***
Sau khi xuyên, có một quy định.
Vì có thể sống tiếp, cho nên Hứa Tân Di không được nói ra yêu cầu ly hôn, muốn triệt để thoát ly giam cầm khỏi nhân vật, chỉ có thể từ chính miệng Dịch Dương nói ra.
Ngay lúc đó Hứa Tân Di cho rằng lấy trình độ của mình, Dịch Dương tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô quá lâu, làm sao biết được một lần nhịn chính là hai năm.
Hiện tại cơ hội đến.
Cẩu nam nhân không chịu nổi tịch mịch, rốt cục nɠɵạı ŧìиɧ!
Trái Dung người này kỹ năng diễn xuất chẳng ra sao cả, không nghĩ tới lại thích làm việc tốt như vậy.
"Tân Di, cô nghe tôi nói, chúng ta tạm thời còn không biết mấy cái bức ảnh chụp này là thật hay giả. Chỉ cần nhìn Trái Dung thì cô hẳn phải đã biết, việc này không có khả năng giống bề ngoài nhìn qua đơn giản như
vậy, đợi chút nữa Dịch Dương trở về, cô nhất định phải tâm bình khí hòa, không thể phát cáu biết không?"
"Nếu như chuyện này là thật, cô cũng đừng khổ sở, trên đời này còn có vô số nam nhân tốt chờ cô. Nghe tôi, đừng ở trên ngọn cây Dịch Dương này treo cổ mà từ bỏ nguyên một cánh rừng."
"Tôi đã giúp cô lấy được vai nữ chính của bộ phim « Hoàng Đồ », đây là bộ phim lớn có nữ chính rất tốt, nhân vật nam chính thế nhưng là Hàn Kiêu. Tương lai tốt đẹp đang chờ cô, tuyệt đối đừng xúc động, biết chưa?"
Hứa Tân Di nghe An Nhã, rất cảm thấy vui mừng.
Vẫn là An Nhã hiểu nàng.
Sau một giờ, xe chậm rãi lái vào biệt thự Dịch gia.
Hứa Tân Di mang tâm tình vui thích, trong ánh mắt lo lắng của An Nhã, tiến vào biệt thự.
Mười giờ rưỡi tối, mọi người trong Dịch gia đều đã ngủ. Toàn bộ biệt thự không có ồn ào náo động như ban ngày, ánh trăng bao phủ xuống dưới, bốn tầng lầu biệt thự càng lộ rõ khí thế rộng lớn.
Xung quanh yên tĩnh.
Dịch Dương còn chưa có trở về.
Không có làm kinh động Dịch lão tiên sinh cùng Dịch phu nhân, Hứa Tân Di lên lầu yên tĩnh chờ đợi.
Đợi chút nữa câu đầu tiên nên nói cái gì?
Vẫn là nên vào thẳng vào chủ đề. Muộn như vậy, hiệu quả cách âm của căn phòng rất khá, muốn hay không cùng Dịch Dương cãi nhau một trận?
Không thể ngay từ đầu liền cãi lộn, nhưng cô đối với hắn tình cảm sâu đậm như vậy, ngay từ đầu liền cãi lộn có phải hơi...?
Hỏi trước.
Dịch Dương khẳng định phủ nhận.
Lại quăng ra chứng cứ.
Lúc này Dịch Dương khẳng định không lời nào để nói, ngắn ngủi trầm mặc về sau. Nếu như Dịch Dương thừa nhận, hắn xác thực nɠɵạı ŧìиɧ, liền để Dịch Dương cùng nữ nhân kia chia tay. Lúc này Dịch Dương khẳng định không nguyện ý, sau đó liền cãi nhau làm cho long trời lở đất rồi Dịch Dương vung tay rời đi. Mà cô nản lòng thoái chí, nói, chúng ta ly hôn đi.
Nếu như Dịch Dương không thừa nhận... Kia càng dễ làm hơn.
Dịch Dương không thừa nhận, cô liền hoài nghi, chất vấn, Dịch Dương khẳng định không có kiên nhẫn trả lời cô, giận dữ rời đi. Mà cô cũng bởi vậy nhận định Dịch Dương vượt quá giới hạn, nản lòng thoái chí, nói, chúng ta ly hôn đi!
Hoàn mỹ không một tì vết, không có kẽ hở!
Chờ Dịch Dương trở về, cô liền bắt đầu tuồng vui này!
Kỹ năng diễn xuất của Hứa Tân Di được mấy cái đạo diễn từng hợp tác qua trước mặt mọi người khen ngợi, nói cô một giây liền nhập vai, là hạt giống diễn xuất tốt.
Nhưng bây giờ Hứa Tân Di lại chậm chạp không nhập được vai, tâm chốc chốc trực nhảy lên.
Không có cách nào khác, cô quá hưng phấn.
Vừa nghĩ tới nghĩ tới sắp được ly hôn, thật hưng phấn muốn đứng lên chạy hai vòng.
Đứng ở trước gương, Hứa Tân Di nhìn gương mặt thần thái sáng láng của mình trong gương, thấy thế nào tại sao không giống như đang hoài nghi chồng mình đang nɠɵạı ŧìиɧ.
Cô cào tóc mình cho rối lên, dụi dụi con mắt, ở trên mặt đánh thêm chút phấn lót để làm vẻ mặt tái nhợt. Nghĩ nghĩ, vì để phòng vạn nhất, lấy thêm thuốc nhỏ mắt.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Mười hai giờ khuya, Dịch Dương đẩy cửa phòng mở ra.
Bên trong căn phòng không có bật đèn, một cái cửa sổ vẫn chưa đóng xuống, gió từ ngoài thổi vào, thổi rèm cửa giơ cao lên. Ở dưới phía ánh trăng bao phủ, Dịch Dương nhìn thấy một nữ nhân ngồi ở trên ghế sa lon, cả người run rẩy ôm chân.
"Hứa Tân Di?" Hắn bật đèn lên.
Hứa Tân Di vùi đầu ở giữa khuỷu tay cảm nhận được ánh sáng liền ngẩng đầu lên, "Anh về rồi?"
Dịch Dương vẫn cởϊ áσ khoác, nới lỏng cà vạt, nghe giọng điệu này của Hứa Tân Di không giống như thường ngày, không khỏi hỏi một câu: "Có việc gì?"
"Anh làm gì mà bây giờ mới trở về?"
Thanh âm nghẹn ngào, nuốt xuống ủy khuất.
Dịch Dương đứng ở nguyên tại chỗ, hai mắt nhìn cô.
"Chuyện làm ăn, chậm một chút, có chuyện gì sao? Không có việc gì thì đi ngủ."
Dịch Dương vào phòng thay đồ lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, Hứa Tân Di ngăn cản ở cửa phòng quần áo, hai hàng nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.
"Bình thường anh 6 giờ liền tan tầm, bây giờ mười hai giờ anh mới trở về. Anh đã đi đâu? Cùng ai ở một chỗ, có thể nói cho em biết không?"
Không hiểu thấu.
Dịch Dương căn bản mặc kệ cô, lướt qua cô đi đến phòng tắm.
—— "Tê... Thuốc nhỏ mắt này là cái gì vậy, đau quá đau quá!"
chỗ Dịch Dương không nhìn thấy, Hứa Tân Di nhe răng trợn mắt, nháy mắt ngửa đầu điên cuồng dùng tay quạt.
Dịch Dương dẫm chân xuống.
Nữ nhân này lại đang làm cái gì?
"Chúng ta là vợ chồng, chồng của em muộn như vậy mới trở về. Trên cơ thể còn có mùi rượu, chẳng lẽ em không thể hỏi sao?"
Dịch Dương ngữ khí cường ngạnh, người ngoài hỏi hắn chuyện làm ăn, hắn rất không kiên nhẫn.