Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 1: Xuống thôn quê 1

"Ầm, ầm." Đi đôi với âm thanh của chiếc xe màu xanh biếc đặc biệt của niên đại này, Dư Điềm Điềm rốt cuộc đã tới thành phố Xuyên Hóa.

"Đến Xuyên Hóa rồi! Đến Xuyên Hóa rồi!" Giọng nói oang oang của nhân viên đoàn xe đánh thức Dư Điềm Điềm, cô chợt ngẩng đầu lên, theo bản năng sờ túi trong ngực mình.

Cũng may không có mất.

Cô đứng dậy, chật vật chen chúc ra bên ngoài xe lửa, tấm thân này của nguyên chủ thật là nhỏ yếu đến đáng sợ, còn đi chưa được mấy bước, trên trán Dư Điềm Điềm đã đổ mồ hôi. Dựa vào nghị lực của nữ hán tử, cuối cùng cũng chen lấn xuống được xe.

Tầm mắt rốt cuộc cũng rộng rãi, đập vào trước mắt là trạm xe lửa của thập niên 70.

Dư Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, không kịp cảm thán, trước tiên phải vội vàng đi tới trạm, từ khi xuyên qua, cô đã chịu đủ cuộc sống ở nhà nguyên chủ rồi, lần này có thể có cơ hội xuống thôn quê, đối với cô mà nói chính là cơ hội vừa hiếm có vừa quý báu!

Nhớ không lầm, người nhà họ Phương hẳn sẽ tới đón cô.

Dư Điềm Điềm mới ra đứng, ở cửa trạm quét một vòng cũng đã xác định người mình muốn tìm.

Thân thể gầy nhỏ của cô chạy tới chàng trai trẻ tuổi giơ bảng ở đối diện, bên kia, thanh niên kia cũng nhìn thấy cô.

Phương Nghị buông bảng xuống đi tới.

Hai người mới vừa chạm mặt, Dư Điềm Điềm liền cười chỉ chỉ bảng của anh, vừa chỉ chỉ mình, ý kia rất rõ ràng, tôi chính là người anh muốn đón.

Người đàn ông ừ một tiếng, không nói nhiều lời, chẳng qua là tiến lên một tay xốc lấy tất cả hành lý của Dư Điềm Điềm, nói: "Trời muốn mưa, nhanh trở về chút thì hơn."

Dư Điềm Điềm nhìn sắc trời bên ngoài một chút, rõ ràng quang đãng vạn dặm, vậy mà sắp mưa? Nhưng mà cô không nói được, chỉ có thể yên lặng đi theo thanh niên kia.

Phương Nghị đi ra dòng người của trạm xe lửa, cuối cùng đã tới trạm xe hơi, anh đi một mạch, lúc này mới dừng bước lại quay đầu nhìn người mình phải đón.

Dư Điềm Điềm đã mệt đến không chịu được, thấy người đàn ông trước mặt rốt cuộc cũng dừng lại, ánh mắt của cô mới sáng lên một cái.

Anh có thể đừng đi nhanh như vậy được không.

Lúc này cô vô cùng muốn nói.

Đáng tiếc nguyên chủ là người câm, cái gì cũng không nói ra được.

Sau khi Phương Nghị thấy rõ người thì có chút áo não, nhớ lại lời bà nội dặn dò, lúc này mới phản ứng được mình mới vừa rồi đi quá nhanh, cô gái này không theo kịp.

Anh thả chậm bước chân, đi về phía cô: "Xin lỗi, có muốn đi ăn cơm trước, nghỉ một chút hay không?"

Dư Điềm Điềm gật đầu liên tục, đôi mắt hiện lên ánh sáng, cô thật sự là, quá đói quá mệt mỏi. . .

Phương Nghị không lên tiếng, quay đầu liền dẫn cô đến một tiệm ctiejeven đường, ở bên cửa sổ ngồi xuống.

Dư Điềm Điềm liền vội vàng ngồi ở đối diện anh.

"Ông chủ, cho cháo và dưa muối, thêm hai bánh ngô."

Chủ tiệm cơm rất mau tới đây, cười hỏi: "Một chén hay là hai chén?"

Dư Điềm Điềm vừa muốn khoa tay múa chân là hai, Phương Nghị mở miệng nói trước: "Một chén là được."

Dư Điềm Điềm có chút nghi ngờ nhìn anh một cái.

"Tôi không đói bụng, cô ăn đi." Phương Nghị không giải thích quá nhiều.

Dư Điềm Điềm cúi đầu, cô nhớ, trong sách, tình huống nhà họ Phương đúng là không tốt lắm, nhà còn có một bà nội và chị gái, dường như còn có em trai em gái, cuộc sống rất là khốn khổ, nghĩ tới đây, Dư Điềm Điềm đối với bữa cơm sắp tới cũng không có mong đợi.

Nếu không phải người mẹ của nguyên chủ chèn ép cô, Dư Điềm Điềm cũng không nghĩ ra biện pháp này, cô chỉ hận xuyên qua không thể nói, nếu không đã sớm cãi lại. Năm xưa, mẹ ruột nguyên chủ sinh nguyên chủ sau đó leo lên cành cao, gây dựng gia đình mới, còn có đứa trẻ mới, nhưng mẹ chồng nhà bên kia coi thường bà ta, liên lụy Dư Điềm Điềm cũng bị coi thường, mẹ nguyên chủ vẫn cảm thấy là đứa con gái câm của mình kéo chân mình, nguyên chủ mới vừa thành niên đã thu xếp chuyện hôn sự cho cô.