TG1-23
Editor: Bạch Hy
Kỷ La mở to hai mắt.
"Phía sau kính pha lê này rõ ràng cái gì cũng không có......"
An Thư Lam đi đến phía sau Kỷ La.
Đột nhiên, cô không thế nói ra thành lời.
Các hạt màu đen ở đầu kia của bức tường thủy tinh chậm rãi ngưng tụ, đúng là tạo thành một thân ảnh nam nhân cao hơn Kỷ La một đầu.
Phòng thí nghiệm vô danh, thiết bị chính xác như kim đồng thời tích tắc xoay, làm cho người ta không khỏi hoảng sợ. Mặt sau của kính pha lê tường ngăn cực lớn loè ra ánh sáng màu tím hồng tối tăm, không hề có dấu hiệu mà, trống rỗng xuất hiện một cái bóng không có thực thể*.
Thực thể: Cái có sự tồn tại độc lập. Con người là một thực thể xã hội.-gg
Có thể nói là cảnh trong phim kinh dị.
Ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều bị dọa sợ.
Trong lúc nhất thời không ai dám phát làn đạn bình luận, xuất hiện màn hình trống rỗng.
Kỷ La ngược lại thật ra rất cao hứng.
Cô nhảy dựng lên, hai chỉ tai thỏ lắc lư: "Rốt cuộc tìm được anh rồi, Thẩm Tiêu!"
An Thư Lam và cư dân mạng đang vây xem:???
Cái thứ như bóng quỷ này dường như...... Chính là trước kia ngầu đến điên đảo chúng sinh, ở phòng phát sóng trực tiếp vô số vợ của anh đẹp trai Thẩm Tiêu?
An Thư Lam còn tốt, lúc trước cô ấy đã nghe nam chủ nói qua,sinh vật dị hình gọi là khuyển Địa Ngục là một loại sinh mệnh tồn tại chưa bao giờ gặp qua.
Nếu có thể đem nó ra nghiên cứu rõ, có lẽ đối với sinh mệnh khoa học kỹ thuật phát triển sẽ có cột mốc quan trọng trong lịch sử.
Bắt giữ nó, nghiên cứu nó, tất cả đều là vì lợi ích của tương lai con người.
An Thư Lam có thể lý giải được phần vĩ đại nguyện vọng vĩ đại này của các nhà khoa học, nhưng cô nhìn thấy bây giờ Kỷ La vui vẻ vừa nhảy vừa nhảy, lúc trước đối với nam chủ tín niệm tán thành bỗng nhiên có chút dao động.
Cho dù nó được gọi là khuyển Địa Ngục, nhưng nó lại có thể cùng con người sinh ra ràng buộc, có tư tưởng, có tình cảm, và những con chuột trắng tùy ý cung cấp cho mọi người để làm nghiên cứu thực nghiệm có sự khác biệt thiết yếu.
Đem nó nhốt lại, đây là cách làm chính xác sao?
Đột nhiên, bóng người bắt đầu vặn vẹo.
Dần dần phồng lên, kéo dài, cho đến khi ở trên tường ném ra đường viền bóng chó ba đầu đồng thời mở ra miệng chậu máu lớn.
An Thư Lam: "......"
Cái kia vẫn nên đóng lại đi.
Con người có thể cùng nó sinh ra ràng buộc, đại khái chỉ có một mình Kỷ La.
" Vì sao anh không biến thành người vậy." Kỷ La dán ở trên pha lê, cái mũi nhỏ đều bị đè dẹp lép, "Đen sì lì, em thấy không rõ bộ dáng của anh lắm."
Đầu chó ngoài cùng bên trái của ba đầu cao, chậm rãi tiếp cận nguồn sáng bên trong bức tường kính.
Kỷ La nheo mắt lại, trầm tư một lát, ngay sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ: "Có phải bọn họ không có cho anh ăn no hay không, mỗi ngày chỉ cho anh ăn năm miếng bò bít tết, cho nên anh không có sức lực biến thành người sao."
An Thư Lam: "Bà sao lại liên tưởng đến thịt bò bít tết?? Ý tứ rõ ràng của nó là ánh sáng đặc thù này đang ngăn chặn nó, làm nó không có biện pháp tích tụ thành hình người!"
Kỷ La: "Ồ."
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối nhỏ, thoạt nhìn có chút tự kỷ.
Không nghĩ tới trải qua thời gian dài ở chung như vậy, cô thế mà vẫn so ra kém nữ chủ hiểu rõ nhân vật phản diện.
Trách không được vai phản diện nguyên văn trong truyện như thưởng thức nữ chủ vậy. Anh cũng không cần biến thành người, có thể làm cho nữ chủ hiểu được ý tứ của anh.
Hệ thống an ủi cô: "Chuyện này không liên quan đến tình cảm sâu cạn, mà có liên quan đến chỉ số thông minh, cô cũng không phải không có ăn ý với phản diện, chỉ là so nữ chủ ngốc hơn rất nhiều mà thôi."
Kỷ La cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý, cô quyết định đem chính mình huấn luyện càng thông minh hơn một chút, như vậy mới có thể đứng xứng đôi với quái vật phản diện đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn..
Trước tiên từ việc nghĩ cách giải cứu anh.
Kỷ La hít sâu, hướng về phía tường pha lê ngăn đánh một bộ vương bát quyền.
Sau đó ôm khớp tay đỏ bừng lại tay ngồi xổm góc tường khóc thút thít.
"Trên những dụng cụ này hẳn là có công tắc đi." An Thư Lam đi đến bên cạnh có rất nhiều phím thiết bị cảm ứng.
Kỷ La chạy tới.
Các chữ cái trên màn hình cảm ứng, cô không thể đọc được!
Hệ thống: "Cô chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị cấp trên trước mắt của tình hình hiện tại hoạt động cụ thể."
Kỷ La nhìn cái nút đỏ lấp lánh sáng lên ở giữa kia, ngo ngoe rục rịch.
"Không tốt, anh tui phát hiện ID của anh ấy bị tui trộm, đã chạy tới." An Thư Lam nhìn thoáng qua điện thoại của mình nói, "Chúng ta nhanh chóng đem thả Thẩm Tiêu ra."
Kỷ La trịnh trọng gật gật đầu.
Không chút do dự ấn cái nút màu đỏ.
An Thư Lam: "Bà biết cái nút này dùng để đang làm gì hả?"
Kỷ La lắc đầu.
Cô chỉ là túy tiện muốn ấn một cái mà thôi.
Trong một mảng lớn màn hình màu xám sậm, duy chỉ có một mảnh nhỏ nổi lên lóe ra hồng quang, vô luận là thỏ hay là nhân loại, nhất định đều không có cách nào ức chế dụ | nghi hoặc của nó.
Tiếng chuông cảnh báo kêu vang bốn phía.
Lần này, không chỉ là màn hình, cả tòa phòng thí nghiệm đều bắt đầu nhấp nhoáng ánh hồng, so sàn nhảy Disco còn khoa trương hơn.
An Thư Lam kéo Kỷ La lên liền chạy ra bên ngoài.
Kỷ La lại giãy giụa: "Không được,phải mang đại quái vật cùng đi."
An Thư Lam không khỏi nói: "Nếu như bà bị bắt được liền toi đấy, bọn họ sẽ không bỏ qua bà hai lần đâu...... Hả?"
Cô ấy phát hiện trong tay mình chỉ còn lại cái áo khoác nhỏ của Kỷ La.
Kỷ La chạy về phòng thí nghiệm, chỉ nhìn thấy phía sau vách thủy tinh một mảnh bóng tối, cũng không có bóng dáng quái vật, cũng không có cái loại ánh sáng kỳ dị như vừa rồi.
"Hô......"
Góc phòng thí nghiệm, bỗng nhiên vọng lên tiếng gầm nhẹ đυ.c thấp.
Bầu không khí nguy hiểm tràn ngập, phảng phất như không khí tràn ngập mùi hôi thối của cái chết, phòng thí nghiệm rộng lớn rõ ràng trở thành một không gian tối tăm ngăn cách với thế giới thực.
Kỷ La nhớ tới cốt truyện mà hệ thống đã từng cho cô xem.
Nữ phụ chính là ở trong bầu không khí âm u này, bị quái vật phản diện xé thành tám cánh, tràng diện phi thường đẫm máu đáng sợ.
Kỷ La sợ tới mức ngã xuống đất một cái, chui vào cái gầm bàn phía dưới co lại thành hình tròn, run bần bật.
Đem quái vật phản diện bắt lại rõ ràng là nam chủ, anh làm sao lại có thể lấy cô ra trút giận.
Ủy khuất đến mức tai thỏ nhồi bông đều kéo xuống..
Tuy rằng nguyên bản vẫn luôn gục xuống.
【 Chủ bá, chạy mau đi! 】
【 Gấp chết tôi rồi, chủ bá đang làm gì thế? Nguy hiểm như vậy còn không trốn đi! 】
【Khu D quả nhiên đang làm thí nghiệm rất đáng sợ, bọn họ nuôi dưỡng quái vật mà nhân loại căn bản không khống chế được!】
Cư dân mạng cũng rất bức xúc, liều mạng phát bom thúc giục Kỷ La nhanh chóng chạy trốn.
Trong màn hình phòng phát sóng trực tiếp, đã xuất hiện một cái móng vuốt thú sắc bén thật lớn, đang ở chậm rãi tới gần Kỷ La.
Nó xốc bay cái bàn trên đỉnh đầu của Kỷ La.
Kỷ La nước mắt trong suốt, khóc thành tiểu hoa miêu: "Không...... Không cần đến lượt tôi......"
Bất kể là vị cay hay là ngũ vị hương, cô đều phải đại biểu cho bộ tộc thỏ thỏ tỏ vẻ mãnh liệt cự tuyệt.
Trong bóng đêm, móng vuốt thú chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu Kỷ La, biến thành khớp bàn tay to rõ ràng, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ cù xì của cô, lạnh lẽo mà ôn nhu.
Kỷ La khóc nấc một cái, hai mắt đẫm lệ mông lung giơ lên điện thoại lên, dựa vào ánh sáng màn hình nhìn rõ ràng mặt người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này.
Đường nót từng góc cạnh rõ ràng, như núi lạnh thanh lãnh, đôi mắt đen như cũ vẫn không gợn sóng, phảng phất nhìn không ra bất kỳ tình cảm nào của nhân loại.
Là Thẩm Tiêu bổn tiêu*. ( * bổn tiêu:cái này Hy không biết 😭)
Kỷ La rơi nước mắt, ủy khuất, dang đôi tay ra muốn ôm một cái.
Người đàn ông khom lưng, đem cô ôm lên, giống như trở nên có chút không quen với chân tay con người, động tác hơi cứng đờ lau nước mắt trên mặt của cô.
【 Đừng ngăn cản cameras a, tôi muốn nhìn nữa! 】
【Cảm giác dập đầu đến CP kỳ quái.....】
Cư dân mạng cũng rất nhạy cảm nhận thấy bầu không khí đã thay đổi.
Tuy rằng vẫn nguy hiểm như vừa rồi, nhưng mà, biến thành nguy hiểm chuyên môn nhắm vào chó độc thân.
Bọn họ cũng có rất nhiều dấu chấm hỏi, ví dụ như, Thẩm Tiêu rốt cuộc là người ngoái hành tinh gì, hay là bị thí nghiệm khu D cải tạo thành quái vật.
Chỉ tiếc, với sự hiểu biết của bọn họ về chủ bá Tiểu Kỷ Kỷ, vấn đề phức tạp như vậy, cô khẳng định không trả lời được.
"Sao anh lại đem em ném đi." Kỷ La đem khuôn mặt nhỏ buồn nằm ở cổ Thẩm Tiêu, nước mắt nước mũi đều không ngừng mà lau lên người anh, "Không phải anh nói sẽ vẫn luôn bên cạnh em sao."
Thẩm Tiêu nhíu mày, hào quang màu đỏ cảnh giới không ngừng xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, khuôn mặt vốn đã âm u tăng thêm một tầng hung hiểm: "Bây giờ sẽ không ném nữa."
Kỷ La phát hiện, quái vật phản diện tuy rằng đã được cứu ra rồi, nhưng anh giống như trở nên rất nồng sát khí.
Giống như các chủ quầy hàng đã gặp trước đây ở chợ tươi sống.
Chỉ có điều, ông chủ gϊếŧ là cá.
Còn đối tượng săn mồi quái vật phản diện, là con người.