Phòng bệnh là phòng riêng, hiệu quả cách âm rất tốt, vô luận gọi người bên ngoài như thế nào cũng sẽ không nghe thấy.
Thái Vũ tỉnh lại mới phát hiện, hai tay hai chân mình đều bị trói lại, khóa ở một bên bàn trà, cô nằm trên sô pha không nhúc nhích được, kinh ngạc nhìn về phía Lê Diên Chi, trong tay hắn cầm một thhắn chủy thủ màu bạc sắc bén, đùa bỡn giữa lòng bàn tay, mặt không chút thay đổi nhìn về phía cô.
"Tôi chỉ cho em một cơ hội, suy nghĩ thật kỹ em nên nói như thế nào, là muốn chết, hay là muốn sống sót?"
"Ô, em không phải muốn tự sát! Em thực sự không muốn tự tử, em không muốn rời bỏ anh, em sẽ không rời khỏi anh, thực sự sẽ không!
Chỉ có khi sợ hãi, ngươi mới có thể đặc biệt ra sức lấy lòng ta, thật buồn cười, ta đối với ngươi mà nói giống như một ma quỷ như vậy sao? "
Thất vọng trong mắt hắn, biến thành phẫn nộ không bình đẳng, đang thiêu đốt trước mắt cô.
Lê Diên Chi ngồi xe lăn đẩy cô tới gần, thế nhưng trực tiếp cầm dao găm chém một đao lên cánh tay cô, làn da mịn màng thịt mềm, nở ra một vết máu thật dài.
"A!"
Thái Vũ cho rằng hắn muốn gϊếŧ cô, sợ tới mức thét chói tai, khóc lên thhắn âm gan ruột đứt từng khúc, sợ hãi không ngừng run rẩy.
"Để cho em ngẫm lại, kế tiếp nên vẽ chỗ nào tốt hơn đây? Còn đùi thì sao?"
"Không, không! Em sẽ đau chết, anh không cần gϊếŧ em, em không có nghĩ tới tự sát, em chỉ muốn anh bồi em! "
"Lại tới lại tới! Em luôn đường hoàng tìm cho mình đủ loại lý do, muốn rời khỏi tôi không bằng nói thẳng, tôi cho em một cái thống khoái! "
Lê Diên Chi ném chủy thủ trong tay xuống, cầm lấy một con dao gọt hoa quả ở đầu giường bệnh, không nói hai lời nhắm ngay cổ chân cô đâm xuống!
Mũi đao chui vào xương mắt cá chân, rơi vào máu thịt, hắn nể mặt, không thể trực tiếp đâm nát xương cốt của cô, Thái Vũ thét chói tai cất to, khóc lớn thành tiếng, liên tục cầu xin tha thứ.
"Em sẽ không, em sẽ không chạy, anh đừng gϊếŧ em, tha cho em đi, tha cho em đi! Lê Diên Chi, ô ô a! "
"Vậy cũng chính là thừa nhận em cầm dao tự rạch mình, là muốn tự sát? "
"Em không có, em không có muốn tự sát! " Thái Vũ sợ hãi vừa khóc, cầu xin hắn buông tha, nhưng chỉ thấy hắn lại đổi một thanh đao, cầm lấy một con dao so với mặt cô còn lớn hơn, con dao mới tinh phản bội nụ cười lạnh đáng sợ của hắn.
"Không phải là muốn chết sao? Tôi bồi em, nếu không muốn ở cùng một chỗ với tôi, vậy mang theo đứa bé cùng xuống địa ngục đi, em đi đâu tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em. "
Thái Vũ run rẩy hai môi, mở to giọng nói thét chói tai cứu mạng, cô dùng sức giãy dụa sợ hãi dây thừng trên cổ tay và chân, khí lực quá mức căng thẳng, vết thương vừa rồi vẽ ra, máu bắt đầu chảy ra ngoài, vết sẹo vỡ vụn, nương theo cuộc gọi tuyệt vọng của cô, dao thái đao sắc bén, cô hoàn toàn sợ hãi mất đi thần trí.
Lê Diên Chi mặt không chút thay đổi, hiện tại thoạt nhìn côngược lại giống như người điên.
Thanh đao ném trên mặt đất, Thái Vũ ánh mắt cơ hồ mở to hốc mắt, hai mắt vô thần không sáng bóng, tràn đầy nước mắt sợ hãi, không hề sinh cơ đáng nói.
"Thật cho rằng tôi muốn gϊếŧ em? "
Cô oa oa một tiếng khóc lớn lên, Lê Diên Chi lại nhặt con dao trên mặt đất lên, chỉ thấy thân thể cô run rẩy, nhưng mà hắn chỉ là cắt đứt dây thừng buộc trên người cô.
Sau khi tứ chi được giải phóng, Thái Vũ không nói hai lời che đầu, hai tay ôm đầu.
Cô nghiêng người, bụng nhô lên có vẻ đặc biệt nhô ra.
Thời gian dài bị nhốt trong phòng, cô trở nên đặc biệt tiều tâm, nhất cử nhất động, ngay cả đi vệ sinh cũng phải dưới sự giám sát của hắn, Thái Vũ thực hiện nguyện vọng của mình, mỗi ngày ở cùng một chỗ với hắn, nửa bước không tách rời, nhưng cô lại càng ngày càng muốn chạy trốn khỏi hắn.
Nguyên nhân Lê Diên Chi bị thương ở chân, chậm chạp không xuất viện, nguyên nhân chính hắn đến đây công tác chủ yếu, cũng là bởi vì cha mẹ Thái Vũ, Lê Diên Chi một mực lấy thân phận nhà đầu tư bên thứ ba, cùng công ty bọn họ hợp tác dự án.
Tiền đầu tư càng nhiều, hắn nắm trong tay công ty Thái Chi Thanh càng nhiều, không bao lâu nữa, hắn trực tiếp có thể trở thành cổ đông lớn thứ hai, đến khống chế công ty của bọn họ.
"Nếu như em không ngoan, tôi có thể làm cho nhà em phá sản."
Cũng không phải là một trò đùa, hắn ta có thêm một nhược điểm mới để đe dọa cô.
Lúc Lê Diên Chi làm việc trên giường bệnh, Thái Vũ luôn ở ghế sô pha bên cạnh cúi đầu ngoan ngoãn ngồi, không nói một lời, không nói một lời, tư thế như vậy có thể kiên trì đến khi ăn cơm, sau đó lại tiếp tục sững sờ.
Cổ chân cô quấn một lớp gạc thật dày, cho dù thật sự muốn chạy cũng không chạy thoát.
Lúc cô ngủ, Ngô Hạo suy nghĩ thật lâu, không biết có nên nhiều lời hay không, nhưng hắn thật sự nhịn không được.
"Ông chủ, cứ tiếp tục như vậy, Thái tiểu thư có khả năng bị trầm cảm, hiện tại cô ấy còn mang thai, tâm tình phụ nữ mang thai là dễ bị tổn thương nhất."
Lê Diên Chi dừng công việc trong tay, suy nghĩ thấu đáo.
Thật lâu sau, hắn khép máy tính trong tay lại, "An bài sáng mai, đem thạch cao chân này tháo ra, buổi chiều trở về hoài thị. "
Thái Vũ ngồi trong xe, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ xe, si mê mà xâm nhập, tựa hồ đã quên bên cạnh cô ấy còn có người.
Khi Lê Diên Chi đặt tay lên bụng cô, bỗng nhiên cô run rẩy, hoảng sợ nắm chặt nắm tay, nhìn về phía hắn trong mắt đều là sợ hãi.
"Tôi có đáng sợ như vậy không?"
Hắn thì thầm nhẹ giọng, ghé vào bên tai cô hỏi, giọng điệu u ám, cũng đủ để cho cô sợ hãi đến hai chân nhũn ra.
"Ô... Ôi. "
Cô cắn răng khóc lên, Lê Diên Chi có chút không kiên nhẫn nhíu mày, "Em khóc cái gì? "
Ngô Hạo nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đang chuẩn bị mở miệng, Lê Diên Chi đột nhiên kéo vách ngăn ở giữa xuống.
Cách âm trước sau của chiếc xe này cũng không tốt, chỉ nghe thấy Thái Vũ khóc lớn tiếng hơn.
"Câm miệng lại! "
"Ô a đừng đánh em, đừng đánh em! " Một tiếng gầm giận dữ của hắn mang đến cho cô một vết thương tâm lý không nhỏ, Lê Diên Chi căng thẳng mặt, lúc trước còn không phải như vậy.
Rốt cuộc bước nào xảy ra sai sót?
Trong lòng hắn càng thêm phiền não, hận không thể giơ nắm đấm uy hϊếp cô, bóp vết thương trên cánh tay cô, dùng sức ấn vào trong.
"Tôi bảo em câm miệng, nghe không hiểu sao?"
"Đau, đau quá! Ô ô đau quá! "
Ngô Hạo thậm chí còn cảm thấy ông chủ không còn là người, nắm chặt tay lái, cực lực cắn răng khắc chế xúc động muốn lên tiếng của mình.