Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 12: Mớ bòng bong

Hoa Dạng lạnh mặt không đáp, cơm nước xong xuôi liền vào phòng, không hé răng nói thêm lời nào.

Trương Tuệ thấy vậy thì lại gần, đẩy cửa một hồi thấy không xi nhê gì, bà mới phát hiện ra Hoa Dạng vậy mà khoá trái cửa.

“Đứa nhỏ này, tính tình ngày càng khó nói chuyện, thật là!”

“Hừ, bởi vậy mới nói, con gái là vô dụng, nếu đẻ được một đứa con trai thì tốt rồi.” Hoa Quốc Khánh nhịn không được mà thở ngắn than dài.

Hoa Dạng nằm trên giường nghe hết mấy lời của cha mẹ ở bên ngoài, cô khẽ lắc đầu ngán ngẩm, vấn đề của hai người này thật sự khó giải quyết rồi đây.

Hoa Quốc Khánh cố chấp, luôn mong mỏi sinh được một đứa con trai. Nhưng hiện thực lại phũ phàng, hi vọng hoá thành tuyệt vọng, cuối cùng ông đem hết mọi tình thương và mong chờ dồn lên người những đứa cháu trai. Thậm chí có lúc ông còn đối xử với bọn họ tốt hơn cả con gái ruột của mình.

Trong thâm tâm Hoa Quốc Khánh còn nghĩ, tương lai sau này ông phải nhờ cháu trai để dưỡng lão, không có chút trông chờ gì vào Hoa Dạng.

Đến nỗi Trương Tuệ bình thường vẫn luôn yêu thương con gái, nhưng bà cũng không đủ tự tin, trời sinh tính tình bà đã mềm yếu, chỉ có thể vùi đầu vào làm việc, ý định tích cóp tiền dưỡng lão từ bây giờ.

Tóm lại là cả hai người không có tí niềm tin nào ở cô hết!

Hoa Dạng nghĩ thầm, cảm thấy tình huống trong nhà đúng là một mớ bòng bong, cô phải từng bước tiến hành cải tạo cả cái gia đình này mới được.

Mà từ đã, Hoa Vũ, Hoa Chí Cường? Một tia chớp loé lên trong đầu Hoa Dạng, cô đột nhiên ngồi bật dậy, mấy cái tên này không phải là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cô đọc cách đây không lâu ư? Nữ chính tên Hoa Vũ, cô ta có một người em trai tên Hoa Chí Cường.

Trong truyện có viết, nữ chính trải qua kiếp trước không như ý, người chồng quá thành thật, không biết lo cho tương lai. Hoa Vũ đi theo hắn ta chịu khổ cả một đời. Bà con họ hàng còn thường xuyên lôi cuộc sống viên mãn của em họ ra so sánh rồi chê cười cô ta.

Nữ phụ lại tên Hoa Dạng, bằng chính thực lực của mình thi đậu một trường sư phạm, trở thành một giáo viên. Sau này lại tình cờ gặp gỡ và kết hôn với một thanh niên cũng làm công tác giáo dục. Hai vợ chồng chung sống hạnh phúc, lại sinh được một cậu nhóc lém lỉnh cực kì thông minh.

Mà Hoa Vũ thì ngược lại hoàn toàn, trung học còn chưa tốt nghiệp liền đi ra ngoài làm công. Hiển nhiên là mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó, cô ta gả cho một anh nhân viên tạp vụ ở cùng chỗ làm. Hai vợ chồng dựa vào lao động tay chân, miễn cưỡng cũng lo đủ cái ăn hằng ngày. Cuộc sống cực kì gian nan và kham khổ, ngay cả vấn đề đi học của con gái cũng phải nhờ cậy vào em họ là Hoa Dạng.

Mỗi lần Hoa Vũ đến nhà chơi, nhìn thấy cô em họ ở nhà lầu rộng rãi, mặc toàn quần áo đẹp, chồng thì săn sóc chu đáo. Cô ta cảm thấy từng đợt ghen ghét trỗi dậy ở trong lòng. Ngày qua ngày, sự đố kị như con rắn độc âm ỉ đυ.c khoét trái tim của Hoa Vũ.

Cho dù Hoa Dạng đưa tay ra giúp đỡ hay cưu mang, Hoa Vũ đều cảm thấy em họ chỉ cố tình thể hiện, hòng lấy cái mĩ danh, không biết chừng nó còn ở sau lưng chê cô nghèo đói thấp hèn rồi cười hả hê.

Có lần cô ta cãi nhau to với chồng, sau đó giận dỗi bỏ nhà ra đi, không ngờ bị một chiếc xe lao tới đυ.ng trúng. Khi tỉnh lại Hoa Vũ mới phát hiện mình không chết, lại trực tiếp trọng sinh trở về lúc còn nhỏ.

Kể từ khi trọng sinh, Hoa Vũ liền lập lời thề, cô ta cũng muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp hệt như em họ mình.

Nghĩ là làm, Hoa Vũ điên cuồng lao đầu vào học tập, một bên khác lại thuyết phục cha mẹ làm buôn bán. Cho dù đầu óc của cô ta căn bản không bằng những người khác, nhưng người xưa đã có câu cần cù bù thông minh không phải sao? Hoa Vũ quyết tâm dựa vào ưu điểm tuổi còn nhỏ, nỗ lực trau dồi tri thức, ý định sớm thi được cái hạng nhất để làm mọi người trong nhà coi trọng mình.