Chương 3
Tô Ca, đừng sợ! Cô tự tiếp thêm dũng khí cho mình, xem như là tiêu tiền tìm một trai bao để chính mình thực hành lớp sinh lí đi. Hơn nữa nếu thật sự xem là trai bao,cái tên Tần Mặc Nhiên này nếu xem là trai bao thì cũng là cực phẩm trong các trai bao rồi. Với tầng lớp có mức lương như cô thế này thì có lẽ không thể chơi gái được rồi.Nhìn trong gương, nhếch lên một nụ cười châm chọc, Tô Ca nghĩ, lần đầu tiên gặp phải người đàn ông như thế, nói không chừng chính mình vẫn được lợi mà. Lau khô cơ thể, tiện tay khoác thêm áo tắm có sẵn ở khách sạn. Tô Ca liền đi ra ngoài. Tần Mặc Nhiên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thấy cô đi ra, mắt sáng lên nhìn cô chằm chằm,ánh mắt hơi trầm xuống. Tô Ca cực kỳ thức thời đi vòng qua anh, leo lên giường, nhân chăn lên nằm xuống cạnh anh.
"Cởϊ áσ tắm ra" thanh âm đàn ông khàn khàn,lộ ra khí thế không để người khác phản bác. Tay Tô Ca nắm chặt vạt áo, dừng một chút, rồi vẫn dứt khoát lột bỏ áo tắm ra. Hiện tại cô ở trong chăn, không một mảnh vải che thân.
Tần Mặc Nhiên duỗi tay ra, kéo cô vào trong lòng. Cơ thể dính sát vào người cô, hai chân cực kì tự nhiên quấn chặt lấy đùi cô. Cơ thể Tô Ca run lên, cố gắng liều mạng thuyết phục chính mình, nhưng mà cô vẫn không thể chấp nhận cùng chung giường với người đàn ông mới quen một ngày. Cho dù, lần này thật ra không cần cô phải chấp nhận.
Tay Tần Mặc Nhiên đặt ở sống lưng Tô Ca,như kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhẹ nhàng vuốt ve xuống dưới.Ngay lúc trượt tới bên eo, cuối cùng Tô Ca cũng không chịu nổi, cô đưa tay nắm lấy tay của anh,nụ cười cố gắng loại bỏ chút chán ghét, xem như không có việc gì nói: "Anh, anh đợi một chút, cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề có kinh nghiệm, tôi sợ đau"
Người đàn ông nghe thấy, đôi mắt sáng rực tối lại một chút. Rõ ràng Tô Ca cảm nhận được vật hơi cứng rắn trên bụng mình,nóng bỏng. Mặt không tự giác đỏ lên. Cô cảm nhận được tay cửa người đàn ông lại càng thăm dò xuống dưới.
"Lại đợi một chút nữa đi!"
Dường như có chút không khống chế được, tay của Tô Ca lại lần nữa vươn ra cản trở sự xâm lấn của người đàn ông. Tần Mặc Nhiên nhíu mày,trên mặt hiện vẻ nghi ngờ nhìn cô. Tô Ca bình tĩnh nói: "Anh không mang "áo mưa" sao?" Dường như trong mắt Tần Mặc Nhiên hiện lên chút ý cười, anh nói: "Lần đầu làm, chắc hẳn sẽ không mang thai."
Tô Ca bị nụ cười của anh làm cho mê muội, đây là vấn đề mà mỗi người đều biết, anh ta xem cô là kẻ ngốc sao? Lông mày dựng thẳng lên, không hề suy nghĩ mà thốt lên: "Dĩ nhiên là tôi biết sẽ không dễ dàng mang thai! Chính là tôi sợ anh có bệnh thôi!"
Vừa dứt lời, cô liền biết cô tiêu rồi, mặt của Tần Mặc Nhiên đã thật sự đen như mực. Tô Ca ơi là Tô Ca,mày lại trực tiếp nghĩ ngời người đứng đầu xã hội đen là có bệnh, không phải mày muốn chết thì là gì?
Cơ thể căng cứng, Tô Ca không dám cử động gì, sợ một giây sau thú tính của Tần Mặc Nhiên bộc phát liền chặt co thành tám phần. Ánh mắt Tần Mặc Nhiên nhẹ nhẹ lướt trên mặt Tô Ca một lượt, sau đó đội nhiên nói:
"Cô tên là gì?"
"Tô Ca"
Vừa dứt lời Tô Ca cũng cảm giác được thân hình phía trên mình chấn động rất mạnh. Đợi tới khi cô phản ứng kịp cơ thể Tần Mặc Nhiên đã dời đi, khoảng cách giữa hai người được kéo dãn ra,dường như có một người rời đi rồi.
Cơ thể Tô Ca cứng đờ, anh ta làm như vậy, là có ý gì? Thể hiện rằng anh ta sẽ không chạm vào cô nữa sao? Hay là... Bị mình phá hỏng hứng thú chuẩn bị đem cô cho tên tóc vàng kia? Dường như để chứng thực suy nghĩ của cô, Tần Mặc Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, màu đen trong mắt đã biến mất,mà lại thấy như có hàng trăm hàng vạn tâm tình trong mắt, thần sắc khó hiểu. Anh ta nói: "Mặc quần áo!"
Tô Ca cả kinh, chẳng lẽ thật sự giống như cô đoán? Trong đầu lập tức trống rỗng,Tô Ca không hề suy nghĩ liền bổ nhào lên người anh, hai mắt tội nghiệp nhìn anh nói: "Người tôi chọn chính là anh, anh không thể ném tôi cho người khác!"
Tần Mặc Nhiên hơi nhíu mày, sau một lúc liền cười nhạo nói: "Thật không hiểu nôi trong cái đầu nhỏ của cô chứa cái gì! Tiểu Cách Cách, bộ dạng của cô hiện giờ thế này, làm sao tôi có thể yên ổn mà ngủ hả?"
Ngủ, đi ngủ? Ý anh ta nói, là không cần làm gì nữa,thật không? Tô Ca là một người rất tò mò, thắc mắc không hề để trong long, nghĩ như thế nào liền hỏi ra. Đợi khi phản ứng kịp, lập tức vùi đầu vào chăn, xấu hổ và giận dữ muốn chết! Tô Ca ơi Tô Ca, ý nghĩ câu đó giống như là mày thật sự mong chờ ý! Có cô gái bình thường nào lại còn tự mình giữ lấy người xấu bắt cường bạo? Tô Ca, mày cũng thật không có chút tiền đồ gì!
Chỉ thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười nhẹ. Cô cảm giác được hình như Tần Mặc Nhiên sờ sờ tóc của cô, rồi sau đó nói: "Tiểu Cách Cách, mau ngủ đi" mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Tô Ca không thể nói được. Mãi cho tới thật lâu về sau cô mới có thể nhớ tới, lúc này Tần Mặc Nhiên gọi cô là "Tiểu Cách Cách"
Tiểu Cách Cách, biệt danh mang theo ý trêu đùa như vậy, dường như rất lâu trước kia, cũng có người đã từng gọi cô như thế, chỉ là vì có chút mơ hồ lẫn lộn, người kia đã bị cô chôn sâu trong trí nhớ, giống như là hạt bụi, rơi xuống tầng thấp nhất.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, sẽ có người quét dọn lớp bụi kia, lộ ra sự thật đã bị chôn dấu.
Nửa đêm Tô Ca vì mắc tiểu mà tỉnh dậy, mơ mơ màng màng dậy đi toilet. Chỉ nghe một tiếng rên vang lên. Một sức mạnh bất ngờ ập tới nháy mắt liền ép cô ở trên giường. Dường như ý nghĩ muốn đi vệ sinh biến mất toàn bộ rồi! "Chết tiệt,cô vừa làm cái gì thế!" Tần Mặc Nhiên rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi nói, mà Tô Ca cũng cảm giác rõ ràng anh ta đang kìm nén kích động muốn nhào lên cắn xe cô.
Làm gì? Cô vừa rồi có làm gì sao? Chỉ là dường như, vừa rồi cô có dẫm lên một cây gậy mà. Cây gậy?!
Cơn ngái ngủ nháy mắt liền biến mất, Tô Ca cảm thấy khí lãnh từ dưới chân. Dường như vừa rồi chỗ cô dẫm lên là... của anh ta. Chắc hẳn anh ta không cho rằng cô đánh lén, muốn phá đi tiểu đệ đệ của anh ta chứ? Tô Ca ơi Tô Ca! Sao mày có thể quên, hiện giờ mày đang bị bắt cóc!
"Việc đó... Vừa rồi tôi muốn đi vệ sinh, tôi... Tôi không cố ý!"
Tần Măc Nhiên nghe thế liền cười trêu tức nói: "Ân huệ như thế của người đẹp, không phải là ai cũng có thể tiếp nhận được."
Dừng một chút lại nói "Mau đi đi" Tô Ca nghe thế giống như được đại xa. Lập tức giống như con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.
Cô không hề nhìn thấy được, Tần Mặc Nhiên ở phía sau nhìn cô, khóe môi hiện ra nụ cười chua sót, tiểu Cách Cách, nhiều năm không gặp như vậy, em vẫn cứ ngờ nghệch như thế, một chút cũng không thay đổi. Đúng là cuộc sống luân hồi,việc đời biến ảo. Em vẫn là một cô gái nhỏ ngây thơ trong trắng mơ hồ như thế, còn anh lại rơi vào trong một nghiên mực lớn. Dù là có dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy cũng không thể bò ra.
Những việc này,nụ cười mỉm của người con gái thuần khiết trong trí nhớ kia, cũng chỉ có thể khắc vào nơi sâu nhất trong quá khứ, yên lặng hoài niệm.