Solo

Chương 18: Trang thứ mười tám

Méo edit

Mùa hè đã tới, giải đấu LPL hè năm nay cũng tiến hành rất hừng hực khí thế.

TKG gần như chẳng tốn sức lực để vào được vòng bán kết.

LPL là giải đấu chuyên nghiệp lớn nhất của Liên Minh Huyền Thoại tại Trung Quốc, cũng là sự kiện duy nhất để có thể tham gia giải đấu hàng năm và chung kết cấp S toàn cầu.

Mỗi một mùa thi đấu sẽ chọn ra ba đội tuyển hàng đầu để sang Mỹ tham dự vòng chung kết toàn cầu, vì thế vòng bán kết rất quan trọng, sẽ quyết định đội của bạn có đủ điều kiện để giành chức vô địch thế giới hay không.

Sau khi Ứng Tuân giải nghệ, TKG ADC_TheOne mới chỉ mười sáu tuổi nhưng đã có những màn thể hiện rất xuất sắc trong các giải đấu. Các bình luận viên đều không ngừng cảm khái rằng đại ma vương có người kế tục, nghé con mới đẻ không sợ cọp, còn nhỏ nhưng chứa rất nhiều sức mạnh.

Mùa hè thi đấu LPL năm nay đã là năm thứ hai Ứng Tuân giải nghệ.

Tất cả những đội từng giao chiến với anh đều khó quên cảm giác sợ hãi khi đường dưới bị chi phối.

Dù trong tay đối phương là những vị tướng ADC cực mạnh như Lucian hay Miss Fortune thì đều bị hạ gục khi Ứng Tuân cầm Kog’Maw.

Vòng bán kết năm nay, quản lý của TKG gửi cho Ứng Tuân một bưu phẩm, hy vọng anh có thể tới Thượng Hải một chuyến để cổ vũ tinh thần cho đám nhóc trong đội.

Ứng Tuân trả lời: Bây giờ bọn họ đã rất mạnh rồi, đừng lo.

Quản lý đáp: Tôi không lo, nhưng bọn họ đều nói có anh thì càng yên tâm hơn.

Sau đấy mấy tên nhóc trong đội đều gửi tin nhắn cho Ứng Tuân, làm nũng muốn anh tới cuộc thi.

Ứng Tuân không từ chối được đành đồng ý.

Đêm đó, anh nói trước với Tiểu Mãn một tiếng: Ngày mai anh tới Thượng Hải.

Ngẫm nghĩ một chút rồi lại nhắn thêm: Em muốn đi không?

Tiểu Mãn đang thực tập ở một công ty văn hóa, thường ngày đi làm lúc chín giờ, sáu giờ tan tầm, cuối tuần được nghỉ hai ngày cũng coi như nhàn rỗi.

Tiểu Mãn nhận được tin nhắn liền mở lịch ra xem, ngày mai cũng vừa là thứ bảy…

Đi không à…

Tiểu Mãn nhắn lại: Đi mấy ngày thế anh?

Ứng Tuân đáp: Hai ngày.

Cô xoắn lọn tóc, vậy cũng được, cơ mà… Cần phải hỏi ý kiến mẹ đã.

Thế là cô bảo anh chờ chút, rồi chạy sang phòng của mẹ.

Cửa phòng hơi hé, mẹ cô đang ngồi trên giường xem phim trên TV.

Tiểu Mãn thò đầu vào, cười hì hì: “Mẹ…”

Mẹ Mãn ngước mắt: “Sao?”

Tiểu Mãn chui vào phòng: “Cuối tuần này con định đi Thượng Hải.”

Mẹ Mãn giảm âm lượng TV: “Đi công tác à?”

Không… Đi chơi với bạn trai…

Tiểu Mãn không khỏi chột dạ, nói nhỏ xíu: “Đi chơi với bạn ạ…”

“Ai vậy?” Mẹ Mãn cười hỏi: “Bạn trai à?”

Tim cô nhảy vọt, quả nhiên, không ai hiểu con bằng mẹ, cô không đủ trình giấu được qua con mắt tinh tường của mẹ già.

Tiểu Mãn thật thà thú nhận, thẳng thắn được khoan hồng: “Vâng.”

Mẹ Mãn bảo cô ngồi xuống, đẩy ghế ra: “Con vào đây.”

“Dạ…”

Ngồi đối diện với mẹ giống như thẩm vấn.

Được rồi, đúng là thẩm vấn thật.

“Quen nhau bao lâu rồi?”

“Ba bốn tháng ạ…”

“Ba hay bốn?”

“Ba tháng…”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi bảy.”

“Lớn hơn con bốn tuổi, vẫn tốt.” Mẹ cô ngẫm nghĩ.

“…Ờm.”

“Nhà cậu ta ở đâu?”

“Trong tiểu khu nhà mình…”

“Hả? Gần thế à?”

“Vâng.”

“Thảo nảo dạo này hay chạy ra ngoài, hừ.”

“…”

“Dáng dấp thế nào?”

“Cao lắm, đầu con chỉ tới vai anh ấy thôi.” Tiểu Mãn tự cho mình thêm 3cm nữa.

“Vẻ ngoài như nào? Có ảnh chụp không.”

“…Có ạ.”

“Đâu đưa mẹ xem nào.”

Tiểu Mãn tìm một tấm ảnh của Ứng Tuân rồi cẩn thận đưa cho mẹ.

Mẹ Mãn bị viễn thị nhẹ, bà để ra xa rồi đánh giá: “Ừm, được đấy, nhìn cũng đứng đắn tử tế.”

Tiểu Mãn trộm cong môi, đương nhiên rồi.

Bà trả điện thoại lại cho cô: “Làm nghề gì đấy?”

Tiểu Mãn: “…”

Tiêu đời rồi.

Vấn đề mà cô lo sợ nhất đã tới, cô phải trả lời nghề nghiệp của Ứng Tuân như nào đây, dù sao thì trong suy nghĩ của các cụ thì làm gì có cái nghề nào là thể thao điện tử, hay là nói anh mở tiệm cà phê Internet nhỉ…

Tiệm cà phê đi…

Mẹ Mãn thấy cô im lặng thì hỏi: “Sao không nói? Nó thất nghiệp à?”

Tiểu Mãn ấp úng: “Không, không phải, anh ấy có công việc, chỉ là không giống mọi người lắm thôi, hơi khó nói.”

“Đặc công à?” Mẹ cô dạo này đang xem phim cảnh sát hình sự, nghĩ ra đủ thứ nghề: “Hay là nội ứng?”

Tiểu Mãn suýt thì té xỉu.

..

Hai ngày sau, cô thuận lợi ngồi lên xe Ứng Tuân, mặc dù quá trình đồng ý tương đối gian khổ.

Đêm đó cô mất gần hai tiếng chỉ để giải thích với mẹ rằng bạn trai thật sự không phải là thanh niên nghiện game…

Mẹ cô nửa tin nửa ngờ, tới khi Tiểu Mãn lật từng trang tin tức về Ứng Tuân cho bà xem.

Mẹ Mãn mới dần hiểu được, thì ra trên đời này cũng có hạng mục thi đấu nhiệt huyết như vậy, gọi là thể thao điện tử.

Mà người mà con gái đang yêu lại chính là một người nổi tiếng trong đó.

Thành phố N cách Thượng Hải không xa lắm, chỉ mất hai giờ lái xe.

Ứng Tuân đỗ xe ngoài bãi của khách sạn, anh không ra ngoài ngay mà nghiêng người nhìn cô gái nhỏ bên ghế phụ, hỏi cô: “Em có muốn đeo khẩu trang không?”

Tiểu Mãn chớp mắt: “Bên ngoài không có bụi mà.”

Ứng Tuân bật cười: “Không phải, khách sạn này là bọn họ đặt trước giúp anh, cạnh đó là đấu trường, bên trong chắc chắn trong đó có rất nhiều truyền thông, anh sợ em bị nhận ra rồi chụp ảnh thì phiền phức lắm.”

Lúc này Tiểu Mãn mới ngộ ra, hỏi lại anh: “Anh có đeo không?”

Ứng Tuân nhếch miệng: “Anh là đàn ông, đeo làm gì.”

Haiz, Tiểu Mãn mím môi: “Vậy sao em phải mang.”

Anh còn không sợ, huống chi là cô.

Kết quả là hai người quang minh chính đại nắm tay nhau xuống xe, một tay Ứng Tuân xách hành lý, tay còn lại dắt cô.

Cô gái nhỏ đeo balo, một tấc cũng không rời khỏi anh.

Nói thì nói thế, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Vì thế cô vẫn luôn cúi đầu, không dám đối mặt với bất kỳ ai.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dừng trước quầy thu ngân, anh cầm thẻ phòng, nói muốn thẻ căn cước của cô.

Tiểu Mãn ngoan ngoãn lấy từ trong ví, đưa ra trước mặt.

Thấy anh nhìn thì cô vội che lại: “Này này, xấu lắm đừng nhìn!”

Ứng Tuân cong môi cười: “Thấy lâu rồi.”

Tiểu Mãn: “…”

Anh hỏi: “Em chụp khi nào vậy?”

Tiểu Mãn: “Năm lớp mười một, em chẳng thích chút nào…”

Ứng Tuân: “Đâu mà, xinh lắm.”

Cô để mái ngố, tóc ngắn đến tai, hai mắt sáng lấp lánh như nai con đáng yêu.

Nhân viên thu ngân thấy đôi tình nhân trêu chọc nhau bèn nói: “Thưa ngài, đây là thẻ phòng của anh, tôi đã giúp hai người đặt phòng đôi rồi, còn đặt một chiếc giường rất lớn, ở tầng tám, thang máy đến thì rẽ trái là được.”

Tiểu Mãn: “…”

Phòng, phòng giường lớn? Cô không nghe lầm đấy chứ?

Ứng Tuân: “…”

Dám nói với anh là phòng bình thường, mấy tên này đúng là… Được lắm.

..

Có hẹn ăn liên hoan với TKG vào ngày mai nên Ứng Tuân và Tiểu Mãn tới khách sạn trước.

Cô nam quả nữ lần đầu ở chung một gian phòng nên cả hai đều có phần lúng túng. Ứng Tuân càng đứng ngồi không yên, cứ một lát lại mở TV, một chốc lại lật tạp chí, không thì đi uống nước, uống liên tục không ngừng…

Đến đêm.

Ứng Tuân sợ khiến cô mất tự nhiên nên khi ăn xong liền tới chỗ của đám Cửu Tuế tắm rửa.

Tắm xong anh ở lại phòng bọn đánh mấy ván poker.

Ứng Tuân chủ động gửi tin nhắn cho cô: Tắm xong thì ngủ đi nhé, anh đánh poker bên Cửu Tuế một lát, lát nữa sẽ về.

Để cho cô khoảng thời gian riêng tư thoải mái.

Nghĩ thế nào lại nhắn thêm mấy chữ: Em nghỉ ngơi sớm chút nhé.

Kết quả bị mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa trong TKG cười nhạo::Lão đại có phải đàn ông không đó? Không bằng cầm thú! Xứng đáng F.A cả đời!…”

Ứng Tuân cũng lười giải thích, anh ném quân bài ra: “Đánh đi.”

Anh biết rõ bọn họ nghĩ gì, song lại lười giải thích.

Có một số việc, ngay cả anh cũng không chuẩn bị tốt.

Anh nghĩ, cô gái nhỏ nhà mình cũng vậy.

Tới gần mười rưỡi tối, Ứng Tuân phất tay tạm biệt đồng đội, quay về khách sạn.

Anh nhẹ nhàng đi tới, sợ cô gái nhỏ đã ngủ.

Mở cửa, Ứng Tuân quay đầu cẩn thận đóng nhẹ cửa rồi mới vào trong.

Đi được vài bước anh bỗng khựng lại, giống như bị lớp tường cản trở, không cách nào bước tiếp.

Cô gái nhỏ của anh đã ngủ thật rồi, vốn đi đường mệt nhọc, đáng ra cuối tuần phải được nghỉ ngơi lại chạy theo anh tới nơi xa xôi này.

Nhưng mà, cô ngủ trên ghế sô pha, đắp kín người bằng một tấm thảm nhỏ, bắp chân hơi cuộn lại.

Mái tóc đen nhánh vương trên má cô, giống như tuyết trắng giữa đêm.

Ứng Tuân thất thần ngắm cô.

Khi còn bé anh rất lười học, song lại đọc không ít truyện cổ tích, anh nghĩ, người đẹp ngủ say hẳn là giống như vậy.

Ứng Tuân chậm rãi bước qua, ngồi xuống cạnh cô.

Tiểu Mãn vẫn ngủ say không hay biết, nhịp thở đều đặn. Cô ngủ trên ghế sô pha, còn giường để lại cho anh.

Đồ ngốc.

Ngốc chết đi được.

Ứng Tuân khẽ thở hắt, anh đứng dậy, cúi người bế ngang cô lên.

Cái ôm này động tác hơi mạnh.

Cô gái trong ngực quả nhiên mơ màng tỉnh dậy, thấy anh thì ngơ ngác mãi.

“Ứng…” Tiểu Mãn lập tức tỉnh táo, cô định gọi tên anh.

“Đừng nói gì.” Anh ngắt lời cô: “Ngủ nào.”

Tiểu Mãn thật thà yên lặng.

Anh bế cô lên chiếc giường mềm mại, Tiểu Mãn xoay người, cô nghe thấy đằng sau có tiếng sột soạt, ngay sau đó phần lưng hơi nhún xuống, anh cũng ngủ rồi.

Còn tắt đèn nữa.

Người đàn ông sau lưng hơi nhúc nhích rồi không còn âm thanh gì nữa.

Tiểu Mãn thả lỏng, âm thầm thở phào một hơi.

Nào ngờ một giây sau.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào ngực.

Cả người cô lập tức cứng ngắc.

Người đàn ông nằm sát cô, Tiểu Mãn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh.

“Ngủ đi.” Chóp mũi của anh đặt sau tai cô, dịu dàng cọ lấy làn da và mái tóc.

Đôi môi anh khẽ dừng, như nỉ non bên tai.

Nhịp tim cô cũng dần chậm lại, không còn giãy giụa nữa, cũng là đồng ý, để mặc anh ôm từ phía sau.

Ôn hương nhuyễn ngọc, là ai nghĩ ra từ này vậy.

Ứng Tuân si mê nhắm mắt lại, song lại chẳng chút buồn ngủ, trong đầu anh lúc này chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là…

Giây phút này, có chết cũng đáng.