Ở đằng kia, Nhạc Thanh Dao mặc một chiếc váy dài màu đe, tạo nhiều tư thế để chụp ảnh trước tấm phông nền trắng.
Vu Tĩnh lan đang đợi ở một bên, cầm ipad và xem những bình luận của cư dân mạng, cười khúc khích.
Chụp xong bộ ảnh đầu tiên, thợ chụp ảnh nói nghỉ ngơi một lát.
Nhạc Thanh Dao đi tới, thấy cô ấy cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô ấy, "Em đang nhìn cái gì mà cười vui vẻ vậy."
"Chị Dao, em đang xem những bình luận của cư dân mạng, buồn cười quá."
Nhạc Thanh Dao nghiêng người xem, khi thấy bàn luận về Tiêu Chính Vũ, cô nhìn thêm vài cái.
"Thực ra, em nghĩ nếu anh Tiêu là một minh tinh, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người hâm mộ." Vu Tĩnh Lan nói.
Nếu Tiêu Chính Vũ trở thành một minh tinh, tình địch của cô ít nhất cũng phải có hàng trăm triệu, Nhạc Thanh Dao nghĩ xong liền nói: "Quên đi, giữ lại để cho bản thân chị thưởng thức thôi."
Vu Tĩnh Lan: "..."
Lướt xuống xa hơn, đã thấy fan não tàn của Dư Hân Khiết.
Fan não tàn A: Con nhỏ minh tinh bám vào đàn ông mà đi lên kia thật là độc ác, vì ghen tị mà xúi giục kim chủ phong sát Khiết của tao, thật là ghê tởm.
Fan não tàn B: Ai nói kỹ năng diễn xuất của Khiết không tốt, đừng có nói giỡn.
Trong ngành này, sao nữ nào có thể so sánh với cô ấy? Hơn nữa, không chỉ có khả năng diễn xuất tốt mà còn có ngoại hình ưa nhìn, học thức cao, nháy mắt đánh bại những kẻ không có học thứ lẫn ngoại hình kia.
Fan não tàn C: Vẫn ủng hộ Hân Khiết như cũ, cô ấy là một diễn viên tuyệt vời trong lòng tôi.
...
Vu Tĩnh Lan nhìn thoáng qua khuôn mặt của Nhạc Thanh Dao và nói, "Chị Dao, những người này bị mù rồi, họ hoàn toàn không nhìn ra bộ mặt xấu xí của Dư Hân Khiết."
Nhạc Thanh Dao điềm nhiên, "Đừng lo lắng dư luận trên mạng, có lẽ chỉ là thủy quân."
"Đúng vậy, em đã từng xem một bài đăng về Dư Hân Khiết.
Trước khi nổi tiếng, cô ta không có tác phẩm hay ho gì cả, chỉ phụ thuộc vào thủy quân để khuấy động." Vu Tĩnh Lan thoát khỏi Weibo và nói, "Nếu có thể cho mọi người thấy bộ mặt thật của Dư Hân Khiết thì tốt rồi.
"
Nhạc Thanh Dao cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này, để mọi người có thể nhận ra bộ mặt thật của Dư Hân Khiết, để cô ta không thể ở lại làng giải trí.
Vu Tĩnh Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Chị Dao, nếu không, lần sau nói chuyện với cô ta, nếu cô ta độc miệng em sẽ âm thầm ghi âm lại rồi đăng lên, thấy sao?"
"Chỉ dựa vào đoạn ghi âm, cô ta nhất định vẫn có thể giở trò."
Vu Tĩnh Lan ôm mặt, "Vậy thì phải làm sao? Nếu ký hợp đồng với công ty giải trí của Mỹ, cô ta nhất định sẽ kiêu ngạo hơn cả bây giờ."
Nhạc Thanh Dao không ngừng nghĩ về người đàn ông cô nhìn thấy ở cổng khu nhà ngày hôm đó.
Mối quan hệ của anh ta với Dư Hân Khiết là gì, tại sao Dư Hân Khiết lại gϊếŧ anh ta?
Nếu có thể tìm được và hỏi rõ, có lẽ Dư Hân Khiết sẽ không thể trở mình được nữa.
"Thanh Dao, thay quần áo, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo." Nhân viên hô lên.
Nhạc Thanh Dao nói: "Được, đến ngay."
Nhạc Thanh Dao lại đi thay một bộ váy trắng, lần này phông nền là màu đen.
Năm giờ rưỡi, Tiêu Chính Vũ bước vào và đứng sang một bên nhìn Nhạc Thanh Dao đang tạo dáng trước ống kính.
Khi Vu Tĩnh Lan quay lại với một cây kẹo mυ'ŧ trong miệng, nhìn thấy anh thì giật mình.
Anh ấy đến khi nào vậy? Ánh mắt của anh rơi vào trên người Nhạc Thanh Dao, hết sức tập trung, chào hỏi lúc này thì không hay lắm.
Hay là thôi đi.
Người phụ trách nhìn thấy Tiêu Chính Vũ, vội vàng đi tới với nụ cười chào hỏi, "Tiêu tổng."
Tiêu Chính Vũ liếc anh ta một cái, "Khi nào thì xong?"
"Sắp rồi, vẫn còn vài tấm nữa."
Khi Nhạc Thanh Dao chụp ảnh xong, cô nhìn thấy Tiêu Chính Vũ, vội vàng chạy tới, "Sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay đi ra ngoài ăn."
"Đi đâu?"
"Nhà hàng Nhật Bản."
Nghe đến đồ ăn Nhật Bản, Nhạc Thanh Dao lập tức vui vẻ, "Em đã lâu không được ăn rồi!"
Tiêu Chính Vũ cười nhạt, "Mau đi thay quần áo."
"Vâng, chờ em một lát, nhanh thôi!"
Nhạc Thanh Dao thay quần áo và cùng Tiêu Chính Vũ đến nhà hàng Nhật trước đây.
Lúc vào cửa, Nhạc Thanh Dao nhìn chỗ ngồi bên cạnh băng chuyền, đã lâu cô không thử ăn ở đó.
Trước đây, cô đã vừa ăn vừa xem tất cả các loại sushi băng qua.
Điều này giúp thỏa mãn vị giác và thị giác của cô, nhưng bây giờ ngồi đó để ăn cũng là một điều khó khăn.
Tiêu Chính Vũ đưa cô đến chỗ ngồi bên cạnh băng chuyền, "Ngồi ở đây."
Đội chiếc mũ che nửa khuôn mặt, Nhạc Thanh Dao nhìn xung quanh, "Nếu lỡ có người nhận ra thì sao?"
"Ở đây tương đối khuất, chắc không sao đâu." Tiêu Chính Vũ chọn một chỗ ngồi sát bên trong, hầu hết mọi người khi thấy ai đó ở đây thì sẽ không đi qua.
"Vậy thì ngồi đây." Nhạc Thanh Dao thoải mái ngồi xuống, pha trà gạo lứt, pha nước mù tạt để chấm, một loạt động tác hết sức lưu loát.
Tiêu Chính Vũ nhìn cô vui vẻ làm những việc này, mặc dù không hiểu tại sao cô lại cao hứng, chỉ cần cô vui là được.
"Anh không thích ngồi đây ăn sao?" Nhạc Thanh Dao hỏi, đặt trà gạo lứt đã pha trước mặt anh.
"Trước đây không thích."
Nhạc Thanh Dao nhìn anh, hỏi: "Do ở bên em lâu nên lây hả?"
Bắt gặp ánh mắt của cô, Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng nói: "Ừ."
Nhạc Thanh Dao trịnh trọng nói: "Thật ra, đây cũng là một loại niềm vui trong cuộc sống."
Lấy một vài đĩa sushi từ băng chuyền xuống, Nhạc Thanh Dao mở nắp trong suốt và nói với Tiêu Chính Vũ: "Anh nhìn xem, những món sushi này được làm cầu kỳ biết mấy.
Thực ra, sự tinh tế của món ăn không làm tăng hương vị của nó, nhưng nó có thể tăng thêm sự vui vẻ, giống như bây giờ, em nhìn nó, ngay cả khi chưa ăn, thì trông cũng vui mắt.
"
Tiêu Chính Vũ lắng nghe cô một cách nghiêm túc.
Nhạc Thanh Dao tiếp tục: "Cũng giống như cuộc sống, làm một số việc không có ích cho chúng ta, thậm chí là dư thừa, nhưng những người sẵn sàng làm những điều không cần thiết này thường có một cuộc sống tuyệt vời."
"Được rồi."
Nhạc Thanh Dao gắp một miếng sushi cá hồi, chấm vào nước chấm, cho cả miếng vào miệng, mùi mù tạt xông lên đại não.
Cô cau mày nheo mắt, một lúc sau mới mở ra, "Ngon lắm, anh cũng ăn đi."
Tiêu Chính Vũ học được từ cô lấy một miếng sushi nhúng vào nước chấm rồi đưa vào miệng, mùi vị của mù tạt thực sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng so với Nhạc Thanh Dao thì anh điềm tĩnh hơn nhiều.
Nhạc Thanh Dao nhìn ạnh, "Giỏi thật, anh ăn mù tạt mà cũng không chớp mắt."
Tiêu Chính Vũ: "..."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com Shining_Time95.
Ăn xong sushi, Tiêu Chính Vũ không lái xe về nhà mà đến quảng trường thành phố, nơi có cảnh đêm đẹp nhất thành phố, còn có vòng đu quay.
Nhạc Thanh Dao rất thích thú dẫn Tiêu Chính Vũ lên đu quay, nằm trên cửa sổ đu quay như một học sinh tiểu học, nhìn ánh đèn neon rực rỡ bên dưới, không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp này.
"Ngồi tử tế." Giọng điệu của Tiêu Chính Vũ giống như người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời.
"Quang cảnh ở đây thật sự rất đẹp." Nhạc Thanh Dao nhìn lại anh, "Sao anh lại nghĩ tới việc đi đu quay?"
"Nghe nói nó lãng mạn."
"À..." Nhạc Thanh Dao cũng thừa nhận, "Hình như có một chút."
Tiêu Chính Vũ lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho cô, "Xem có vừa không?"
Nhạc Thanh Dao nhìn chiếc hộp nhỏ màu sâm panh trong tay Tiêu Chính Vũ, "Cái gì vậy?"
"Mở ra là biết."
Nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Nhạc Thanh Dao có chút sững sờ.
Tiêu Chính Vũ nói: "Đeo thử xem nó có vừa không?"
"Ồ." Nhạc Thanh Dao lấy chiếc nhẫn ra, định đeo vào ngón trỏ, nhưng Tiêu Chính Vũ vội vàng ngăn lại, cầm lấy chiếc nhẫn, "Đeo vào ngón tay này." Đeo vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn rất vừa, Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu, "Hình như ngón áp út chỉ đeo nhẫn kết hôn."
"Ừ." Tiêu Chính Vũ nói, "Bây giờ anh đang cầu hôn."
Nhạc Thanh Dao: "......"
"Sao anh không nói với em sớm hơn!"
Tiêu Chính Vũ nói: "Nói bây giờ cũng không muộn."
Nhưng cô không kịp chuẩn bị tâm lý! Quá đột ngột!
Nhạc Thanh Dao nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cảm thấy nó rất thiêng liêng.
Nhưng một thứ thiêng liêng như vậy, khi đeo nó vào lúc nãy, không có cảm giác linh thiêng chút nào.
Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Vũ, "Làm sao đây, em hiện tại rất cảm động."
Tiêu Chính Vũ nhìn bộ dạng ngạc nhiên và hạnh phúc của cô, cười nhẹ, "Nếu em cảm động, vậy thì kết hôn đi."
Nhạc Thanh Dao cắn môi cười, "Chiếc nhẫn này không thể lấy ra, không gả cũng không được."
"Em hình như có vẻ miễn cưỡng?"
"Không, không, không, không miễn cưỡng.
Em còn đang lên kế hoạch.
Nếu anh không cầu hôn, em sẽ mua 999 bông hồng để cầu hôn."
Tiêu Chính Vũ cười nhẹ, cúi người hôn lên môi cô.
Nhạc Thanh Dao mím môi, "Chính Vũ, em rất muốn làm một việc."
"Chuyện gì vậy?"
"Hiện tại rất muốn ngủ với anh."
Tiêu Chính Vũ: "..."
Nhạc Thanh Dao vòng tay qua cổ Tiêu Chính Vũ, một lần nữa hôn lên môi anh.
Tiên Hiệp Hay
Một nụ hôn kéo dài hai phút.
Khi bọn họ tách ra, Nhạc Thanh Đào thở hổn hển, "Chúng ta về nhà."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com Shining_Time95.
Khi về đến nhà và xuống xe, Nhạc Thanh Dao vội vàng kéo Tiêu Chính Vũ vào phòng.
Bước lên cầu thang xoắn ốc kiểu châu Âu trong phòng khách, Chu Huệ Tâm đang xem TV trong phòng khách, nhìn hai người họ, "Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Khi Nhạc Thanh Dao chạy lên lầu, cô nói với Chu Huệ Tâm ở tầng dưới, "Không có gì đâu ạ."
Mở cửa, bước vào phòng, hành động được thực hiện nhanh chóng.
Nhạc Thanh Dao quay lại và ôm Tiêu Chính Vũ.
Nhịp tim của cô rất nhanh, truyền đến l*иg ngực của Tiêu Chính Vũ qua hai lớp vải quần áo.
Tiêu Chính Vũ cúi đầu xuống và hôn nhẹ, tay của Nhạc Thanh Dao cũng không nhàn rỗi, cởi bộ đồ của anh xuống khỏi vai.
Hai tay cởi cà vạt, ném xuống đất, lần lượt mở từng cúc áo ra, Nhạc Thanh Dao vòng tay qua eo anh, cọ cọ vào da anh rồi hôn lên cổ anh.
Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng kéo khóa sau váy của cô xuống, cởi cúc sau lưng, đặt hai tay lên vai cô, đẩy chiếc váy về phía trước, ngay cả nội y cũng bị đẩy rớt, chiếc váy đen rơi xuống bên cạnh chân anh.
Hai người ôm hôn, trao đổi tuyến nước bọt trong cơ thể.
Thời tiết hơi lạnh, Tiêu Chính Vũ bế cô nằm ngang, đặt lên giường, kéo chăn bông phủ lên.
Dù ở thời điểm nào, Tiêu Chính Vũ cũng dịu dàng và không bao giờ vội vã.
Tình là một bản năng, còn yêu là một cảm xúc có được sau đó.
Tình và yêu là sự kết hợp hoàn hảo..