Xuyên Thành Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Sau Khi Đồ Đệ Trọng Sinh

Chương 2 : Đã đẹp trai xin đừng mất hình tượng

Vân Mộ Quy hôn mê bất tỉnh, nhưng người đá hắn bất tỉnh không tính toán buông tha.

Thiếu niên áo lam tay cầm linh kiếm thừa thắng xông lên, cũng không để ý bên cạnh có những ai.

Hắn thấy Vân Mộ Quy nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích sinh tử không rõ, trong lòng vui mừng, không chút nghĩ ngợi mà lần nữa vun tay xuất kiếm, chiêu thức tàn nhẫn, nhắm thẳng giữa tim Vân Mộ Quy mà tới!

Kiếm của hắn là Thượng Phẩm Linh Kiếm, trên thân kiếm còn khảm ba viên linh thạch, linh khí kích động mà ra, dung nhập trong kiếm chiêu, thế không thể đỡ.

Cho dù Vân Mộ Quy còn tỉnh, có trọng thương hay không, cũng không có khả năng tránh thoát chiêu này của hắn!

Thiếu niên áo lam khóe miệng nhếch lên nụ cười mờ ám, tuy nhiên trong nháy mắt tươi cười này đột ngột cứng đờ.

Nam nhân bạch y không biết từ đâu mà đến trong phút chốc mà xuất hiện ở trước người Vân Mộ Quy, phất tay áo nhẹ nhàng giơ lên, hai ngón tay thon dài mảnh khảnh đan vào nhau, vững vàng kẹp lấy mũi kiếm --

Một thanh âm vang lên, linh kiếm hắn xem là trân bảo thế nhưng liền --!

Đã bị người khác bẻ gãy như trở bàn tay !

Linh kiếm đột nhiên bị vỡ , kiếm khí phản công, thiếu niên áo lam liên tiếp lui về phía sau vài bước, mới miễn cưỡng trụ được thân mình.

Hắn không thể tin được mà cúi đầu xem đoạn kiếm trong tay, kinh ngạc, phẫn nộ, cáu giận...... Các loại cảm xúc bùng phát như dây leo nhanh chóng tràn ngập trong tâm trí.

Hắn bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, vừa kinh ngạc vừa giận dữ chất vấn: "Ngươi là ai?!"

Nam nhân đang khoác áo bạch nhung liếc nhìn thanh niên lại không nói chuyện.

Tay y kẹp nửa thanh đoạn kiếm, lười nhác lạnh nhạt mà nhấc mí mắt lên, nhìn thiếu niên áo lam, đôi mắt trống rỗng, dường như chỉ đang xem một con kiến nhỏ bé không chút để ý.

Sau đó ngón tay buông lỏng, đoạn kiếm rơi xuống đất, hoá thành bụi đất, nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Bụi bay mù mịt xuyên vào mắt thiếu niên áo lam.

Hắn tức giận đến môi đều run lên, lạnh giọng chất vấn thêm một câu: "Ngươi là ai!"

-- ai da đừng hỏi đừng hỏi!

Y nếu có thể nói chuyện, có thể không hé răng sao! Y sợ hiện tại nếu mở miệng, lời có thể hô lên đều là đau đau đau !

Vậy cũng quá mất mặt!

Thẩm Vi Tuyết mím chặt môi không nói lời nào, nhất thời cảm nhận được sâu sắc lợi ích to lớn của việc trưởng thành có nhan sắc, chỉ cần đứng yên một chỗ liền trong cao thâm hơn người, vậy cho nên đầu có thể rơi máu có thể chảy chỉ duy nhất hình tượng tuyệt không thể mất.

Y không đoán được dưới tình huống linh mạch bị phế, chỉ dựa vào chút linh lực còn tồn đọng, lại có thể lợi hại như vậy, thượng phẩm linh kiếm, nói vỡ liền vỡ.

Y cũng không đoán được khi mạnh mẽ vận dụng linh lực di chứng sẽ phát tác nhanh chóng đến thế, thời gian làm chuẩn bị tâm lý đều không có.

Thẩm Vi Tuyết đem tay lùi về trong áo khoác, giấu đi những đầu ngón tay đang run rẩy của mình.

Cảm giác râm rang đau đớn dày đặc bốc lên từ sống lưng, giống như bị người khác lấy kim nhọn đâm vào từng cái từng cái, ngay sau đó, cảm giác ấy liền lan tràn khắp toàn thân.

Như một ngọn lửa lan dần khắp thảo nguyên, thổi quét toàn thân.

Y cắn răng ẩn nhẫn, không nói một lời, muốn cố gắng vượt qua cơn đau này trước, nhưng mà họa vô đơn chí, trên người đột nhiên trầm xuống, Vân Mộ Quy người đang hôn mê phía sau vô thức mà túm chặt lấy áo khoác y, thống khổ cuộn tròn thân mình, đầu không ngừng ở trên mặt đất cọ xát.

Cát sỏi bén nhọn, thái dương tiểu thiếu niên nhanh chóng xuất hiện thêm vài vết thương mới, máu tươi uốn lượn chảy xuống, từng giọt rơi xuống hoà vào bụi đất.

Cùng lúc đó, yêu khí dày đặc vô pháp áp chế từ trên người Vân Mộ Quy tràn ra -- hắn trọng thương, lại lâm vào hôn mê, hoàn toàn áp không được huyết mạch Yêu tộc.

Ngay khi ngửi thấy mùi yêu khí, Thẩm Vi Tuyết liền thầm kêu không ổn.

Y làm bộ bình tĩnh mà nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên, người xung quanh cũng cảm nhận được yêu khí, thần sắc đều ngưng trọng.

Đệ tử trong môn tay đều cầm sẵn chuôi kiếm, ba đệ tử khác của Trường Tùng Tông theo sau thiếu niên áo lam cũng lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, tràn ngập địch ý mà nhìn chằm chằm bên này.

Chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủi, bầu không khí ở đây phút chốc căng thẳng đến mức chạm vào là nổ ngay.

Một mảnh giằng co, đại đệ tử thân truyền Tự Ngọc của Lăng Vân Tông chủ vội vàng đi đến trước Thẩn Vi Tuyết, nhìn tiểu thiếu niên trên mặt đất không ngừng quay cuồng, có chút chần chờ: "Thẩm sư thúc, Vân sư đệ hắn......"

Hắn mới vừa rồi mới hoà giải mâu thuẫn cho Vân Mộ Quy cùng đệ tử Trường Tùng Tông, chỉ là Vân Mộ Quy nếu vẫn là nhân dạng, hắn còn có thể chịu đựng một chút, nếu......

Nếu Vân Mộ Quy hoàn toàn thành yêu hình, khả năng Thẩm sư thúc cũng không bảo vệ được hắn.

Rốt cuộc nhân yêu hai tộc đối lập đã lâu, nếu nói xung khắc như nước với lửa là đã tính nhẹ rồi.

Tự Ngọc lời băn khoăn còn chưa kịp nói, Thẩm Vi Tuyết tự nhiên đã rõ.

Bởi vì trong truyện gốc, nguyên chủ chính là lo lắng hậu quả như vậy, mới quyết định trước khi Vân Mộ Quy hoàn toàn yêu hóa đâm hắn một kiếm, đại nghĩa diệt thân.

Nhưng Thẩm Vi Tuyết không thể.

Y nếu lặp lại nguyên cốt truyện, thọc cho Vân Mộ Quy một kiếm...... Vân Mộ Quy sẽ không chết, chết chính là pháo hôi như y này!

Thẩm Vi Tuyết không muốn lãnh cơm hộp đâu, y mặt ngoài trấn định nội tâm lại đang bùng nổ nhanh chóng suy nghĩ, luôn cảm thấy giống như bản thân quên mất điều gì đó rất quan trọng thì phải.

Còn không chờ y tử tế suy nghĩ đến tột cùng đã quên cái gì, phía sau Vân Mộ Quy bỗng nhiên nặng nề đập đầu xuống đất, đau lòng mà hô "Sư tôn".

Một tiếng hô như là bao hàm vô số cảm xúc phức tạp, cùng với âm thanh trầm đυ.c của đầu va chạm mặt đất, nện thẳng vào thâm tâm Thẩm Vi Tuyết, lập tức đem mọi suy nghĩ của y dừng lại.

Từ lần ở Thiên Thu Phong nghe thấy "Vân Mộ Quy sắp bị đánh chết" cái loại tâm tình vi diệu này lại lần nữa hiện lên, sau đó Thẩm Vi Tuyết cứng đờ người, đột nhiên cảm thấy thân thể không chịu khống chế.

Loáng thoáng, giống như có một cái ý thức khác từ chỗ sâu trong tâm trí chui ra, cường thế mà thay y hạ quyết định.

Mà y chỉ có thể bị động nhìn sự việc phát triển.

Y nghe thấy chính mình ngữ điệu trầm tĩnh mà nhìn Tự Ngọc nói: "A Quy bị thương, bổn quân trước dẫn hắn trở về."

Y cảm nhận được linh lực còn sót lại trong cơ thể không nhiều lắm cũng bị cưỡng ép điều động lên, ngăn chặn nỗi đau do bệnh cũ gây ra.

Y thấy vậy liền hít sâu một hơi, liền cong lưng, bế Vân Mộ Quy đang trọng thương.

Từng bước một, đi qua đoạn cốt truyện này mà không gặp bất kỳ cản trở nào

Ngay sau đó ý thức thần bí kia liền giống như lúc nó đột ngột xuất hiện, lại không hề báo trước mà biến mất.

Thẩm Vi Tuyết lấy được quyền kiểm soát thân thể, trong ngực trầm xuống, nhất thời không kịp phản ứng, suýt nữa ngã quỵ.

Y nhăn mặt, khó khăn nhịn xuống lời " ĐM" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, trước những ánh mắt đầy thù địch và không đồng tình, Thẩm Vi Tuyết ôm tiểu thiếu niên gầy trơ xương, từng bước một trầm ổn mà đi xa.

......

Thẩm Vi Tuyết tư thái thong dong rời đi trước tầm mắt mọi người.

Sau đó liền dồn dập mà thở phì phò, thoát lực mà đem Vân Mộ Quy buông xuống, nửa ôm nửa kéo, gian nan hướng Truyền Tống Trận mà đi.

Vừa đi, một bên ở trong lòng mắng nguyên chủ 300 lần.

Y nhớ mới vừa rồi thân bất do kỷ, nghi ngờ mọc thành cụm, hoài nghi nguyên chủ không hoàn toàn tiêu tán, cho nên sẽ ở khoảng khắc mấu chốt mà nhảy ra mạnh mẽ thúc đẩy cốt truyện.

Nhưng thực mau y không rảnh rỗi suy nghĩ sâu xa.

Vội vàng điều động linh lực áp chế bệnh cũ, đây vốn dĩ giống như uống rượu độc giải khát, chỉ hiểu quả trong khoảng thời gian ngắn, qua thời gian, đau đớn phiên bộc phát tác.

Thẩm Vi Tuyết cảm thấy chính mình hiện tại tựa như lưu li,bề ngoài nhìn hoàn hảo vô khuyết, nhưng thực tế những vết rạn nứt đã ăn sâu vào trong.

...... Này chính là sự thống khổ của nhân gian.

Thẩm Vi Tuyết dùng sức cắn môi, miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, ấn theo tình huống hiện tại này, y phỏng chừng cần phải về Thái Thanh Trì giữ mạng.

Chỉ là để tiểu tử này......

Thẩm Vi Tuyết sờ trán Vân Mộ Quy, lại chạm lòng bàn tay tiểu thiếu niên, cảm giác giống sờ soạng quả cầu lửa, phỏng cả tay, chóc chóc lại đặt xuống chóp mũi cảm giác một lát...... Liền nhận được hơi thở đều phảng phất sự nóng bỏng.

Này, có chắc nguyên hình của thằng nhóc này không phải hỏa long không vậy.

Tay Thẩm Vi Tuyết lạnh lẽo, chạm vào khiến tiểu thiếu niên ưm lên một tiếng, Vân Mô Quy nguyên bản còn coi là an tĩnh hiện tại liền giống tiểu thú bị thương bắt đầu tìm kiếm sự che chở, hắn nhắm chặt mắt, nức nở chủ động đem mặt chôn vào lòng bàn tay Thẩm Vi Tuyết.

Những giọt nước mắt lớn từ từ trào ra nơi khóe mắt, cọ đến lòng bàn tay Thẩm Vi Tuyết ướŧ áŧ.

Ủy khuất, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Thẩm Vi Tuyết bị hắn quấy mà có chút mềm lòng, theo như cốt truyện trong sách, lúc này Vân Mộ Quy vẫn chưa hắc hóa, vẫn còn là một cậu bé đáng yêu ngoan ngoãn, là loại hình mà y rất thích.

Y không biết nên làm như thế nào để ngăn cản Vân Mộ Quy hóa yêu, chần chờ một chút, tay y rút về, ôm hắn cùng vào Truyền Tống Trận.

Trước về Thiên Thu Phong lại nói, tuy rằng hiện tại bốn phía không có ai, nhưng không bảo đảm chút nữa liền không có đệ tử khác đi ngang qua.

Khởi động Truyền Tống Trận yêu cầu dùng ngọc bài riêng của bản thân, tác dụng giống với thẻ chứng minh thân phận ở hiện đại, Thẩm Vi Tuyết không biết ngọc bài nguyên chủ ở nơi nào, chỉ có thể đem chủ ý đánh tới trên người Vân Mộ Quy.

Y hướng tới bên hông tiểu thiếu niên sờ sờ, nhưng không thấy thò vào trong tay áo lại sờ , cũng không chạm tới, y nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Ngọc bài này là dùng để ghi lại thông tin cá nhân tin tức cùng nơi thường lui tới của các đệ tử, Vân Mộ Quy mới từ bên ngoài rèn luyện trở về, trên người như thế nào lại không có ngọc bài?

Đầu ngón tay Thẩm Vi Tuyết tạm dừng một chút, nghĩ tới cái gì, liền kéo mở vạt áo tiểu thiếu niên, lấy tay di chuyển trong lòng ngực hắn sờ sờ.

Tìm thấy rồi!

Thẩm Vi Tuyết dùng ngón tay đem ngọc bài kéo tới. Tiểu thiếu niên cả người chật vật, nhưng ngọc bài lại bình yên vô sự, được che chở bên người, không dính một hạt bụi.

Cất giữ trân trọng quý giá.

Thẩm Vi Tuyết mơ hồ nghĩ đến, chợt hít sâu một hơi, đem ngọc bài ấn tới mắt trận phía trên.

Nếu nói tiến vào Truyền Tống Trận lần trước Thẩm Vi Tuyết vẫn là nỏ mạnh hết đà, thì Truyền Tống Trận lần này chính là cọng rơm cuối cùng có thể đè bẹp y.

Lại lần nữa từ Truyền Tống Trận rời khỏi, Thẩm Vi Tuyết mặt không huyết sắc, trắng bệch, ôm Vân Mộ Quy ngã quỵ xuống đất.

Y hoãn một hồi lâu, mới miễn cưỡng đứng dậy, lại không còn sức lực đem Vân Mộ Quy quay về.

Ráng thử vài lần vẫn không có kết quả, không sao làm được, Thẩm Vi Tuyết chỉ có thể đem áo khoác trên người cởi xuống, trong lòng nói tiếng xin lỗi, sau đó đem tiểu thiếu niên gầy yếu bọc lại trong áo khoác, gấp trái gấp phải lại với nhau, cuối cùng một mẻ chả giò mới đã ra lò.

Như vậy liền tiết kiệm không ít công sức.

Thẩm Vi Tuyết kéo chiếc "chả giò"( 小春卷 raw nó ghi vậy chứ không phải mình chém đâu nhé), gập ghềnh hướng tới Thái Thanh Trì, cũng may áo khoác này chất liệu tinh xảo, bên ngoài còn vẽ hộ thân phù, tương đối cứng cỏi, sẽ không bị đá trên mặt đất cắt qua.

Chính là quá trình kéo có hơi xóc nảy chút ít.

Vi Tuyết Tiên Quân chỉ thu một đồ đệ, cũng không thích trên Thiên Thu Phong có quá nhiều đệ tử, cho nên nơi này trở thành nơi thanh tịnh nhất trong tông môn.

Thẩm Vi Tuyết ở nơi yên tĩnh này, một mình đem "cuốn chả giò" kéo tới bên Thái Thanh Trì.

Thái Thanh Trì ẩn trong kết giới, cách một bước, là băng hỏa giao nhau.

Hồ này vốn dĩ được tạo ra từ ngồn linh mạch hệ băng, chứa đầy linh khí đồng thời cũng dị thường rét lạnh, đệ tử mới nhập môn không có tu vi, chỉ cần tới gần đều dễ dàng bị tổn thương do giá rét.

Cho nên Thái Thanh Trì thường bị gọi là một trong "Lăng Vân Tam Đại không thể đi. "

Bất quá, cũng bởi vì linh khí mạnh mẽ cường thế như vậy, mới có thể nuôi dưỡng một chút cho linh mạch và xương cốt bị tổn thương quá mức của Thẩm Vi Tuyết

Thẩm Vi Tuyết vốn định đem Vân Mộ Quy đặt ở bên ngoài kết giới, nhưng suy nghĩ, lại sợ chờ lát nữa nếu y đi ra ngoài sẽ nhìn thấy là một quả "chả giò" nướng, do dự một chút, vẫn là đem hắn cùng nhau mang vào kết giới.

Vân Mộ Quy không thể xuống hồ, nhưng có lẽ có thể ở trên bờ hấp thu một chút linh khí, hàng hạ nhiệt độ, ngăn cản một chút yêu hoá.

Gió lạnh thổi vào mặt, cơn lạnh quen thuộc đến xương tủy.

Thẩm Vi Tuyết đem "vỏ bánh" quấn chặt chút, sợ hắn sẽ rớt vào trong ao, cố ý đem hắn an trí ở bên cạnh kết giới, cách chỗ hồ nước xa nhất, khoảng cách này, trừ phi Vân Mộ Quy chính mình nhảy vào trong hồ, bằng không tuyệt đối không thể rớt xuống.

Nếu vai chính không tiến vào Thái Thanh Trì, sự kiện linh mạch đông cứng, tu vi tàn phế liền sẽ không thể phát sinh, mà Thẩm Vi Tuyết y cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng đi thọc vai chính một nhát, kết cục phải chết trong nguyên tác có thể hoàn toàn tránh khỏi.

Thẩm Vi Tuyết đứng lên đi được hai bước, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, y xuyên vào cốt truyện ngay lúc này, so với điều y nghĩ trong tưởng tượng muốn --

Ầm ầm một tiếng vang lớn, đánh gãy ý niệm của y

Thẩm Vi Tuyết chợt quay đầu lại, chỉ thấy Vân Mộ Quy nguyên bản nằm trên nền tuyết gần kết giới bỗng nhiên sụp đổ, bùm một tiếng, cuốn "chả giò" nguyên bản an an tĩnh tĩnh nằm đó đột nhiên lăn tới bên hồ băng tuyết nhào thẳng vào hồ.

Thẩm Vi Tuyết :"........."

-- này mẹ nó vậy mà cũng được ư ?!

Tác giả có lời muốn nói: Muốn gặm một ngụm chả giò 🤤.

A phỏng miệng rồi, mau ướp lạnh thôi