡ cái con đang đu trên người mình ra, đương nhiên cũng đã quen cái thói có chết cũng phải túm góc áo mình của Clara.

Clara tức giận cắn góc áo Alice, sau đó gào một tiếng như ác long "Azz-Azz mới là đồ ngốc! Nếu không phải Iruma-chi nhờ vả, tớ đã kệ cậu rồi!"

Lời của Clara như trực tiếp khai sáng cho ai đó, những giấc mơ hỗn loạn cũng dần hòa vào những dòng ký ức trước khi hôn mê, Alice siết chặt phần áo trước trái tim theo bản năng, im lặng không nói gì.

Những chuyện xảy ra sau khi Iruma cắn rách ngón tay rồi ịnh lên miệng vết thương sâu hoắm, Alice cho dù muốn cũng không thể quên được. Từ xưa đến nay, chưa từng có máu ác ma nào có thể làm được điều đó.

Sau khi Kirio dẫn đầu Lục Chỉ Chúng vây công, Alice bị câu "Dù sao Iruma em cũng là con người", làm cho ngây người.

"Azz-Azz?"

Giọng nói của Clara kéo Alice quay lại thực tại.

Anh liếc nhìn Clara, giấu chuyện mình đã biết theo bản năng, nghiêm túc nói: "Valac, tôi hôn mê bao lâu rồi?"

Tuy Clara không biết Alice nghĩ cái gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bảy ngày! Không ngờ Azz-Azz là đứa nhỏ ham ngủ nha ~"

Đối với câu khịa kháy của Clara, Alice cũng không phản bác, chỉ yên lặng nói một câu "Tôi muốn yên tĩnh một chút...."

Tuy tính cách Clara đơn thuần nhưng không có nghĩa cô ngốc, Iruma có dặn trước, cho nên cô cũng không gặng hỏi chuyện của Alice. Chỉ trước khi đi vẫn bồi thêm câu "Azz-Azz là đồ ngốc", cũng thuận tay đuổi mớ ác ma đang hóng hớt bên ngoài.

Chốc sau, một bóng hình xanh lam lặng lẽ vào phòng.

"Alice...không, cái đó, Azu-kun, xin lỗi..." Iruma không biết nên biểu cảm thế nào mới tốt. Nhớ đến biểu cảm của Alice khi biết cậu là con người, sắc mặt càng phức tạp hơn.

Tính ra thì, bọn họ mới bắt đầu yêu đương tháng trước, chẳng nhẽ mối tình mới được một tháng này phải tan vỡ vì cậu là con người hay sao?

Iruma cắn nhẹ môi, cậu không hối hận với chuyện mình chấp nhận lời tỏ tình của Alice, cậu chỉ hối hận chuyện mình thừa nhận câu nói kia của Kirio. Nếu cậu học được cách nói dối, vậy có khi nào Alice sẽ không dùng thái độ này đối xử với mình hay không?

Tuy Iruma đã sớm quen đương đầu với nguy hiểm một mình, nhưng nguy hiểm mang tên "Tình yêu" này, cậu thật sự không biết nên làm thế nào. Cho dù không còn là người yêu, ít nhất trở về làm bạn như xưa cũng được.

Cho dù.....giữ lại chút thôi cũng được, chỉ cần đừng trở mặt thành thù hoặc trở thành người xa lạ đều được.....

Nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của Iruma, Alice không biết tại sao lại cảm thấy thả lỏng.

Thật kỳ lạ....rõ ràng khi nãy mình rất bất an, hiện tại nhìn thấy Iruma không sao hết đứng trước mặt, còn có thể nói ra mấy lời này, Alice lại cảm thấy an tâm từ tận đáy lòng.

Nghĩ đến đây, Alice không tự giác mỉm cười, xuống giường đi đến trước mặt Iruma, anh nắm tay đối phương, quỳ một chân xuống, giọng nói mang theo dịu dàng chỉ dành cho người trước mặt "Iruma-sama không cần xin lỗi, chỉ là tôi có hơi bất ngờ mà thôi."

Iruma hơi bất ngờ, hỏi lại "Azz-kun, cậu....cậu không giận sao?"

"Giận sao, hiển nhiên là có chứ!" Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Alice loé lên chút không cam lòng, giọng nói run nhẹ "Tôi ngày nào cũng bầu bạn bên ngài, thân là cây thương sắc bén nhất của ngài, là người yêu của ngài, lại không phát hiện thân phận con người của ngài, tôi....A?! Iruma-sama, sao ngài...."

Nhìn đôi mắt to tròn đang chảy nước không ngừng kia, Alice lập tức luống cuống tay chân lau nước mắt cho người.

"Ma quá! Ailce....." iruma lập tức nhào vào lòng Alice, ôm chặt eo đối phương, ngay cả xưng hô cũng biến thành tên đối phương "Tớ còn tưởng là, tưởng là.....hu hu — nói chung là, may quá!"

Alice vốn muốn an ủi, nhưng nhớ Valc nói bản thân đã hôn mê rất lâu, hẳn Iruma-sama cũng đã thấp thỏm hồi lâu, cho nên chỉ nhẹ nhàng ôm đối phương, không nói gì.

Khoảng vài phút trôi qua, tiếng khóc của Iruma nhẹ lại, lúc này cả hai mới ngồi trên giường bắt đầu nói chuyện với nhau.

"A.......nghĩ đến cảnh tôi biết chuyện "Iruma-sama là con người" trễ hơn tên đeo kính chết tiệt kia, thật khó chịu mà!" Alice tưởng tượng cái biểu cảm Kirio "Iruma là của riêng tôi", cả người lập tức chìm vào bể hận, trên người thậm chí còn xuất hiện bóng lửa mờ mờ.

Rõ ràng Iruma-sama của của tôi, của tôi!!

Iruma gãi đầu, cũng hơi mơ màng "Tớ cũng rất khó hiểu, lẽ ra ảnh phải không biết mới đúng....chẳng nhẽ ông nói cho ảnh? Không thể nào...."

Alice bất đắc dĩ thở dài, nói: "Mặc kệ anh ta biết bằng cách nào, nhưng chắc chắn là, Iruma-sama đã bị bọn họ theo dõi khá lâu. Nhưng cũng đành chịu thôi, dù sao iruma-sama cũng xuất sắc đến thế, muốn không chú ý cũng khó."

Iruma sửng sốt, nhìn ác ma dịu dàng xinh đẹp như xưa trước mặt, đôi mắt vốn đã khô lại đong đầy nước mắt.

"A?! Iruma-sama, ngài sao lại...." Alice vội vàng duỗi tay, muốn lau nước mắt cho đôi mắt kia.

"Alice." Iruma một tay bắt bàn tay duỗi lại của Alice, cánh tay còn lại lau qua quýt trên mặt cũng đồng thời ngắt ngang Alice "Cậu....không ngại tớ là con người sao? Không, ý là, cậu không ngại tớ giấu cậu lâu đến thế sao?"

Lúc đầu Alice im lặng một chốc, sau đó lại mỉm cười "Nên nói thế nào đây....Tôi không hề thấy ngại, tính ra tôi thấy nó hợp lý."

Iruma không hiểu lắm, nghiêng đầu theo thói quen nhìn Alice.

Trong số các ác ma mà nói thì tính cách người nào đó ôn hoà một cách kì lạ, mà cũng thường xuyên khiến cho người khác cảm nhận được tấm lòng đại nhân đại lượng của mình. Nếu so sánh cụ thể ra thì ác ma bình thường lúc nào cũng ích kỷ, đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, dã tâm và du͙© vọиɠ vô cùng lớn, mà người nào đó lại thường suy nghĩ cho người khác, còn rất kiên nhẫn, bền gan vững chí là đằng khác,... Nhưng nếu Iruma-sama thực sự là con người thì những điểm này đều có thể hiểu được.

Nhưng mà, nếu Iruma-sama không phải ác ma, vậy có phải có ngày nào đó ngài ấy sẽ rời khỏi nơi này vĩnh viễn hay không?

Đột nhiên, Iruma ôm cổ Alice, chôn mặt trên vai đối phương, không lên tiếng.

Alice đơ người không phản ứng kịp, hơi luống cuống ôm lại cơ thể mềm mại nhỏ xinh kia, hoảng loạn nói: "Iruma-sama, ngài, ngài làm sao thế?"

Iruma lắc mạnh đầu, nhưng cứ nhất quyết chôn đầu trên vai đối phương, nhất quyết không cho đối phương nhìn mặt mình, nói thầm "Tớ....tớ chưa từng yêu đương bao giờ, tớ không biết bây giờ nên an ủi cậu thế nào. Nhưng ngày xưa lúc tớ làm trong phim trường, tớ có nhìn thấy diễn viên diễn cảnh yêu nhau, sẽ dùng ôm thay lời an ủi người yêu. Tớ....thật sự thích Alice, cậu không chê tớ là con người, thật may quá...."

Alice bị lời nói của Iruma là cho đứng hình.

Mấy thứ như phim trường, làm thêm, diễn viên gì đó, Alice quả thật không hiểu. Nhưng nghe được Iruma đang cố an ủi mình, tim anh như bị ai đó gõ mạnh, hơn nữa còn có xu thế đập ngày càng nhanh.

Cảm nhận được cánh tay bên hông ngày càng siết chặt lại, cộng với tiếng tim đập ngày càng lớn, Iruma lập tức cảm thấy kì kì. Vốn định kéo giãn khoảng cách của hai người ra hỏi một chút, nhưng ót lại bị Alice giữ chặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi tai nhòn nhọn đang đỏ rực như ngọn lửa.

"Alice...?"

Alice quay đầu, không muốn cho Iruma thấy biểu cảm của mình lúc này. Biểu cảm của anh bây giờ rất không xong, hơn nữa anh cũng không chắc mình có thể khống chế tốt bản thân để không làm vài hành vi điên rồ nào đó.

"Iruma-sama, thật xin lỗi....hiện tại có thể giữ thế này một lúc được không...."

Người trong lòng giật giật, sau đó lại ôm anh chặt hơn, lên tiếng đáp lại: "Hiển nhiên là được, Alice muốn làm gì cũng được."

Chỉ cần cả hai vẫn luôn sánh bước, đừng nói là ôm một cái, bảo Iruma cược mạng cũng được.

Dã tâm này, hẳn xuất hiện từ lâu rồi nhỉ!

Đặc biệt sau khi Alice tỏ tình với cậu, Iruma phát hiện tính chiếm hữu của mình với Alice cũng rõ hơn, đặc biệt là khi Lục Chỉ Chúng làm đối phương bị thương.

Nếu không phải ông chạy đến kịp, Iruma nhìn thấy nhiêu đó máu không đủ cứu tỉnh Alice, có khả năng sẽ trực tiếp cắt mạch cứu ác ma.

Nói chung, Alice không sao hết, đã thế còn chấp nhận chuyện mình là con người, thật sự là...

"Alice...."

"Vâng."

"Về sau tớ có lẽ sẽ, càng ngày càng tuỳ hứng mà không nể nang gì hết với cậu...có thể không?"

"Ha...có thể hay không gì chứ, tôi là cây thương của Iruma-sama, là người yêu của iruma-sama, này là chuyện đương nhiên."

Ngược lại, là chính bản thân anh.

Iruma có thể khống chế tính cách của mình hoàn hảo như thế, hẳn là vì cậu ấy là con người nhỉ! Nhưng thứ ác ma không giỏi nhất chính là khống chế ích kỷ của bản thân, Iruma-sama thiên vị và ỷ lại anh như thế, chỉ sợ anh về sau mới là người chẳng nể nang gì hết!

Thậm chí ngày nào đó....sẽ xảy ra chuyện anh cắn nuốt Iruma-sama chăng?!!

Alice bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện doạ sợ, vội vàng kéo giãn khoảng cách của cả hai.

Iruma cũng bị doạ hoảng, vội vàng hỏi: "Alice, sao thế?"

"A, không sao. Tôi chỉ, chỉ...." Trong lúc Alice nghĩ cớ, bụng Iruma bỗng nhiên điểm danh.

Không gian bỗng nhiên im lặng kì lạ —

Iruma lập tức xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, bởi vì Alice cứ hôn mê mãi, nên tớ không thể yên tâm ăn được, cho nên mới.....Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!!!"

Alice cũng vội vàng xin lỗi theo: "Không đúng, người xin lỗi phải là tôi mới phải! Thân là cây thương của Iruma-sama lại khiến ngài lo lắng đến mức không ăn uống được gì....đây là lỗi của tôi, ác ma nên xin lỗi là tôi mới đúng!"

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi....."

"Iruma-sama, này là lỗi của tôi....."

Clara đứng ngoài đợi một hồi cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Cộng thêm mấy thành viên khác của lớp cá biệt cứ xúi giục liên tục, nhịn không được hé cửa nhìn lén vào bên trong.

Nhưng thứ lọt vào mắt là, hai người ngồi trên giường đều quỳ xin lỗi nhau, khiến mọi người không khỏi tò mò không biết nãy giờ có chuyện gì xảy ra trong phòng.

Nhưng mà, Clara là ngoại lệ.

Clara vừa nhìn đã biết Iruma mà Alice đã giải quyết vấn đề của cả hai xong, cho nên quyết đoán nhào vào lòng hai người, cười hì hì nói: "Này là trò gì mới hả? Iruma-chi, Azz-Azz, tớ cũng muốn chơi!"

Mọi người thấy phản ứng của Clara, nhìn nhìn biểu cảm không tin được của hai người trên giường, ác ma trong lòng trỗi dậy khiến đoàn người cũng nhào vào bắt chước Clara.

"Tớ cũng muốn ~"

"Tớ đến đây!"

"Mấy người làm cái gì?! Đừng cáo xáp lại gần Iruma-sama á á á—-"

Trong giây lát, trên giường xuất hiện một ngọn núi nhỏ được tạo nên bằng ác ma.

Nhìn mấy lớp cá biệt quậy trong phòng, Kalego luôn đứng ở ngoài xem kịch hừ một tiếng "Đám này, vẫn quá rảnh như cũ."

Balam đứng bên cạnh cười cười "Đồng bọn không sao là một chuyện rất đáng chúc mừng mà! À phải, khi nãy Opera-senpai nhờ tớ nói với cậu, lát nữa anh ấy sẽ đến đón Iruma."

Không chú ý đến biểu cảm đen thui của Kalego, Balam nói thầm: "Cơ mà tại sao cái chuyện "đến đón Iruma" này, Opera-senpai lại bảo tớ phải nói cho cậu nhỉ? Nói cho Iruma thôi là được rồi mà....."

HẾT