Đến Maldives cũng đã được vài ngày, nở đây thứ gì cũng tốt, chỉ trừ có thức ăn là ta không tài nào thích ứng được.
Trong khách sạn phục vụ chủ yếu là cơm Tây, mặc dù thịnh soạn, nhưng không hợp với khẩu vị của ta. Lúc đầu ta vẫn còn cố chịu mà ăn được nhưng là được vài ngày, ta rốt cục bắt đầu sùng bái tinh thần tự ngược của người phương Tây rồi…Loại đồ ăn như vậy mà họ có thể ăn cả đời, cả đời ư ?!
Ta rốt cục phát hiện ra đồ ăn Trung Quốc tốt đẹp biết bao, mặc kệ là sơn hào hải vị hày là cơm canh đạm bạc, ít nhất cũng có thể ăn được…
Ta nghĩ nếu như ta là một con tinh tinh, thì những tháng ngày ở Maldives sẽ rất khỏe mạnh sung sướиɠ, bởi vì mỗi ngày ta đều được ăn ba bữa cơm, mà thức ăn chủ yếu lại là hoa quả.
Đáng tiếc ta là người có thói quen ăn ngũ cốc linh tinh, nên kết quả chính là, trong vài ngày ngắn ngủi ở Maldives, ta vậy mà kỳ tích giảm được 1 kg thịt!
Đương nhiên ta đối với việc giảm béo kèm theo này của khách sạn, thật sự không thể thích nổi, nhưng là chẳng có cách nào khác. Sớm biết thức ăn nơi này biếи ŧɦái như vậy, lúc trước ta cái gì cũng không nên mang, trực tiếp vác một thùng “Khang sư phụ” qua đây có phải tốt không!
Cũng chính vì vậy, ta không thể không bội phục Giang Ly. Có thể thấy hắn hình như cũng không thích ăn cơm Tây, nhưng mà người ta vẫn cứ ăn như thường.
Vì vậy ta hỏi: “Giang Ly, ngươi thích đồ ăn ở đây sao?”
Giang Ly: “Không thích.”
Ta: “Vậy tại sao ngươi vẫn ăn nhiều như vậy ?”
Giang Ly: “Không ăn sẽ đói, ngu ngốc!”
Được rồi, ta không thể không thừa nhận, lối suy nghĩ của một kẻ biếи ŧɦái so với người bình thường có chênh lệch rất lớn, ta có thể hiểu được.
Vì vậy ta không để lỡ mất thời cơ hỏi hắn: “Ta đây nấu cơm ăn có được hay không ?” Mau nói ngon, mau nói ngon !
Giang Ly tự ngẫm một chút, cuối cùng hạ một cái đánh giá coi như đúng trọng tâm: “Cũng không tệ lắm.”
Ta: oa ha ha ha…..
…
Hôm nay, ta cùng Giang Ly đang ăn cơm, điện thoại đột nhiên vang lên.
Rất đáng giận, là ai nhằm lúc này mà gọi điện cho ta, lãng phí cước gọi của ta. Ta lôi di động ra, nhìn một cái, quả nhiên là tên âm hồn bất tán Vương Khải.
Ta chần chừ đi chần chừ lại, tên kia cứ gọi hết lần này đến lần khác. ý chí phi thường kiên định. Vì vậy ta đành ấn nút nghe.
Ta : “Vương Khải, ngươi nha, lúc quay về ngươi đền tiền điện thoại cho ta!”
Vương Khải: “Tiểu Yến, mau đến bãi biển nhanh lên!”
Ta: “Làm gì?”
Vương Khải: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta có thứ muốn tặng cho ngươi.”
Ta bừng tỉnh đại ngộ: “A nha, hôm nay là sinh nhật ta, ta cũng đã quên….”
Vương Khải: “Nhanh nhanh mau đến đây, ta có thứ này cực hay muốn tặng cho ngươi.”
Ta: “Cái gì vật, ngươi sẽ không gạt ta nữa đi?”
Vương Khải: “Xem ra ngươi cũng không tiếc tiền điện thoai phải không ?”
Ta: “Được rồi, được rồi, ta lập tức qua liền, nếu ngươi dám gạt ta, hừ hừ.”
…
Thằng nhãi Vương Khải này, có lúc rất biết cách dỗ người khác vui vẻ, người như thế tình hình chung rất được phụ nữ yêu thích. Ta đột nhiên nhớ tới trên blog của hắn dán đầy ảnh chụp mỹ nữ,bây giờ xem ra, chính xác thực sự là “Bạn gái qua các giai đoạn” của hắn.Trời ạ, nếu quả thật là như vậy hẵn không phải có phần quá cường đại rồi…..
Lúc ta đi đến bãi biến, nhìn thấy Vương Khải hai tay giấu ở phía sau, hướng về phía ta cười.
Ta đi tới trước mặt hắn, giơ tay về phía hắn, nói: ” Đưa đây.”
Sau đó Vương Khải liền từ phia sau biến ra một thứ khiến ta cảm động đến rối tinh rối mù.
Khang sư phụ a, là Khang sư phụ ta mong nhớ ngày đêm !!!
Lúc này, cốc mì thịt bò Khang sư phụ kinh điển kia, đang nóng hôi hổi mà đưa qua đưa lại trước mặt ta. Ta hết sức không rụt rè mà một phen đoạt lấy, mỉm cười toe toét một cái, nói: “Cám ơn!”
Sau đó, không đợi Vương Khải nói chuyện, ta an vị tại trên bờ cát, bắt đầu không để ý đến hình tượng mà sụp soạt ăn tại chỗ,
NND, ăn quá là ngon!
Dạ dày ta sau vài bữa chịu đựng đãi ngộ cấp bậc tinh tinh, cuối cùng cũng chiếm được chút an ủi nhỏ nhoi này,
Đại khái tướng ăn của ta làm cho Vương Khải rất khϊếp sợ, hắn ở bên cạnh trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu nói chuyện.
Vương Khải: “Ngươi ăn từ từ, kẻo nghẹn.”
Ta: Sụp soạt ….sụp soạt…..
Vương Khải: “Ta làm sao cảm giác được nhìn ngươi giống như dân tị nạn đây.”
Ta: Sụp soạt….sụp soạt…..
Vương Khải: “Đây chính là ta từ chỗ người khác trả giá cao mà mua tới, thế nào, cảm động không?”
Ta: Sụp soạt…sụp soạt…..
Vương Khải: “Ta ở trong phòng nấu mì cho ngươi, đây chính là trái với quy tắc, thế nào, cảm động không?”
Ta: Sụp soạt…..sụp soạt….
Vương Khải: !!!
…
…
Ta đem nước mì Khang Sư phụ húp sạch sẽ, bởi vì Vương Khải ngăn lại, nên ta không có đi liếʍ cái bát kia.
Ta vỗ vỗ bụng, cảm giác cực thỏa mãn mà nói: “Cám ơn ngươi nha.”
Vương Khải khó lắm mới dịu dàng một phen, hắn ngồi bên cạnh ta, nhoẻn miệng cười nói: “Ngươi vui vẻ là tốt rồi.”
Nói không cảm động thì là giả. Phụ nữ đều là động vật đa sầu đa cảm, ta cùng với Vương Khải qua lại cũng không phải thân thiết, vậy mà hắn lại nhớ rõ ngày sinh nhật ta, lại biến ra một chén Khang sư phụ để dỗ ta vui vẻ…Mặc dù ta biết mục đích của hắn kỳ thật không đơn thuần, nhưng trong lòng ta vẫn có chút ấm áp.
Đương nhiên cảm động thì cảm động, nguyên tắc cần giữ vững, thì vẫn phải giữ vững. Vì vật ta nghĩa vô phản cố* mà đem móng vuốt của Vương Khải đang khoát trên vai ta ném ra.
*làm việc nghĩa không được chùn bước
Ta hết sức hung ác mà mắng hắn:” Tiểu tử, một cốc mì ăn liền đã muốn cua lão nương hả!”
Vương Khải mặt dày xoa xoa tay, cười nói: “Vậy ngươi nói đi, muốn như thế nào mới được?”
Thèm vào, thiếu chút nữa bị hắn lay chuyển. Ta xoay người qua, khoát khoát tay nói: “Cái gì cũng không được, đấy là vẫn đề nguyên tắc.”
Vương Khải tự hỏi một chút, nói: ” Cái này dễ thôi, vậy ngươi cứ ly hôn trước sau đó vượt rào đi !”
Hắn cho rằng vấn đề nguyên tắc mà ta nói là chuyện chung thủy trong hôn nhân? Chung thủy cái đầu hắn, còn có cái sáng kiến cẩu p này của hắn, vậy mà cũng mặt dày nói ra mồm được!
Ta dịch người ra bên ngoài, hết sức khinh bỉ hừ một tiếng: “Ngươi dùng phương pháp này đi phá hủy bao nhiêu gia đình hạnh phúc rồi?”
Hắn khua khua tay, đáp: “Trên cơ bản ta đều là người bị câu dẫn, ngươi hẳn cũng hiểu được.”
Trên thế giới này còn có người nào mặt dày hơn hắn sao!
Ta cúi đầu, dùng ngữ khí hết sức nghiêm túc nói với hắn: “Vương Khải, trên thế giới này có hai loại người, một loại là muốn đùa giỡn tình cảm, một loại là bị tình cảm đùa giỡn. Ta rất ngốc, không thể đùa giỡn tình cảm , nhưng ta cũng không nghĩ muốn để tình cảm đùa giỡn.” Nói như vậy là đủ rõ ràng rồi chứ?
Vương Khải thanh âm tràn ngập sự thăm dò: “Sau đó phương pháp của ngươi chính là không đυ.ng chạm đến tình cảm nữa?”
Ta một chút, gật đầu, đại khái chính là như vậy đi.
Vương Khải đột nhiên nở nụ cười ha hả, hắn sung sướиɠ mà nói: “Quan Tiểu Yến ơi Quan Tiểu Yến, ngươi đúng là đồ ngốc mà.”
Ta giận, ngươi mới là đồ ngốc!
Vương Khải còn nói thêm: “Người khác nếu muốn đùa, ngươi liền đùa lại gấp bội, xem ai đùa chết ai.”
Ta đứng lên, vỗ vỗ mấy hạt cát trên người, cúi đầu nhìn quả đầu tạp nham của Vương Khải, nói: “Hai ta thế giới quan không giống nhau, ta không có cách nào khác cùng người trao đổi.” Dứt lời, ta xoay người rời đi.
Khi trở lại khách sạn, Giang Ly cũng đã về. Ta hậm hực mà nằm trên giường, nghĩ tới câu nói vừa rồi của Vương Khải.
Người khác nếu muốn đùa, ngươi liền đùa lại gấp bội, xem ai đùa chết ai
Ta ngay lúc đó quả thật không có nghĩ đến chuyện này, nếu như ta muốn đùa giỡn tình cảm của ai đó, phỏng chừng chưa đợi được đến lúc thu lưới, ta cũng đã trả giá bằng tình cảm thật của mình mất rồi? Hạp Tử thường xuyên mắng ta tại phương diện tình cảm vốn là một kẻ ngờ nghệch, dễ dàng chịu thiệt…Xem ra nàng mắng cũng đúng. Bởi vậy ta càng ngày càng bội phục Vương Khải, hắn lúc muốn đùa bỡn người khác, một chút khổ sở một chút chột dạ một chút cảm giác khó chịu cũng không có sao? Vương Khải người này coi như có nghĩa khí, nhưng nếu hắn thật sự coi ta cũng đống bạn gái của hắn giống nhau, ta đây thật sự không có cách nào khác làm bằng hữu với hắn.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Giang Ly đột nhiên nói chuyện: “Hôm nay là sinh nhật ngươi?”
Ta sửng sốt: “Hả? Ân, làm sao vậy?”
Giang Ly trầm mặc một chút, rốt cục nói: “Như vậy, sinh nhật vui vẻ.”
Hành động này của hắn, quá tốt làm cho trong lòng ta có chút sợ hãi. Ta ha ha ngây ngô cười hai tiếng, nói: “Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ.”
Giang Ly bị ta làm cho có chút mạc danh kỳ diệu*: “Vui vẻ như vậy, tiểu tử kia tặng ngươi cái gì hay sao?”
* không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được
Ta đắc ý nói: “Mì ăn liền! Hắn thật sự là đốt lửa thêm than a!”
Giang Ly hếch mũi khinh thường mà hừ một tiếng, nói: ” Thứ linh tinh kiểu ấy mà hắn cũng đem ra tặng được?”
Đã quen với miệng lưỡi cay độc của hắn, ta cũng không thèm để ý, chỉ là được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Như vậy, ngươi có hay không chuẩn bị quà cho ta?”
Giang Ly cây ngay không sợ chết đứng hết sức dứt khoát mà đáp: “Không có”
Thiện tai, ngươi một chút cảm giác áy này cũng không có hay sao?
Giang Ly thấy sắc mặt ta không tốt, hiếm thấy có lúc không cũng ta đối nghịch nói: “Ngươi thích cái gì, trở về ta bù cho ngươi.”
Ta suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Coi như xong, hai ta không thân cũng chẳng quen.”
Giang Ly không cho là đúng: “Ngươi nói thế nào cũng là lão bà của ta.”
Ta kiên định lắc đầu: “Không cần đâu, hai ta không quen.” Kỳ thật, chủ yếu là ta lo lắng, nếu Giang Ly tặng quà cho ta, chờ đến lúc sinh nhật hắn, ta cũng phải tặng lại hắn, mà giá trị cũng phải ngang bằng mới được, cho nên khoản chi này coi như miễn đi….
Giang Ly tựa hồ cũng ngại phiền toái, vì vậy không nói gì nữa….
Giờ mà ngủ thì vẫn còn sớm, vì vậy ta lôi máy tính ra, lên mạng.
QQ có mấy đứa bạn nhắn lại, chúc ta sinh nhật vui vẻ, kể cả phương thức khiếm nhã của Hạp tử: tiểu quan, chúc mừng ngươi vừa già đi một tuổi….
Thời gian ở Maldives so với Bắc Kinh chậm hơn bốn giờ, bây giờ Hạp Tử bọn họ chắc là đang ngủ đi. Ta chán đến chết mà không thể làm gì hơn là lướt web.
Lướt web được một lúc, ngay lúc đó có người cùng ta nói chuyện.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Tiểu Yến, ngươi vẫn chưa ngủ chứ.”
Ta đang ở chế độ ẩn, vì vậy không để ý tới hắn, giống như là mình đã ngủ.
Sau đó, hắn lại nhắn một tin: “Ta biết ngươi đang ẩn.”
Ta kinh hãi, trước tiên viết lại cho hắn: “Ngươi làm sao biết được?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Là ta thử xem, không ngờ ngươi đang lên thật.”
Một hàng chữ in thể Tống màu đen nho nhỏ cực kỳ bình thường như chạy qua chạy lại trước mặt ta diễu võ dương oai mà nhe răng cười: thấy ngu chưa, thấy ngu chưa….
Ta giận, vì vậy không thèm để ý đến hắn. Một lát sau đó, hắn lại nhắn lại.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Tiểu Yến, ta nghĩ thông rồi.”
Ta: “?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn:” Ngươi mặc dù khuôn mặt vẫn có thể thông qua, nhưng là dáng người không nóng bỏng, tư tưởng rất cổ hủ còn nhát gan không nhiệt tình, trọng yếu là ngươi phản ứng quá chậm, trí thông minh rất thấp, căn bản không thể giao tiếp hơn nữa lại không hiểu phong tình.”
Ta giận, mẹ hắn, cả nhà hắn, mụ nội hắn!
Nói cười Yến Yến: “Ngươi nói thông suốt, chính là nghĩ thông suốt như thế nào hạ thấp ta hả?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Vậy nên ta nghĩ thông rồi, người như ngươi không thích hợp làʍ t̠ìиɦ nhân.”
Ta nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: “Ngươi chỉ cần đem kết quả suy nghĩ của ngươi báo cáo cho ta là được, về phần quá trình, nuốt lại cho ta!”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Cho nên chúng ta hãy làm bằng hữu đi, ta cũng không ngại bỏ qua ngươi.”
Kỳ thực tự kỷ, cũng là một loại sức chiến đấu, nó có thể khiến cho can đảm của ngươi vỡ tan, ngũ tạng thiêu đốt, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc…..
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn thấy ta không hồi âm, còn nói thêm: “Thế nào, cảm động rơi lệ rồi chứ gì?”
Ta run rẩy mà gõ lại: “Rớt mồ hồi rồi….”