Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của Em

Chương 6-1: Cô giống một cây thường xuân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau một lần tâm sự cùng Hàn Đống, mọi chuyện không vui giữa Giang Mi Ảnh và Hàn Đống dần tan biến.

Số lần cô tới quán mỳ Hữu Gian càng ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần cô đều gọi một ít đồ mình chưa từng ăn, sau đó cố gắng nếm thử mấy miếng, chỗ đồ ăn còn thừa lại, tuy Hàn Đống nhìn mà đau lòng, nhưng cũng không trách mắng cô.

Lần nào Hàn Đống cũng tự làm đồ ăn Giang Mi Ảnh gọi, hơn nữa còn tốn nhiều công sức hơn, bỏ dầu mỡ, gia vị, làm hương vị càng thêm thanh đạm.

Giang Mi Ảnh càng ngày càng ăn được nhiều đồ ăn, tuy rằng vẫn chỉ được mấy miếng nhỏ, nhưng mà ngày càng nhiều loại hơn.

Kế hoạch hợp tác cơm giảm cân của hai người cũng bắt đầu đẩy mạnh.

Việc này vẫn là Giang Mi Ảnh chủ động nói ra.

Cô thấy trong quán không còn bán cơm giảm cân, liền chủ động hỏi thăm Hàn Đống.

Lý do Hàn Đống đưa ra là: “Không được cô cho phép.”

“Tôi cũng nhận tiền của anh rồi, anh cứ dùng tùy ý đi, cũng không phải cái gì đặc biệt.” Giang Mi Ảnh nói.

Hàn Đống gật đầu, vẫn nói: “Để một thời gian nữa, hiện tại đang bận chuyện chi nhánh, không thể nào phân thân.”

Giang Mi Ảnh hiểu được gật đầu, Hàn Đống lại nói: “Tôi đang nghĩ chuyển cơm giảm cân sang bên chi nhánh, khu vực sinh viên chắc sẽ dễ đón nhận hơn.”

Giang Mi Ảnh gật đầu: “Ừ, anh còn có thể để tôi quảng cáo, lượng fans của tôi một nửa là sinh viên.”

Độ nổi tiếng của Giang Mi Ảnh thật sự không nhỏ, cuối năm ngoái cô còn làm food blogger nổi danh, được mời đến cuộc họp thường niên của Weibo, nhưng Giang Mi Ảnh từ chối.

Thực đơn của Tiểu Viên Cảnh Trường gần đây ngày càng đa dạng, sáng tạo, cũng táo bạo và mới mẻ hơn. Cả món ăn vặt có lượng calo cao như bánh trôi chưng rượu, xíu mại cũng được cô biến tấu thành món giảm cân.

Giang Mi Ảnh cũng phát hiện ra một chuyện rất phiền muội.

Sau ngày đăng công thức, nếu cô có đến quán mỳ Hữu Gian, Hàn Đống đều sẽ làm món ăn đó bưng lên.

Lần đầu tiên bê lên là một món cũ, rau củ trộn gà sợi chua cay. Vì vị món này hơi nặng, Giang Mi Ảnh không ăn được cả chính đồ cô nấu. Nên lúc Hàn Đống tự nhiên bưng lên, cô rất khó hiểu.

“Anh làm cái này làm gì?”

“Đang thử món ăn. Cô muốn nếm thử không?” Hàn Đống hỏi.

Giang Mi Ảnh đã đoán trước được kết quả như nào, nên cô miễn cưỡng ăn một miếng, xong lại phát hiện ra rau củ trộn gà sợi chua cay Hàn Đống làm ngon hơn nhiều so với của cô làm, toàn bộ hương vị rất vừa phải đủ mức, dư vị vô tận. Cô không kìm được mà ăn thêm vài gắp, không chút dầu mỡ, còn rất sảng khoái.

Hàn Đống thấy cô ăn mấy đũa liền, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn cố hỏi: “Ăn ngon không?”

Giang Mi Ảnh ghé vào bàn không nói nên lời, trong nghĩ một đằng ngoài nói một nẻo: “Cũng không khác cái tôi làm lắm.”

“Ừ.” Hàn Đống không phản bác, anh gật gật đầu, trở lại phòng bếp.

Giang Mi Ảnh nhướng mày, nhìn anh dò hỏi.

Hoàng Như Như và Trịnh Lâm Thiên thì thầm to nhỏ bên quầy.

Trịnh Lâm Thiên hỏi: “Sao anh cảm giác giữa chị Giang và sư phụ có gì đó kỳ lạ?”

Hoàng Như Như nhìn chằm chằm sổ nhỏ trên túi trước ngực Hàn Đống, ngổn ngang trăm mối cảm xúc: “Em cứ cảm thấy giữa bọn họ có một giao dịch kỳ quái nào đó.”

“Hả?” Trịnh Lâm Thiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn cô nàng.

Hoàng Như Như phớt lờ Trịnh Lâm Thiên, cô nàng chạy tới ngồi đối diện Giang Mi Ảnh, số lần hai người gặp mặt đã nhiều, cũng dần thân thiết hơn, thỉnh thoảng tâm sự.

Hàn Đống bê lên đĩa há cảo tôm trong suốt mà Giang Mi Ảnh đã gọi, thấy Hoàng Như Như ở đó, anh liếc nhìn cô nàng một cái.

Hoàng Như Như cợt nhả nói: “Hiện tại không nhiều người lắm, em nghỉ ngơi lát.”

Hàn Đống không nói gì, trở về thẳng phòng bếp.

Có bốn cái há cảo tôm, cả đám đều to bằng một cái bánh bao nhỏ, gần bằng nửa một búi tóc nhỏ. Giang Mi Ảnh khó xử nhìn há cảo tôm, sau đó hỏi Hoàng Như Như: “Lát chị ăn một cái, ba cái còn lại cho em nhé?”

Hoàng Như Như nghe lời: “Vâng vâng vâng.” Cô nàng đã cọ như vậy được rất nhiều bữa cơm, hơn nữa không phải là ăn tay nghề tiểu học nửa mùa của Trịnh Lâm Thiên, mà là kỹ năng của thần đầu bếp chân chính.

Một lần trò chuyện, một lần thưởng hương vị nhung xanh hạng A.

Tại sao không?

Chuông gió “leng keng” va vào nhau, cửa bị đẩy ra, xong khép lại.

Một cô gái có khuôn mặt tròn vào kiếm ăn, nhìn thấy Hoàng Như Như, mắt cô ấy sáng lên: “Như Như, lâu rồi không gặp!”

Hoàng Như Như vừa mới nảy chủ đề trò chuyện với Giang Mi Ảnh, còn chưa kịp nói liền nghe được giọng cô gái kia, cô nàng nổi giận: “Miêu Miểu, chị còn không biết xấu hổ nói lâu rồi không gặp! Chị ở ngay trên tầng, muốn gặp mặt lúc nào cũng có thể xuống đây, em thấy chị có bạn trai rồi liền không cần chị em tốt nữa.”

Miêu Miểu dính đến bên cạnh Hoàng Như Như, ôm cánh tay cô nàng, mặt dày làm nũng: “Ấy ấy, đừng nóng đừng nóng, chị mời em ăn cơm nhá? Ngày nào chị cũng nghĩ về em đấy, đều tại anh chàng Phương Lai Dương kia, suốt ngày nói đưa chị đi ăn tiệc lớn, chị ăn đến nỗi béo ú rồi.”

Hoàng Như Như xụ mặt, giả vờ tức giận: “Chị đang an ủi người đấy à? Chị đây rõ ràng là kẻ phản bội! Chị phản bội quán mỳ Hữu Gian của chúng em!”

Miêu Miểu trợn mắt vô tội to tròn, dựng thẳng bốn ngón tay: “Chị thề, trong lòng chị, đồ ăn ông chủ làm là ngon nhất thế giới! Tuyệt không hai lòng!”

Hoàng Như Như bĩu môi, quay mặt sáng một bên, giả vờ mình vẫn còn giận dỗi.

Trịnh Lâm Thiên còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa: “Chị Miêu, vị trí hiện tại của chị đã có người thế chỗ, chị có thể yên tâm rời đi.”

Miêu Miêu sửng sốt, nghi hoặc nhìn cậu: “Gì cơ?”

Hoàng Như Như thấy Trịnh Lâm Thiên đang định nói phét, cô nàng vội vã trừng to mắt, làm động tác kéo khóa miệng để cậu ta nhanh ngậm miệng lại, nhưng Trịnh Lâm Thiên dường như không thấy vẫn như đang muốn nói.

Hàn Đống nghe thấy tiếng ồn ngoài sảnh ăn, anh đi ra, thấy Miêu Miểu, vẻ mặt khẽ dao động, gọi: “Miêu Miểu?”

Từ lúc Miêu Miểu tiến vào, Giang Mi Ảnh liền dịch dần tới góc tường, toàn bộ bả vai co rụt lại, cố gắng che giấu sự tồn tại của chính mình. Đến lúc Miêu Miểu không để ý đặt mông ngồi xuống đối diện cô, lông tơ cả người cô đều dựng đứng lên.

Lén ngước mắt nhìn nụ cười tươi xán lạn như hóa hướng dương của Miêu Miểu, Giang Mi Ảnh thùa nhận, trong lòng cô có chút ghen tị cùng rung động.

Đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười tươi giàu sức hút như vậy, giống như mang theo năng lượng mặt trời, nháy mắt có thể thắp sáng tắm tối trong lòng người, làm cô không có chỗ dung thân.

Ánh mặt trời đáng yêu quá mức, thế nên cô như bùn đất phụ trợ không chớp mắt. Giang Mi Ảnh thừa nhận mình không thể nào tươi cười thoải mái giống cô ấy được.

Giang Mi Ảnh là người đầu tiên phát hiện Hàn Đống ra khỏi bếp, từ lúc anh mới đi ra cô đã phát hiện, ánh mắt mọi người khác đều tập trung trên người Miêu Miểu, nhưng cô lại phát hiện ra biểu cảm vi diệu trên khuôn mặt Hàn Đống trước tiên.

Vẻ mặt này rất kỳ diệu, cô có thể giải ra được rất nhiều thứ.

Từ nhỏ cô đã am hiểu nhất việc đọc sắc mặt của mỗi người, người đang vui vẻ hay đau khổ, đang khinh miệt hay đồng cảm, cô đều biết rõ.

Nhưng sắc mặt này của Hàn Đống rất phức tạp. Anh khẽ cau mày, không đến 0.1 giây đã lập tức thả lỏng, đây không phải nhíu mày vì thiếu kiên nhẫn, ngược lại, nó như cau mày vì bị tổn thương. Sau đó, biểu cảm trên mặt anh trở nên mềm mại, đôi mắt nhìn chằm chằm khóa chặt Miêu Miểu, giống như chỉ nhìn thấy mỗi người con gái này.

Lúc anh gọi tên Miêu Miểu, giọng nói anh dao động, giống như thường, nhưng thêm phần thong thả, tốc độ nói ý tứ sâu xa.

Anh thích cô gái này.

Giang Mi Ảnh có thể đọc được cảm xúc của anh trong nháy mắt.

“Cơm gà xé cay, cực cay, ăn tại chỗ!” Miêu Miểu cười tủm tỉm gọi món.

Hàn Đống gật gật đầu, khẽ liếc mắt nhìn Giang Mi Ảnh đang cúi đầu xem điện thoại, anh thu lại cảm xúc trong ánh mắt, quay về gian bếp.

Miêu Miểu chống má, cuối cùng cũng nhận ra người ngồi đối diện mình, cô ấy nhẹ nhàng hỏi Hoàng Như Như: “Mà, chị gái nhỏ này là ai vậy, em không định giới thiệu sao Như Như?”

Hoàng Như Như gật đầu, chợt nhận ra: “À à, đây là Giang Mi Ảnh, người bạn em mới quen, rất xinh đẹp, đại mỹ nữ! Là người biên tập của công ty sản xuất phim ảnh truyền hình, chị có biết không, tập 《Khám phá Trưng Quốc》của bọn em là do chị ấy biên tập đó.”

Giang Mi Ảnh ngẩng đầu, mím mỗi, căng thẳng gật gật đầu với Miêu Miểu, nhỏ giọng nói: “Chào cô.”

Miêu Miểu không nghe rõ, cô ấy mỉm cười, vươn cổ về phía trước: “Hở?”

Hoàng Như Như kéo cô ấy trở về: “Đừng tới gần như vậy, Mi Ảnh tương đối thẹn thùng, chị đừng dọa người ta, cái người tự thân thiết này.”

Miêu Miểu xấu hổ cười: “Xin lỗi nha, lần đầu gặp mặt, chị bé trông thật xinh đẹp.”

Đây là lời nói thật, Giang Mi Ảnh có gương mặt thanh tú tuyệt trần, hơn nữa rất thời thượng phong cách, trang điểm một chút là có thể thành khuôn mặt lên trang bìa tạp chí thời trang ngay. Chưa bàn đến đôi mắt đào hoa kia của cô, khóe mắt hơi nhếch lên, tràn đầy lãng mạn, sự ngại ngùng của cô càng làm cho đôi mắt ngập nước có vẻ e thẹn, càng làm người ta thương tiếc.

Miêu Miêu lại lần nữa nghiêm túc xác nhận: “Chị nhỏ thật sự rất đẹp.” Vẻ mặt cô ấy nghiêm nghị, giống như ban giám khảo đang chấm điểm thí sinh.

Hoàng Như Như thấy hơi mất mặt, cô nàng đỡ trán nói: “Chị gái à, người ta còn nhỏ hơn chị một tuổi đấy.”

“Không liên quan tuổi tác, cô gái nào đáng yêu xinh đẹp cũng là chị nhỏ, em hiểu chưa!” Miêu Miểu phản bác, sau đó nhẹ nhàng giới thiệu mình với Giang Mi Ảnh, “Chị Giang, em là Miêu Miểu, Miểu ba chữ thủy, em là họa sĩ vẽ truyện tranh, nhà em ở ngay trên tầng.

Giang Mi Ảnh gật đầu, bị ánh mắt thân thiện của cô lây lan nhiễm, cô cũng khẽ cười cười, giọng hơi cất cao: “Rất vui được làm quen.”

Lúc này Miêu Miểu nghe thấy rõ giọng cô, dùng sức nói: “Em cũng rất vui được biết chị!”

Trong lúc đợi cơm bưng lên, bụng Miêu Miêu đã đói réo vang.

Cô ấy che lại bụng kêu đói. L*иg hấp há cảo tôm, trước đó Giang Mi Ảnh cố gắng ăn hết một cái, hiện tại còn lại ba cái. Giang Mi Ảnh thấy cô ấy dường như thật sự rất đối rồi, liền đẩy l*иg hấp tới trước mặt cô ấy.

“Nếu không ngại, chị có thể ăn cái này.” Giang Mi Ảnh nói.

Ánh mắt Miêu Miểu sáng lên: “Thật sao?”

Cô ấy nhét một cái há cảo tôm, nhắm mắt mãn nguyện, nước trong há cảo bùng nổ trong miệng, cô ấy nhíu mi, lộ ra biểu cảm vừa bối rối vừa hạnh phúc

“Ôi —— Ngon quá!” Miêu Miểu than.

Giang Mi Ảnh há mồm trợn mắt nhìn tướng ăn của cô ấy, thế mà lại cảm thấy hơi đói bụng.

Đến lúc Hàn Đống bưng đĩa cơm gà xé cay lên, Giang Mi Ảnh lần nữa bị kinh ngạc.

Cô gái ngồi đối diện cô, vừa lau nước mắt nước mũi, mà tốc độ ăn vẫn không chậm, nhưng vẫn ăn đàng hoàng. Vẻ mặt thỏa mãn của cô ấy thật gợi lên cảm giác thèm ăn.

Hàn Đống liền ngồi bên cạnh, trầm tư nhìn cảnh này một lúc lâu, sau một lát thì quay lại bếp.

Đợi đến lúc Miêu Miểu thanh toán, tạm biệt mọi người rồi, Giang Mi Ảnh mới nói với Hoàng Như Như: “Trông Miêu Miểu ăn… Thật khiến người ta cảm thấy bữa ăn rất ngon miệng…”

Hoàng Như Như cùng Trịnh Lâm Thiên đều tỏ vẻ tán đồng.

Hoàng Như Như cảm thán: “Trước kia ngày nào chị ấy cũng đến quán bọn em ăn cơm, hiện tại yêu đương nên ít tới hơn, về sau chắc em cũng khó gặp mặt chị ấy.”

“Tại sao?”

Hoàng Như Như kinh ngạc nhìn Giang Mi Ảnh: “Gì, em chưa nói với chị sao? Em và Trịnh Lâm Thiên sẽ sang chi nhánh.”

Giang Mi Ảnh dở khóc dở cười.

_______

Bonus: Miêu Miểu (苗淼): chữ Miểu 淼 được ghép bởi ba chữ thủy (nước) 水

_______

Phan: Ban đầu tôi định để cái món rau củ trộn gà sợi chua cay kia gọi luôn là cái món gà xé phay, tại nhìn nó cũng giống giống, xong nghĩ lại thôi =)))