Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 52: Trượt tuyết

Ăn xong cơm tối, chúng ta một nhà ba người ( câu này làm sao lại thiếu tự nhiên đến như vậy) ngồi trước TV xem chương trình giải trí. Giang Ly cực không thích xem chương trình giải trí, trước kia hai chúng ta thường xuyên tranh giành cái TV. Bất quá hôm nay hắn không dám, bởi vì mẹ ta cũng thích xem chương trình giải trí.

Bởi vì hôm nay mẹ ta cực kỳ thiên vị Giang Ly, điều này làm cho trong lòng ta rất không thoải mái, thế nên ta tính toán xem có nên bôi nhọ Giang Ly một tí hay không, vì thế, ta dựa vào vai mẹ ta, vừa xem TV vừa nói: “Mẹ, Giang Ly toàn nói chương trình giải trí chẳng có gì hay mà xem, mẹ nói con người hắn có phải có vấn đề hay không.”

Mẹ ta đang bị người dẫn chương trình chọc cho cười ha hả không ngừng, nghe thấy lời ta nói, bà một tay đem đầu ta đẩy ra, nói: “Cô thích cái gì, người khác không nhất định phải thích theo cô, bình thường mẹ dạy cô như thế nào, làm sao lại càng ngày lại càng chữ thầy trả thầy thế ?”

Ta xoa xoa đầu, không phục, bèn tiếp tục tựa vào lưng bà, tiếp tục mách lẻo: “Giang Ly còn nói, xem nhiều mấy cái này, sẽ càng ngày càng ngu.”

Mẹ của ta lại xách ta lên đẩy về phía Giang Ly, giúp Giang Ly giải thích: “Ý của nó là, xem những cái này, sẽ làm cho những người đã ngu rồi càng ngu thêm.” (bác à, bác có phải mẹ ruột chị Yến không thế =)) )

Ta ngồi xuống muốn tranh luận cùng mẹ ta, không thể bắt nạt người ta như thế được, lại còn bắt nạt con gái của bà nữa chứ! Mà đã bắt nạt con gái bà chưa tính, còn che chở con rể của bà !

Mẹ ta lại nhanh tay lẹ mắt còn không đợi ta mở miệng, lại quăng ta đẩy lên người Giang Ly, bạo hành xong còn dương dương tự đắc nói: “Đừng có mà quấn quít lấy mẹ như thế, nghĩa vụ của mẹ là nuôi dưỡng cô đến năm mười tám tuổi là chấm dứt, bây giờ người nuôi cô là Giang Ly!”

Thiện tai, là ta nuôi dưỡng hắn mới đúng! Hắn mỗi ngày đều ăn cơm ta nấu, mặc quần áo ta giặt! ( ngoan gớm)

Ta vừa định nói chuyện, lại bị Giang Ly túm lấy bả vai kéo vào trong ngực, cánh tay của hắn rất có lực, làm cho ta nhúc nhích không được. Ta cứ như vậy bị hắn siết chặt lấy, tựa trên ngực của hắn. Ta cực kỳ phẫn nộ, hắn rõ ràng là nô ɭệ của ta cơ mà, hắn làm phản sao ! Nhưng mà đang ở trước mặt mẹ ta, ta lại không tiện hành động, dù sao cho dù ta thực sự hành động, kẻ không may nhất định cũng vẫn là ta.

Giang Ly ôm lấy ta, cằm thân mật cọ vào đầu của ta, sau đó ta chợt nghe thấy hắn hàm chứa chút ý cười nói với mẹ ta: “Con chỉ ngẫu nhiên nói đùa với Tiểu Yến một chút, không ngờ cô ấy vẫn nhớ rõ.”

Ta cáu, ngẫu nhiên đùa một chút? Lão nương ta chính là ít nhất mỗi ngày cuối tuần đều nghe một lần !

Ta lại vùng vẫy hai cái, Giang Ly cuối cùng cũng thả ta ra. Ta dựa vào ghế sô pha, vò vò đầu, tức giận trừng hắn. Giang Ly lại thản nhiên tự đắc cười cười, giống như là không phải ta đang trừng hắn, mà là đang câu dẫn hắn vậy… Ta kháo a ta, ta làm sao lại nghĩ đến cái từ “câu dẫn” này được, thật là quái lạ, muốn nói “câu dẫn” thì cũng phải là Vương Khải hay Tiết Vân Phong đi “câu dẫn” chứ !

Ta lắc lắc đầu, thế giới này thật sự là càng ngày càng quái dị.



Buổi tối lúc sắp đi ngủ, ta ôm lấy cổ mẹ ta, cười hì hì nói: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.:

Mẹ ta bực mình đẩy ta ra: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy?”

Ta không chịu buông tha ở bên cạnh bà cọ rồi cọ, hệt như một con chó Nhật làm nũng: “Mẹ con muốn ngủ cùng mẹ mà, đã lâu lắm rồi con không ngủ cùng mẹ…”

Mẹ ta ngáp một cái, không đếm xỉa đến ta.

Lúc này, Giang Ly phát huy tác dụng nô ɭệ của hắn: “Mẹ, Tiếu Yến là nhớ mẹ, để cô ấy ngủ với mẹ đi.” Hắn nói, dừng lại một chút, còn nói thềm, ” dù sao bọn con còn nhiều cơ hội ở cùng nhau.”

Thế nên mẹ của ta vui vẻ đáp ứng.

Thiện tai, đãi ngộ khác biệt, tiêu chuẩn khác nhau! Ta đi theo sau mẹ ta, quay đầu phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Ly.



Ta dang tay dang chân chổng vó ngã xuống giường, mẹ ta lại bốp một cái chụp lên đầu ta, dùng giọng nói hết sức nghiêm túc nói với ta: “Nói, có phải con cãi nhau với Giang Ly đúng không ?”

Ta xoa xoa đầu, ủy khuất đáp: “Đâu có a…”

Mẹ ta thở dài thật sâu, nói: “Tiếu Yến a, con cũng đã lớn rồi, mẹ đây cùng hy vọng con đừng để lại tuột mất Giang Ly.”

ha ha cười khúc khích nói: “Mẹ, mẹ lo nghĩ nhiều quá.”

Mẹ ta trừng mắt liếc ta một cái: “Là chính con không biết thế nào quý trọng, Giang Ly nó đối với con thực sự là quá tốt.”

Mẹ à, mẹ đâu biết tình hình bây giờ, hôm nay hắn là nô ɭệ của con, hắn dám không đối tốt với con sao.

Mẹ ta thấy ta không nói lời nào, lại nói thêm: “Phụ nữ ấy, tìm được một người đàn ông có thể sống cả đời với mình không dễ dàng, nha đầu nhà cô, còn không biết thương tiếc Giang Ly.”

Ta chui đầu chôn ở trong chăn, vẫn không nói lời nào. “Cả đời” luận của mẹ ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ta, nói thật, ta thực chưa có nghĩ đến chuyện sẽ phải sống cả đời với Giang Ly. Trước kia cũng ngốc nghếch nghĩ đến sẽ cùng Vu Tử Phi sống cả đời, kết quả thì sao? Bây giờ ta và Giang Ly ở chung một chỗ, trên cơ bản chính là được ngày nào hay ngày ấy, nếu quả thật cứ sống như vậy cả đời? Hình như cũng không phải chuyện gì xấu…Nhưng mà vì sao trong lòng ta lại có chút trống trải?



Sáng sớm, đã không thấy tăm hơi của mẹ ta. Ta thật sự rất ngạc nhiên, bà nóng vội như vậy, rốt cuộc có chuyện gì, nhưng mà lão thái thái vẫn cắn chặt răng không chịu nói gì.

Tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, ta cùng với nô ɭệ thắng tiến đến khu trượt tuyết.

Giang Ly thích trượt một ván, ta cảm thấy đây nhất định là do một ván thì có vẻ đẹp hơn suất hơn, có thể thấy người như Giang Ly thật đúng là rỗi hơi.

Đương nhiên ta thì một ván hay hai ván thì cũng chẳng thành vấn đề —– dù sao cũng đâu có biết trượt. Nhưng mà Giang Ly đã đồng ý sẽ dạy ta, đương nhiên ta cũng phải trượt một ván.

Ta dẫm lên ván trượt tuyết, cảm thấy hai chân mình giống như bị trói chặt, giống như nhúc nhích một chút sẽ té ngã, vì vật ta không dám ngọ nguậy tí nào, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Sau đó Giang Ly vô thanh vô tức đẩy ta một cái…

Nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là như tên bắn ra khỏi cung vậy, “Rẹt” một cái đã đi ra ngoài… Tuy ta không có khoa trương như tên bắn, nhưng cũng đủ để gió quất vào mặt, huống hồ ta đã ở trên dưới sườn núi, càng đi xuống trượt càng nhanh. Ta sợ tới mức hoảng loạng, giang hai cánh tay khua loạn lên, vừa nhoài về phía sau, hy vọng có thể giám bớt tốc độ một chút, đáng tiếc một chút cũng không có tác dụng. Ta thấy mình như đang ngồi trên một chiếc ô tô không người lái không khống chế được, lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố.

Thế nên sự cố thật sự xảy ra.

Ngay tại lúc ta đang giương nanh múa vuốt, trái xoay phải chuyển, liền mất thăng bằng một cái, “Oanh” một tiếng ngã trên tuyết. Tuy không đến mức bị thương, nhưng mà… đau mông quá đi!

Giang Ly giẫm lên ván trượt, thoải mái nhàn nhã trượt tới. Đường trượt của hắn trên cơ bản chính là hình chữ S, trái ngoặt phải ngoặt, đáng tiếc chính là hắn không có ngã. Ta vừa nhìn thấy cái bản mặt ung dung bình tĩnh của hắn, liền tức chết đi được.

Giang Ly cười tủm tỉm xoay người kéo ta, sau khi ta bắt lấy tay hắn đứng lên xong, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên bỗng chốc đổ nhào vào người hắn. Giang Ly không phòng bị, oanh oanh liệt liệt ngã về phía sau, đương nhiên, hắn cũng không quên kéo ta cùng ngã.

Ta đè trên người Giang Ly, bóp cổ hắn, hung dữ nói: “Ngươi làm phản, tại sao đánh lén ta!”

Giang Ly không hề phản kháng mặc ta ức hϊếp, trên mặt còn phủ lên nét vui vẻ như có như không. Lúc này vẻ mặt của hắn không có sự sắc bén cùng với lạnh như băng như hồi trước, ngược lại còn có một tia nhu hòa. Ánh nắng mặt trời mùa đông còn lộ ra một chút trong trẻo hơi lành lạnh, nhưng mà chiếu lên trên lông mi thật dài của hắn, lại làm cho người ta cảm thấy có một thứ tình cảm ấm áp chậm rãi lướt qua. Ta bị dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của hắn lừa gạt, chậm rãi nới lỏng tay.

Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất như cũ, ung dung mỉm cười, nói: “Ta chẳng qua chỉ muốn xem cảm giác thăng bằng của ngươi thế nào.” Vừa nói chuyện, lông mi còn run run nhè nhẹ.

Ta bị lông mi thật dài dưới ánh mặt trời hấp dẫn, ma xui quỷ khiến vươn tay gẩy gẩy. Lúc này ta đang đeo một cái găng tay thật dày, trên găng tay còn dính tuyết. Giang Ly hình như bị ta dọa cho hoảng sợ, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, né tránh cái găng tay của ta, trầm giọng nói: “Quan Tiểu Yến, đừng có quậy.” Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, ta lại cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một loại vui vẻ như có như không,

Ta phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng thu tay về, nghiêm trang nói: “Như vậy…Ngươi cảm thấy cảm giác thăng bằng của ta thế nào?’

Giang Ly mỉm cười: “Cũng không tệ lắm.”

Ta được hắn khen cực kỳ vui vẻ, quyết định không so đo chuyện hắn đánh lén ta nữa. Đang tiếc lúc này Giang Ly lại nói thêm một câu: ” Đại não không được, tiểu não cũng phải được một chút chứ.”

Ta vừa cố hết sức đứng dậy, thiếu chút nữa vì những lời này của hắn mà té ngã xuống lần nữa.

Tiếc rằng ta không có cách nào gây khó dễ cho hắn a…nhìn trời…trên thế giời này luôn có vài tên biếи ŧɦái, cả đại não lẫn tiểu não đều được, giống như cái tên trước mặt ta đây này.

Lúc này Giang Ly cũng đứng lên… Ta cự tuyệt thừa nhận hắn ngay cả động tác đứng dậy cũng rất tuấn tú = =

Giang Ly phủi phủi tuyết trên người và trên đầu ta rồi mới lên tiếng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”



Giang Ly bắt đầu hành động, đứng trên sườn núi phủ tuyết, bí hiểm nói: “Vừa rồi ngươi sau khi trượt xuống, phạm phải một sai lầm cực kỳ phổ biến, đó chính là liều mạng muốn dừng lại, kỳ thật nếu như ngươi chuẩn bị đúng tư thế đi thẳng về phía trước, có thể trượt rất tốt, trên thế giới này luôn có những việc, một khi đã bắt đầu, thì không thể nào dừng lại được, không thể vãn hồi, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ như…”

Ta gãi gãi đầu, cái hiểu cái không: “Lại ví dụ như cái gì ?”

Giang Ly cũng không trả lời, bày ra một cái mặt cười có vẻ hơi miễn cưỡng: “Ngươi đoán xem.” ( anh lại một lời mà hai nghĩa rồi, cơ mà chỉ số thông minh của ai đó…khụ khụ…)

Ta đoán cái lông !

Tuy có bất mãn, nhưng mà ta vẫn rất quan tâm đến những gì Giang Ly nói: “Giang Ly ngươi cười không được thì đừng miễn cưỡng, không ai quy định nô ɭệ nhất định phải cười với chủ nô.”

Giang Ly lảo đảo một chút, thiếu chút nữa không đứng vững, vì vậy ta phát hiện có lẽ kỹ năng trượt tuyết của hắn, có lẽ, có vẻ như không ….