Đạo Quan Của Ta Thật Thịnh Vượng

Chương 22: Lời đồn

Giọng nói của Đại Lang không lớn, những người khác ở xa chưa nghe rõ, lại không giấu được ông cụ phía sau Triệu Hưng Thái.

Ông cụ tập trung nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ngồi trên bàn kia, thật ra chỉ có một người sống, bốn người còn lại đều chỉ là người giấy mà thôi.

Phó Yểu thấy ông lão nhìn về phía này, biết sảnh chính không phải nơi nói chuyện, quay sang nói với Giang chưởng quầy nhờ chuẩn bị một phòng riêng: “Tối nay ta tiếp khách.”

Giang chưởng quầy không hỏi hai lời, lập tức tự mình dẫn bọn họ lên lầu trên.

Sau khi vào phòng riêng, ông lão cũng theo vào.

Vừa mới vào cửa đã bắt đầu đánh giá Phó Yểu: “Nghe đồn Phương sĩ có thể cắt giấy thành người, rải đậu thành binh, nhìn thấu âm dương, nhưng người như vậy chỉ tồn tại trong sách cổ, chưa ai chính mắt nhìn thấy. Không ngờ hôm nay lão phu may mắn như thế, có thể nhìn thấy Phương sĩ.”

“Những lời đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi. Triệu lão, mời ngồi.” Phó Yểu tự mình rót một ly rượu cho ông ta, khi đưa qua, tay nàng bấm một cái quyết xung quanh chén rượu, chén rượu kia không có biến hóa gì, nhưng Đại Lang và Tam Nương ở bên cạnh đột nhiên ngửi thấy mùi rượu.

“Ồ?” Ông lão nhìn thấy rượu rất là vui mừng, đã hồi lâu rồi không chạm vào rượu.

Những người đi qua cánh cửa sinh tử, sẽ không còn cảm giác gì với hương vị nhân gian, ăn thứ gì cũng nhạt như nước ốc. Nhưng không nếm được hương vị, không có nghĩa là trong lòng không nhung nhớ.

Nghiện là nghiện trong lòng.

Trước mắt là rượu đã lâu rồi không thấy, đầu tiên là ông lão ngửi một hơi thật sâu, sau đó mới cẩn thận nhấp nhấp, vẻ mặt kia, giống như đất cằn lâu ngày gặp mưa rào, cả người đều vô cùng thỏa mãn.

Liên tiếp nhấp mấy ngụm, lúc sau ông lão mới nói: “Ta vừa nghe ngươi gọi ta là Triệu lão, chẳng lẽ Phương sĩ đại nhân quen biết ta?”

“Hiện giờ ta là Quan chủ của một đạo quan, Triệu lão cứ kêu ta Phó quan chủ là được.” Phó Yểu nói, “Đến nỗi vì sao nhận thức lão, chuyện này hoàn toàn là bởi vì lệnh tôn. Ta cùng với lệnh tôn có một chuyện nhân quả.”

“Thì ra là thế.” Triệu lão gật đầu, “Chỉ mong là một chuyện nhân quả tốt.” Đến nỗi là chuyện gì, cũng không hỏi cẩn thận.

Phó Yểu cười cười, thay đổi chủ đề: “Tửu lầu này, cũng có duyên nhân quả với Triệu lão.

“Ngươi muốn nói đến Dương đầu bếp kia?” Ông cụ Triệu nhớ lại chuyện trước đây, cũng có chút cảm khái, “Người này ta vẫn còn ấn tượng. Cụ thể năm nào thì đã quên, chỉ nhớ là đó là ngày tết Nguyên Tiêu, những đứa trẻ khác trong bếp đều lười nhác trốn ra ngoài xem hoa đăng, chỉ có tiểu tử hắn một mình ở sân sau rửa chén. Ta thấy tay nó bị lạnh quá mà sưng lên, vừa lúc trong nồi có thịt kho tàu hầm cho khách, liền múc một bát nhỏ cho nó ăn. Không ngờ vài chục năm sau, cháu trai ta ấy thế mà tới nơi này bái sư học nghệ. Nhân quả luân hồi, có lẽ thật sự đã được định sẵn từ lâu.”

“Ta cảm thấy, lão nên nếm thử món này của Dương đầu bếp trước.” Phó Yểu đem bát thịt kho tàu còn đang bốc hơi nóng đẩy về phía trước mặt lão giả: “Có lẽ, sau khi nếm thử, lão sẽ có ý tưởng mới.”

Triệu lão nhìn bát thịt kho tàu, vô cùng hứng thú. Ông ta vốn dĩ là một người thích ăn thịt, những món ăn sở trường cơ bản đều từ thịt heo.

Mà khi nếm thử miếng thịt đầu tiên, vẻ mặt ông lão đột nhiên trở nên ngơ ngẩn, “Hương vị này ……” Thật sự rất quen thuộc. Tuy rằng vẫn có một chút khác biệt với món ăn tự mình nấu ra, nhưng bản chất mỹ vị lại giống nhau.

Lúc này Phó Yểu ở bên cạnh mở miệng: “Tuy rằng lão đã qua đời hơn hai mươi năm, nhưng mà ở một nơi lão không biết, vẫn luôn có người yên lặng mà dùng loại phương thức này để tưởng niệm. Chén thịt kho tàu này, mới nhân quả của lão và hắn.”

Triệu lão yên lặng ăn thêm hai miếng thịt, mới chậm rãi nói: “Nói ra có thể ngươi không tin, cả đời Triệu Thụy An ta có hàng trăm đệ tử, không ít người tư chất tốt, nhưng cuối cùng ta vẫn chưa thể dạy dỗ ra một đồ đệ có thể truyền thừa tay nghề. Đây vẫn luôn là việc ta cảm thấy đáng tiếc nhất. Hiện tại xem ra, có lẽ là ta sai rồi.”

Tư chất của Dương đầu bếp cũng chỉ thường thường như đại đa số đệ tử, lại có thể dựa vào tấm lòng học được tinh túy của hắn, vậy hắn thì sao, có phải hay không khi dạy dỗ đồ đệ, đã quên mất bản chất của việc nấu ăn?

“Người đã chết, đúng hay sai đã không còn quan trọng.” Phó Yểu nói, “Vẫn nên nắm chắc thời cơ hiện tại thì tốt hơn.”

“Ngươi nói rất đúng.” Triệu lão thở dài một tiếng, “Ta vẫn luôn không chịu rời đi, là vì muốn tìm được một truyền nhân. Còn may, đứa cháu trai kia của ta cũng không kém cỏi.”

Nói đến cháu trai nhà mình, Triệu lão giống như tất cả những người ông trong thiên hạ, ở trước mặt người ngoài luôn muốn vểnh đuôi lên trời, nhưng vẫn phải làm ra vẻ bình thản không có gì: “Tư chất nấu ăn của nó còn cao hơn ta, sáu tuổi đã bắt đầu luyện tập nấu nướng, đến nay kỹ thuật xắt thái đã vượt xa đại đa số đầu bếp. Chờ đến khi nó có thể tìm được bút ký của ta, hẳn là có thể chấn hưng tiệm rượu Thái An.