Hứa Tân Di tự nhận việc diễn xuất này không có trong kế hoạch, vừa rồi là cô tự biên tự diễn.
Câu nói cuối cùng kia xem như cho Tần Nghiên một cái bậc thang đi xuống. Tốt xấu gì đây cũng là tiệc sinh nhật của cô ta, cũng không thể để cô ta ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy mất mặt được đúng không?
- "Hôm nay coi như cho cô một cái cảnh cáo, lần sau còn dám trêu chọc tôi, thì nhìn xem tôi không tay xé xác cô đi!"
- "Ai, không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mình đúng thật là một nữ nhân thiện lương."
Dịch Dương mi tâm nhảy một cái, yếu ớt nhìn về phía Hứa Tân Di.
Tần Nghiên nuốt xuống uất ức, kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, "Phải."
"Diễn kịch? Tần Nghiên, tớ rõ ràng trông thấy..." Bạn Hồ lúc này liền muốn ra mặt.
"Được rồi, " Tần Nghiên thu lại tâm tình, muốn ở trước mặt Dịch Dương sắc mặt không quá khó coi, "Thật không có việc gì, là tôi hiếu kì kỹ năng diễn xuất của Tân Di, cho nên mới diễn một màn này. Tôi còn có việc, đi vào trước, mọi người chơi vui vẻ."
Tần Nghiên vừa đi, bốn người bạn kia của Tần Nghiên nhao nhao trừng Hứa Tân Di một chút, mang đầy bụng oán khí đi vào bên trong.
Trên sân thượng chỉ còn lại hai người Hứa Tân Di và Dịch Dương.
Gió thu thổi, hoa lá đầy sân tùy ý đong đưa, Hứa Tân Di rùng mình một cái, run lập cập.
"Vui không?"
Dịch Dương nắm vuốt gò má cô, ngẩng đầu, bâng quơ nhìn thoáng qua.
"Anh đang làm gì?"
Dịch Dương giống như cười mà không phải cười, "Nhìn xem trên mặt cô có lưu lại dấu tay, có hủy dung hay không."
Hứa Tân Di hất tay của hắn ra, "Không cần, em chẳng phải đã nói rồi sao, đó là cùng Tần Nghiên đùa giỡn thôi."
Dịch Dương dò xét cô thật lâu.
Hứa Tân Di không chút nào chột dạ nhìn lại hắn.
- "Tên yêu quái này nhìn tôi làm gì? Thay Tần Nghiên của anh bênh vực kẻ yếu sao? Nhìn nữa tôi đánh cái đầu chó của anh!"
Dịch Dương bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.
- - "May là anh biết thức thời."
Trong hành lang khách nhân đến dự sinh nhật của Tần Nghiên hầu như đều đến đông đủ, Tần Nghiên bỏ xuống vẻ chật vật lúc nãy, mỉm cười ưu nhã đứng ở trước cái bánh gatô mười tầng, cắt bánh.
Hứa Tân Di đứng ở một bên hứng thú nhìn Tần Nghiên mỉm cười gượng gạo trong đám người, nữ nhân này ngụy trang cũng thật mệt mỏi a?
"Dịch Dương, đã lâu không gặp." Có nam nhân bưng chén rượu đi tới, cười bắt tay cùng Dịch Dương lên tiếng chào hỏi, thoạt nhìn như là bạn cũ của Dịch Dương.
Dịch Dương sững sờ, tựa hồ đang nhớ lại nam nhân trước mặt này là ai. Hồi tưởng qua đi mỉm cười, đưa tay tới nắm lấy, "Đã lâu không gặp."
"Vị này là Dễ phu nhân a? Thời điểm Dịch Dương kết hôn tôi đang ở nước ngoài, không thể trở về để tham gia hôn lễ của hai người, rất xin lỗi. Nếu cô không ngại có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng hay không?"
"Đương nhiên không ngại."
Dịch Dương chần chờ nhìn Hứa Tân Di một chút, "Cô..."
"Tôi không sao, anh đi đi."
- "Cùng mấy xú nam nhân đã kết hôn có cái gì để nói chuyện." "..." Dịch Dương xoay người rời đi.
Hứa Tân Di nhìn Dịch Dương cùng mấy nam nhân ở một bên nói chuyện phiếm, mình tìm cái sofa ngồi xuống an tĩnh nghỉ ngơi.
Có hai trận nháo kịch vừa rồi, nhóm bạn của Tần Nghiên đối với Hứa Tân Di có nhận thức mới, ước chừng biết mặt ngoài đơn giản không như vậy, cho nên không dám tùy tiện trêu chọc.
Hứa Tân Di cũng vui vẻ thanh nhàn.
Cô buồn bực ngán ngẩm ngồi ở trên ghế sa lon buồn ngủ, cũng không biết qua bao lâu, rượu đỏ trong tay đã thấy đáy. Lúc đang chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ, một cái nhân viên phục vụ hướng cô đi tới.
"Cảm ơn."
"Dễ phu nhân, có thể nói chuyện một chút không?" Hắn thấp giọng.
Hứa Tân Di nhíu mày, mở ra con mắt còn buồn ngủ, là nhân viên phục vụ vừa rồi giội cho Dịch Dương một thân rượu đỏ.
"Anh tìm tôi? Có chuyện gì?"
Tên kia nhân viên phục vụ mắt nhìn bốn phía, "Dễ phu nhân, tôi vừa rồi trông thấy có người ở trong rượu của Dịch tiên sinh cho ít thuốc."
Hứa Tân Di khẽ giật mình, thần sắc hơi rét.
"Anh xác định là hướng rượu của chồng tôi hạ thuốc?"
"Phải."
"Thuốc gì anh biết không?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu.
"Vậy anh biết chồng tôi hiện tại ở đâu không?"
"Tôi nhìn thấy bọn họ đến lầu hai căn phòng cuối cùng kia."
Lầu hai cuối cùng?
Hứa Tân Di ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn thoáng qua.
loại trường hợp hạ dược Dịch Dương, không có khả năng khác, chỉ có thể là ham muốn thân thể của Dịch Dương.
Tần Nghiên?
Chẳng lẽ cô ta là muốn cùng Dịch Dương phát sinh quan hệ, sau đó thuận thế áp chế Dịch Dương?
Nếu như Dịch Dương thật cùng cô ta phát sinh quan hệ, Tần gia khẳng định sẽ bắt Dịch Dương phụ trách, đến lúc đó... Dịch Dương liền phải ly hôn với cô.
Đây không phải là việc vừa vặn hợp ý sao?
Hứa Tân Di nhìn thoáng qua chỗ Tần Nghiên. Chỉ thấy hai người bạn hướng Tần Nghiên cười đi đến, che ở bên tai cô ta nói câu gì, Tần Nghiên biến sắc, mắt nhanh chóng nhìn hướng lầu hai.
Xem ra, Tần Nghiên cũng không biết chuyện này.
Mà là mấy người kia tự chủ trương.
Mấy người bạn của Tần Nghiên, so với Tần Nghiên còn âm hiểm hơn.
Cái thuốc này...
Nếu như xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
Hứa Tân Di có chút do dự.
Tuy nói cái tên Dịch Dương kia hỗn đản đáng đời, thế nhưng là ở loại trường hợp cùng Tần Nghiên phát sinh loại chuyện đó, chẳng phải là
đang đánh mặt của cô?
Mặt mũi mất hết không nói, về sau chỉ sợ sẽ bị người ở sau lưng chỉ trỏ, nói cái gì "Đây chính là Hứa Tân Di, chồng trước của cô ta cùng người khác ngay dưới mắt cô ta làm loạn cô ta cũng không biết".
Không được, hôm nay phải cứu một cái mạng chó của tên Dịch Dương kia, không thể để Tần Nghiên tùy ý làm loạn.
Sau khi đã nghĩ rõ ràng, Hứa Tân Di nói với tên nhân viên phục vụ kia: