Kiểm Soát

Chương 46: Không phải em muốn về nhà sao

Nhưng khi kinh ngạc qua đi, cô vẫn thờ ơ, khinh thường quay đầu, từ trong khoang mũi phát ra vài tiếng cười buồn bực.

"Thật khiến người ta làm việc ác, loại người như anh, em vĩnh viễn sẽ không yêu anh."

Nguyên nhân gió quá lớn, nghe được lời nói trong tai hắn, chỉ có vài chữ ít ỏi, cũng có thể nghe được câu đó cô nói sẽ không yêu hắn.

Lê Diên Chi quỳ trên mặt đất, cũng chậm chạp không chịu đứng lên, đội tìm kiếm cứu nạn đã nghĩ ra biện pháp, trèo qua cửa sổ tầng dưới, một đội viên buộc dây thừng ở thắt lưng, nắm lấy đường ống nước bên cạnh, giẫm lên mép cửa sổ bò lên trên.

Nhìn thấy thân thể của cô, dùng sức bò vài bước, đẩy người cô vào bên trong.

Thái Vũ bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống dưới sân thượng, Lê Diên Chi hoảng sợ mở to hai mắt, phản ứng theo bản năng, liên tục bò lên đỡ lấy cô, gắt gao ôm vào trong ngực.

Nước mắt không thể dừng lại.

"Đừng dọa tôi, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa tôi đã mất đi em, em đừng dọa tôi, em sau này bảo tôi làm cái gì cũng được, tôi quỳ xuống cho em cũng được, cầu xin em đừng như vậy nữa, nếu em nhảy xuống tôi làm sao bây giờ! "

Hắn siết chặt cô, mặt Thái Vũ chôn trong ngực hắn cơ hồ không thở nổi, há miệng khó chịu mà hít thở.

Người được đưa đến bệnh viện dưới lầu kiểm tra toàn diện, thai nhi trong bụng còn rất bình thường, chỉ là người cô đã thành da bọc xương, Thái Vũ chỉ dựa vào những hộp cơm trong phòng để sinh tồn hai ngày, cơ hồ không có thứ gì tốt, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng là một kỳ tích.

Nhưng trên đường Lê Diên Chi dẫn cô trở về, cô tuyệt thực không chịu ăn, vô luận đói thế nào cũng không muốn ăn cơm.

"Không phải em cứ muốn về nhà sao? Tôi sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ, em ăn cơm có được không? Trong bụng em còn có một tiểu tử, nếu em không muốn chúng ta không cần, nhưng thân thể của em trước tiên điều trị tốt mới được, chúng ta mới có thể đem đứa nhỏ này loại bỏ. "

Thái Vũ nhắm mắt vặn vẹo thân thể ra một bên, cười nhạt lời nói của hắn, vô luận Lê Diên Chi quấy rầy như thế nào, cô đều ngậm miệng không nói.

Bộ dáng đầy tang thương của nam nhân khiến lòng người kinh hãi, cả người đều là bùn đất, trông hắn thật sự vô cùng chật vật, râu ria ở cằm hắn cũng càng ngày càng nhiều, trong nhãn cầu đều là tơ máu, từ sau khi cô đi, chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Lê Diên Chi đưa cô về nhà, Thái Chi Thanh ôm con gái, Hồng Kỳ từ trong bếp cầm dao định đuổi hắn đi, hùng hổ dùng dao chỉ vào hắn chửi bới.

"Cút cho tôi! Không cho phép cậu tiếp cận con gái tôi một bước kể từ hôm nay! Đồ lừa đảo, đứa bé trong bụng này chính là sinh ra cũng không phải của cậu! Cút đi thật xa cho tôi. "

Lê Diên Chi đứng ở cửa, thái độ cường ngạnh muốn đi vào, đối mặt với dao của ông cũng không hề sợ hãi chút nào.

"Hôm nay tôi chỉ đưa cô ấy trở về, hy vọng cô ấy có thể ăn cơm thật tốt, Thái Vũ là người của tôi, mặc kệ hai người nói cái gì, tôi cũng không có khả năng buông tha cho cô ấy, trong bụng cô ấy mang thai con của tôi, tôi cũng có trách nhiệm, hôm nay chính là ngài đâm dao vào người tôi, tôi cũng không đi đâu hết."

Hồng Kỳ hơn nửa đời người chưa từng mắng chửi tục tĩu, hôm nay rốt cục nhịn không được, mắng hắn cút đi, cơn tức càng tức giận tăng vọt, ngay cả huyết áp cũng tăng vọt.

"Con mẹ nó ra khỏi đây! Đừng tưởng rằng con dao này tôi không dám chém vào người cậu, tôi thà vì con gái tôi mà trở thành một kẻ gϊếŧ người, cũng sẽ không cho phép cậu tiếp cận con bé một bước! "

Thái Vũ nằm trong phòng ngủ, ngủ một giấc, tỉnh lại thấy đầu giường đã đầy khay cơm, mùi thức ăn nồng đậm làm cho bụng cô kêu lên không ngừng, không nói hai lời liền cầm lấy đũa ngồi dậy ăn, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng, nhét đến khi miệng đầy ắp, cô không nhai mấy cái liền nuốt vào trong bụng.

Cô thực sự đói đến nỗi sắp chết, trước đó cô không hề có bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Thái Chi Thanh bưng một nồi cháo lên, nhìn thấy cô ăn lang thôn hổ yết, vội vàng ngăn cản, "Chậm một chút, ăn chậm một chút! Đây đều là của con, ăn nhanh như vậy nếu sặc thì làm sao bây giờ. "

Bà buông đồ xuống, ngồi bên cạnh cô, vỗ lưng cô, Thái Vũ đỏ mặt ho khan vài tiếng, cầm lấy cháo bên cạnh uống, hương vị rất quen thuộc, là hương vị cô thường xuyên ăn.

"Mẹ, đây là do mẹ làm sao?"

Thái Chi cười, "Đúng vậy, ăn ngon sao? "

"Ừm ngon, đặc biệt ngon."

"Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn không hết cũng không sao, lần sau tiếp tục làm cho con."

Cô cười vô cùng vui vẻ, khóe miệng như ẩn như hiện, "Cảm ơn mẹ! "

Ngô Hạo mở cốp xe ra, từ bên trong lấy ra hộp thuốc dự phòng, Lê Diên Chi ngồi trong xe, ngón tay nhỏ máu, nhận lấy tăm bông trong tay Ngô Hạo ấn vào miệng vết thương ở ngón áp út của mình.

"Cần gì phải làm như vậy ông chủ, bọn họ cũng không cho ngài lên thăm Thái tiểu thư, ngài còn ở dưới lầu nấu cơm cho cô ấy, những chuyện này để cho bọn họ làm không phải là được rồi sao, cha của Thái tiểu thư còn cầm dao, thời khắc nào cũng muốn xông tới muốn gϊếŧ ngài, vạn nhất nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì tôi phải làm sao."

"Bình thường cô ấy đều là ăn cơm tôi làm, ăn những thứ khác nhất định sẽ không quen, dạ dày chịu không nổi, huống chi trong bụng còn có con, không thể qua loa."

Con dao cắt vào ngón tay hắn, làm hỏng một vài miếng dán hồi sáng. Lê Diên Chi cúi đầu, dùng gạc quấn quanh ngón tay.

Ngô Hạo nhìn thấy cảnh hắn quỳ xuống dập đầu, cũng đã hoàn toàn thay đổi quan điểm với hắn, biết khuyên không được, nhưng cũng không thể cứ ngồi ở trong xe, ở trước cửa nhà cô chờ, mỗi ngày đều nấu cơm.

"Ông chủ, ngài xem như vậy có được hay không, hai vị Thái gia hiện tại đều không đồng ý, cũng không ai nguyện ý cùng bọn họ bàn chuyện làm ăn, nếu chúng ta trợ giúp một tay, để cho bọn họ ở trên thương trường một lần nữa huy hoàng, như vậy bọn họ sẽ bận rộn, có thể thời gian ở cạnh Thái tiểu thư sẽ ít đi."

Lê Diên Chi biết ý anh nói là có ý gì, cứ như vậy, hắn không chỉ có thể khống chế Thái gia, còn có thể tiếp cận Thái Vũ khi bọn họ không có ở đây.

"Cứ làm theo lời cậu nói, cậu dùng công ty nhỏ của phân bộ tập đoàn đi hợp tác với bọn họ, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện."

"Được."

Biện pháp này tự nhiên có tác dụng, không đến ba ngày, Hồng Kỳ và Thái Chi Thanh ra vào biệt thự rất nhiều lần, nhà này là Thái Chi Thanh quản lý, việc lớn nhỏ đều do bà quyết định, Hồng Kỳ tự nhiên cũng phải đi theo, đối với Thái Vũ việc chăm sóc cô dần trở nên bất tiện, chỉ có bảo mẫu ở nhà ở cùng cô.

Bảo mẫu kia quen biết cô, trước kia cũng thường xuyên đến nhà cùng mẹ cô bàn chuyện làm ăn, tự nhiên cô sẽ không có cảnh giác gì, nhưng không nghĩ tới mấy lần gần đây, hắn dĩ nhiên đến đây nấu cơm cho cô.

Thời tiết có chút lạnh, Thái Vũ đều ở trong phòng ngủ không chịu đi ra, nhìn thấy bảo mẫu đi lên bưng cơm cho cô, còn nghe thấy dưới lầu có tiếng xào rau, buồn bực hỏi, "Là ba tôi đã trở về? "

Không phải, là Lê tiên sinh, đến nấu cơm cho ngài.

Thái Vũ cau mày, "Lê Diên Chi? "

"Đúng đúng, chính là hắn, ngài mau thừa dịp ăn nhanh lúc còn nóng, dưới lầu còn có, tôi lại bưng lên cho ngài."

Cô bỗng nhiên vén chăn xuống giường, biết cô còn có thai, vội vàng đỡ cô, "Thái tiểu thư, ngài không cần nhúc nhích, tôi bưng lên cho ngài là được! "

"Không có việc gì, tôi chỉ là xuống xem một chút."

Cửa phòng bếp đóng lại, nhìn không thấy người bên trong, mùi rau xào rất nồng, phỏng chừng là không muốn ảnh hưởng đến cô, trên bàn còn có thịt cá hắn hầm, nhìn rất thèm ăn, Thái Vũ ngồi xuống gắp hai ngụm.

Vừa mới bỏ vào miệng, cửa phòng bếp đã bị kéo ra, Lê Diên Chi mặc một thân áo thể thao màu xám giản dị, trên mặt so với lúc trước nhìn đã sạch sẽ không ít, râu cũng cạo, vẫn là một bộ dạng uy nghiêm, rõ ràng chính là đến nấu cơm, lại nhìn khí thế hắn giống như thị sát.

Nhìn thấy cô trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, lập tức lại hướng về phía cô cực nhanh đi tới, trong con ngươi đen khó có thể nói thành lời cảm giác hưng phấn này.