***
"Ly hôn?" An Nhã khó có thể tin mà nhìn cô, giống như đang xác định cái nữ nhân đang say trước mặt ở trong cái quán bar này không phải là Hứa Tân Di, "Cho nên, Dịch Dương hắn thật là nɠɵạı ŧìиɧ?"
Hứa Tân Di ngửa đầu tu một bình RIO cocktail, cúi đầu uể oải, nức nở
nói: "Những này đều không quan trọng, quan trọng là, hắn nói muốn cùng tôi ly hôn."
Từ khi biết tin Hứa Tân Di và Dịch Dương mới bắt đầu kết hôn, An Nhã đã cảm thấy hai người này không lâu dài, sớm muộn sẽ ly hôn.
Hứa Tân Di ở trong cuộc hôn nhân này chịu ủy khuất, cô thấy rất rõ.
Một người bình thường ương ngạnh kiêu ngạo như vậy, hết lần này tới lần khác đối với việc tình cảm này thiếu suy nghĩ, ăn nói khép nép, một con đường đi đến ngu muội.
Nghe được tin tức ly hôn, cô là thật muốn lôi kéo Hứa Tân Di đến quán bar, mở Champagne chúc mừng.
"Cô cũng đừng vì chuyện này mà làm việc gì ngu ngốc. Đàn ông một lần phạm lỗi, trăm lần không cần. Vượt quá giới hạn tuyệt đối không thể tha thứ, biết không?"
"Thế nhưng là..."
An Nhã nghe vậy liền nổi giận, "Đừng nói cô vẫn yêu hắn! Dịch Dương cái tên cẩu nam nhân này không đáng để cô yêu. Nghe tôi, chờ cô ly hôn, tôi đem một trăm cái tiểu thịt tươi trong Wechat giới thiệu cho cô, so với tấm băng sơn Dịch Dương kia đẹp mắt hơn nhiều."
"Một trăm cái?" Hứa Tân Di nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô biết An Nhã đào hoa, đổi bạn trai như quần áo, thật không nghĩ đến lại có hơn một trăm cái.
Hứa Tân Di ném sang cho cô ánh mắt hâm mộ.
"Tân Di, cô cũng biết, tôi nha, một người đại diện, dưới tay cũng chỉ có một minh tinh là cô. Bất luận là ích lợi hay là danh tiếng tôi đều không bằng mộ phần vạn của cô. Thế nhưng cô nhìn tôi, ngoắc ngoắc ngón tay cũng có thể có nhiều nam nhân chạy theo như vịt, huống chi là cô. Cô cứ yên tâm đi, chờ cô ly hôn, cô nhất định sẽ hối hận, hối hận vì cái gì không sớm một chút ly hôn."
"Thế gian nhiều hoa đẹp như vậy mà cô chỉ coi trọng mỗi tên Dịch Dương đó, tôi đều vì những nam nhân kia mà cảm thấy tiếc hận."
"Thế nào? Có muốn hay không thử một chút?"
Ai không muốn đâu. Hứa Tân Di nước mắt tuôn đầy mặt.
—— ——
Nửa giờ sau hai người rời khỏi quán bar, An Nhã đem Hứa Tân Di đưa đến chung cư, cầm điện thoại lên, "Tôi đang bận. Nếu vì chuyện ly hôn thì gọi điện thoại cho tôi, không có ly hôn thì không nên quấy rầy thế giới hai người chúng ta, cảm ơn."
Nói xong, lái xe nghênh ngang rời đi.
Nhìn An Nhã tiêu sái rời đi, Hứa Tân Di phát ra tiếng thở dài đầy hâm mộ.
Đều là phụ nữ, cùng nhau so sánh, cô thật quá thảm rồi!
Bất quá may mắn, cuộc sống bi thảm này, đêm nay kết thúc.
Hứa Tân Di mang tâm tình vui thích lên tầng. Dịch Dương còn chưa đến, cô ngồi trong phòng khách an tĩnh chờ đợi.
—— "Một trăm cái tiểu thịt tươi, An Nhã sẽ không gạt mình a? Cô ấy quen biết một trăm cái tiểu thịt tươi?"
Đồng hồ tí tách, Hứa Tân Di đắm chìm trong niềm vui sướиɠ sau khi ly hôn, hoàn toàn không có chú ý tới tiếng bước chân sau lưng.
—— "Kỳ thật hoàn toàn không cần thiết. Đoạn thời gian trước công ty vừa tuyển một nhóm nam nhân cũng không tệ, mỗi người chân dài một mét tám. Ở công ty mình thấy, dáng người kia, khuôn mặt kia... Thật sự là tuyệt vời. Sau khi ly hôn mình nhất định phải tìm cơ hội làm quen một chút."
Nghĩ đến điều này, Hứa Tân Di không khỏi lộ ra thần sắc vui vẻ.
Ai lại không thích nam nhân soái khí sạch sẽ, ánh nắng ôn nhu, bá đạo quan tâm?
Tùy tiện ngẫm lại đều cảm thấy...
"Hứa Tân Di!"
Âm thanh điếc tai nhức óc ở bên tai cô vang lên, Hứa Tân Di giật mình, kém chút từ trên ghế salon nhảy dựng lên. Tập trung nhìn kĩ, là Dịch Dương không biết trở về từ lúc nào. Đứng ngay ở đằng sau ghế sô pha, cũng không biết đến bao lâu.
—— "Tên yêu quái này làm tôi sợ muốn chết! Đi không tạo ra tiếng động là muốn hù chết người sao?"
Dịch Dương ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô, "Đến một lúc rồi, thấy cô đang ngẩn người liền không có quấy rầy cô."
Cô nhìn thoáng qua hướng cửa, luật sư đâu?
"Chỉ có một mình anh?"
Dịch Dương nhíu mày, "Không phải còn có ai?"
Ngô, đúng rồi, ngày hôm đó luật sư đã đem tài sản phân chia rất rõ ràng. Lần này cũng chỉ thiếu việc Dịch Dương kí tên thôi, không cần thiết để cho luật sư đi một chuyến.
Dịch Dương ngửi được trong không khí một cỗ mùi rượu, "Cô uống rượu?"
"Uống một chút." Hứa Tân Di cúi thấp đầu, tự mình chỉnh lí lại cảm xúc, hắng giọng một cái, "Được rồi, anh lấy ra đi, ký tên xong chúng ta liền đường ai nấy đi."
"Đường ai nấy đi?"
"Anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật với ông. Ở trong mắt người ngoài chúng ta vẫn là vợ chồng, không có ly hôn. Chờ thân thể ông tốt lên một chút, chúng ta lại từ từ đem việc ly hôn nói cho ông biết, thế nào?"
Dịch Dương vẫn không hề chớp mắt nhìn qua cô, cũng không nói chuyện.