Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 12.1


***

"Hắn thân với cô rồi?" An Nhã bưng một chén rượu đỏ. Móng tay đỏ chót nổi bật trên ly rượu pha lê đẹp mắt cực kỳ, phối hợp với khớp xương rõ ràng, bàn tay trắng ngọc hoàn mĩ, không tục tĩu, ngược lại có cảm giác yêu diễm.

"Tân Di, tin tôi, hắn thân với cô tuyệt đối không phải là bởi vì thích cô."

"Không phải là bởi vì thích tôi vậy tại sao hôn tôi?" Hứa Tân Di khí thế hùng hồn, giọng điệu vô cùng cố chấp, mặt mũi viết tràn đầy hai chữ "Không tin". Khuôn mặt mang theo ý cười, tựa hồ đang đắm chìm trong mộng đẹp.

An Nhã nhìn cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hứa tiểu thư, đừng cười, có cười hắn cũng không có khả năng bởi vì thích cô nên mới thân với cô. Đều nói nữ nhân ở trong tình yêu chỉ số thông minh là bằng không, trước đó tôi còn chưa tin, vừa nhìn thấy cô tôi liền tin, cô có thể hay không có chút tiền đồ?"

Thấy Hứa Tân Di một bộ dáng không yên lòng, An Nhã nghiêm túc nói với cô: "Cái này, tôi và cô phân tích xem. Cô cùng Dịch Dương kết hôn hai năm, số lần cô gặp được anh ta tôi biết rõ ràng, anh ta không thích cô tôi tin chính cô cũng nhìn ra được, từ lúc Dịch Dương về nước đến nay mới được bao lâu? Một tháng?"

"Nửa tháng."

Được, nửa tháng. Đại tiểu thư, hai ngày trước tôi đưa cho cô cái kịch bản và tiểu thuyết, Dịch Dương thậm chí còn không có mặt để chúc mừng. Xem ánh mắt cô, cùng thân thể cô giữ khoảng cách, người thích cô sẽ làm những việc như vậy sao?"

Hứa Tân Di nghiêm túc suy nghĩ một phen, giống như thất bại lắc đầu.

"Cho nên a, không phải tôi đả kích cô, ở trong đó khẳng định có cái nguyên nhân gì khác, tóm lại sẽ không là bởi vì thích cô." Nghĩ nghĩ, An Nhã lắc đầu, "Dịch Dương nam nhân này lạnh nhạt lại vô tâm, cô muốn để cho anh ta thích cô, chỉ sợ được phải chịu không ít ủy khuất. Thà là cô nghe tôi một câu, cũng sẽ không trở thành giống như bây giờ, càng lún càng sâu."

Anh ta không thích tôi thì tôi càng cao hứng. Hứa Tân Di trong lòng oán thầm.

Buổi sáng lúc Dịch Dương đoạt đi nụ hôn đầu tiên của cô, Hứa Tân Di trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ thông suốt được. Rõ ràng một người chán ghét cô như vậy, làm sao chỉ trong thời gian ngắn, đối với cô phảng phất là biến thành người khác.

Không giống lúc trước đối với mình không lời nào để nói, thậm chí cô mơ hồ còn có loại ảo giác Dịch Dương đang cùng mình đối nghịch.

Thế nhưng là làm sao có thể chứ?

Dịch Dương hắn điên rồi phải không?

Không nghĩ ra, lúc này mới tìm đến người vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người, An Nhã, để nghe phân tích.

"Nhưng mà, như bây giờ cũng rất tốt, dù sao cũng so với trước đó Dịch Dương đối với cô thờ ơ tốt hơn nhiều."

"Có ý gì?"

"Cô không phải vẫn muốn lấy được tâm Dịch Dương sao? Lúc trước anh ta đối với cô coi như không thấy. Bây giờ nụ hôn này, cô không cần phải để ý đến dụng ý của anh ta là gì, hôn chính là hôn. Đây là bước đầu tiên của hai người. Tôi tin tưởng, hai người còn sẽ có bước thứ hai rồi bước thứ ba, sau đó phát triển tiếp, " An Nhã nhíu lông mày suy tư, cuối cùng kết luận, "Dựa vào kinh nghiệm của tôi đến nay, sớm muộn sẽ có một ngày, Dịch Dương khẳng định sẽ yêu cô."

Hứa Tân Di biểu lộ giống như gặp quỷ.

Sớm muộn sẽ yêu cô?

Phi phi phi! Đêm hôm khuya khoắt nói điểm xấu như thế!

Rủa ai đây?

"Chúc mừng cô, sắp được như nguyện rồi."

"... Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, tôi hiểu nam nhân chẳng lẽ không bằng cô?"

Hứa Tân Di tâm tình nặng nề, thực sự không nguyện ý thừa nhận suy đoán lần này của An Nhã.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, rất có lý.

Hai năm trước kết hôn, Dịch Dương ngay cả cùng cô ngủ chung một cái giường đều ghét bỏ, vậy mà bây giờ lại nguyện ý hôn cô.

Biến hóa thực sự là quá lớn.

Kết hôn mới hai năm, Dịch Dương liền hôn cô, qua một thời gian ngắn nữa, chẳng phải là muốn cùng cô lên giường?

Không được, vẫn là phải nắm chắc thời gian ly hôn, nếu không thời gian lâu dài, giống như An Nhã nói, cẩu nam nhân Dịch Dương kia đường đường chính chính chiếm hữu cô, chẳng phải là phiền phức lớn rồi?

Màn hình điện thoại di động trên mặt bàn của An Nhã sáng lên, là tin nhắn thoại từ Wechat.

Âm thanh mười giây.

Cô đặt ở bên tai nghe, cười, cũng gửi lại tin nhắn thoại: "Được rồi, em biết rồi, bảo bối, em cũng nhớ anh."

Giống điệu cười duyên này khiến Hứa Tân Di rùng mình một cái.

An Nhã gửi xong đang muốn thoát khỏi Wechat, nhìn Hứa Tân Di một

chút, đầu ngón tay dừng lại, "Tân Di, có muốn hay không làm quen vài bạn mới?"

Cô lung lay điện thoại, hiện ra một chuỗi ảnh soái ca.

Ai không muốn đâu? Hứa Tân Di lần nữa nước mắt tuôn đầy mặt.

Dù cho nội tâm mãnh liệt muốn như nào, mặt ngoài vẫn là phải giả bộ.

Cô quả quyết nhịn đau cự tuyệt, "Không cần, tôi bây giờ rất tốt."

An Nhã híp mắt nhìn cô, hoài nghi hỏi: "Thật không?"

"Ừm, thật."