Vào ngày nghỉ hưu mộc*, Kỷ Chương cũng ở nhà.
*Vào thời xưa, cứ cách vài ngày quan viên sẽ được nghỉ một ngày để tắm rửa. Vào thời nhà Hán, cứ cách năm ngày sẽ được nghỉ một ngày.
Liêu thị hỏi: Chàng và Tạ lão gia trong công việc có qua lại với nhau không?
Kỷ Chương cũng có chút mơ màng: Không có, Tạ đại lão gia bệnh nặng, đã xin nghỉ về huyện Uất dưỡng bệnh lâu rồi, nhị lão gia là Đại Lý Tự Khanh, bình thường bọn ta cũng không có gặp mặt.
Liêu thị lại càng không hiểu.
Vậy thì sao lại mời con gái nhà chúng ta đến? Bà nhìn thiệp mời màu vàng, Tên người mời ghi là Tạ đại tiểu thư, thϊếp cũng không nhớ chúng ta đã từng gặp mặt Tạ đại tiểu thư này.
Để Nguyệt nhi đi với Dao Dao thì biết, chúng ta ở đây suy đoán cũng vô dụng.
Liêu thị nghĩ lại cũng đúng, cười một tiếng: Cũng may không có mời thϊếp, thϊếp không có chuẩn bị gì cả.
Phu nhân bà thường qua lại, chồng của họ cao nhất chỉ là quan tứ phẩm, gia thế cũng không cao như nhà kia, quần áo mặc thường ngày vẫn có thể ứng phó. Nhưng Tạ gia không giống như vậy, qua ba triều rồi vẫn không suy bại, mỗi đời đều có người tài, Tạ đại lão gia kia chính là Lại bộ Tả thị lang, nếu không phải vì bệnh nặng không xuống giường được, chỉ sợ còn làm tới Thừa tướng.
Hiểu được ý của thê tử, Kỷ Chương khó chịu một lúc, càng thêm kiên quyết muốn lật đổ những quan lại tham ô kia, cho dù không thăng quan được, cũng có danh tiếng tốt, cho thê tử ngẩng đầu với người khác.
Ông lặng lẽ đi ra ngoài.
Liêu thị không hề chú ý tới, gọi Chu ma ma đi thông báo cho hai đứa con gái, ăn mặc thật tốt.
Tiền còn thừa trong nhà, bà đều sắm sửa hết cho con gái, nỗ lực cung cấp thứ tốt nhất cho các con, về phần bà, người đẹp hết thời, có được thứ gì đâu?
Chỉ cần Kỷ Chương không chê được rồi.
Nghe được tin này, Kỷ Dao không khỏi kinh ngạc.
Sao Tạ gia có thể mời bọn họ, không lẽ là Tạ Minh Xu? Chuyện này rất kì lạ, nàng tùy tiện ăn mặc, đi đến nhà chính.
Kỷ Nguyệt cũng ở đó, ăn mặc vô cùng mộc mạc, Kỷ Dao nhìn nàng một cái, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Chuyện Tưởng gia lần trước, nàng vẫn còn nghi ngờ, tỷ tỷ cố ý làm Tưởng phu nhân không thích, quấy rối cuộn hôn nhân này, chắc chắn tỷ ấy không thích Tưởng gia, nhưng Tưởng phu nhân đúng là nghiêm khắc, con gái ăn mặc ra sao? Quản lý cũng rộng quá đó! Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước, chắc tỷ tỷ cũng vì không tìm được người chồng hợp ý, nên mới có thể kéo dài đến tuyển tú.*
*tuyển vợ cho vua.
Không biết đời này như thế nào, nhưng mà Tạ gia này....
Kỷ Dao nói: Nương, không thì con và tỷ tỷ không đi nữa, Tạ Minh Xu này, không có quen biết, không hiểu sao lại mời chúng con!
Nói bậy gì đó? Mặc dù Liêu thị yêu chiều Kỷ Dao, nhưng cũng không phải chiều chuộng không có điểm cuối, người Tạ gia là người nhà nào, làm bộ làm tịch không đi, chỉ sợ đắc tội ảnh hưởng tới Kỷ Chương. Liêu thị còn chưa có cái lá gan đó, hơn nữa, Tạ Minh Xu là một cô gái còn có thể có chuyện gì?
Nếu như Dao Dao không thoải mái, để tỷ đi được rồi.
Nghe tỷ tỷ nói như vậy, Kỷ Dao vội nói: Không không, muội cũng đi!
Một mình tỷ tỷ, nàng không yên tâm.
Hai người ngồi kiệu đi đến Tạ phủ.
Nghe muội muội nói đã đưa thiệp mời, Tạ nhị công tử Tạ Minh Thiều mở cờ trong bụng.
Hôm đó hắn gặp Kỷ Nguyệt ở hồ Trân Châu liền nhớ trong lòng, sai người đi tìm hiểu, phát hiện là con gái lớn Kỷ gia, lập tức xin xỏ muội muội mời nàng đến đây.
Hắn đến nói cảm ơn.
Tạ Minh Xu ngồi đối diện gương trang điểm, nhăn mày nói: Muội giúp huynh như vậy, huynh cũng phải giữ lời.
Tất nhiên rồi, lần sau huynh dẫn muội đi... Tạ Minh Thiều đến gần, ngắm nhìn khuôn mặt của muội muội mình, mi dài mắt phượng, vô cùng xinh đẹp, nếu như Tống Vân nhìn thấy, chắc chắn sẽ thích, Đến Vân Hòa Cư, Sở vương điện hạ thích trà ở đó, tiếc là không tiếp khách nữ, chờ hắn từ Linh Châu trở về, chắc chắn sẽ đến đó, lúc đó muội cải trang một chút thì có thể đi vào.
Đôi mắt đẹp của Tạ Minh Xu chuyển động qua lại: Thì ra là ở Vân Hòa Cư, nàng liếc xéo Tạ Minh Thiều một chút, Ca ca xấu xa, ngay cả muội muội cũng giấu diếm, hôm nay chỉ vì Kỷ đại tiểu thư mà cho muội một cái nhân tình?
Tạ Minh Thiều cười không nói gì.
Nhưng mà muội nhắc nhở huynh một câu, gia thế Kỷ gia này không xứng với Tạ phủ chúng ta, nàng chỉ có thể làm tiểu thϊếp của huynh thôi.
Được rồi, huynh tự biết chừng mực.
Tạ Minh Xu hừ một tiếng, cài trâm lên đầu, cẩn thận quan sát người trong gương, tưởng tượng ngày nào đó gặp Tống Vân ở Vân Hòa Cư sẽ ra sao.
Mặt nàng không kiềm được đỏ lên.
Tuy nói Đại Yên đã sớm lập Thái tử, nhưng địa vị cao nhất trong lòng Hoàng đế là Hoàng quý phi, Tống Vân cũng là người nổi bật trong số các hoàng tử, năng lực thể hiện ra ngoài, thường ngày giống như tiên giáng trần, có thể nói Tạ Minh Xu yêu thích tận xương tủy, luôn nghĩ về việc được gả cho hắn.
Nàng càng nghĩ càng động lòng, nhìn tấm gương mơ mộng.
Lại nói đến hai tỷ muội Kỷ gia, lúc này đã đến cửa chính.
Tạ phủ là gia tộc quyền quý trăm năm, tòa phủ này đậm nét phong cách cổ xưa, thanh tĩnh đẹp đẽ, mỗi hoa mỗi cây đều được tỉ mỉ thiết kế, từng bước từng bước thành phong cảnh. Đi trong đó giống như dạo chơi công viên, chẳng qua đây không phải lần đầu Kỷ Dao đến, đối với những cái này không có hứng thú, nàng vẫn luôn nghĩ về mục đích của Tạ Minh Xu.
Nói như thế nào thì nàng ta cũng không nên mời vào lúc này.
Nàng chưa từng gặp Tạ Minh Xu, cũng chưa từng gặp Tạ Minh Thiều.
Mang theo suy tư đi vào phòng khách.
Từ xa nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng: Đại cô nương, nhị cô nương, xem ra đã được gặp hai người rồi, ta thường xuyên nghe nói tài vẽ của đại cô nương tinh xảo, đã sớm muốn gặp mặt.
Vẫn là khuôn mặt thích hơn thua nhan sắc với người khác, có thể nói rằng Kỷ Dao cũng rất quen thuộc, Tạ Minh Xu này giống như mình, yêu thích Tống Vân, mỗi lần gặp nhau chính là so nhan sắc. Đáng tiếc gia thế nàng ta ra sao, người đẹp vì lụa, nhan sắc có thể so được, còn quần áo đồ trang sức đều thua xa, cho nên cuối cùng, nàng không có cách nào đành gả cho Dương Thiệu, Tạ Minh Xu này vẫn tiếp tục tranh giành, cuối cùng tự đẩy mình vào đường chết.
Chết còn sớm hơn so với nàng!
Kỷ Dao nhìn Tạ Minh Xu, Tạ Minh Xu lại nhìn Kỷ Nguyệt.
Kỷ đại cô nương này đúng là không giống người khác, so với những cô gái son phấn tầm thường khác, trên người nàng ta một khí chất hơn người, lại mặc váy màu xanh nhạt, đơn thuần như đóa hoa cúc mùa thu, ngay cả nàng cũng không nhịn nhìn thêm vài lần. Chẳng trách, ca ca cứ nhớ nhung nàng, vội vã như vậy.
Tạ Minh Xu thân thiết lôi kéo tay Kỷ Nguyệt: Ngươi học vẽ tranh lúc nào?
Năm ngoái Kỷ Nguyệt mới đến kinh thành, mặc dù năng khiếu vẽ tranh không tệ, nhưng cũng không có danh tiếng gì, cũng chẳng biết Tạ Minh Xu nghe được ở đâu.
Sáu tuổi đã học rồi.
A, thật giống ta, chờ lát nữa chúng ta thảo luận một chút!
Tạ Minh Xu mời các nàng ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, qua một thời gian, lại mời các nàng đến rừng hoa ngắm hoa.
Các ngươi ở đây chờ một chút, ta sai người làm đi chuẩn bị bút vẽ, một lát nữa chúng ta vẽ những bông hoa này. Tạ Minh Xu tạm thời rời đi.
Kỷ Dao nói: Thật là kì lạ, chưa nói tới việc không quen biết, hôm nay lại chỉ mời hai người chúng ta, tỷ tỷ, tỷ nói rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
Hình bóng Tạ Minh Kha lướt qua trong lòng Kỷ Nguyệt, nghĩ thầm chắc không phải là hắn đâu, lần trước hắn muốn dùng hai chữ cảm ơn để xóa sạch chuyện kia, sau này sẽ không gặp lại, thực sự nghĩ mãi không ra: Dù sao đến một lần rồi đi, gọi nàng đến: Dao Dao, muội nhìn hoa đỗ quyên này đi, nhiều cánh hoa như vậy, có khoảng mười tầng, đúng là rất hiếm thấy.
Bông hoa này, trước kia nàng ở Hầu phủ thấy nhiều rồi, chỉ nhìn lướt qua một cái, hoàn toàn không có để ý, đang muốn hỏi nha hoàn Tạ phủ chừng nào Tạ Minh Xu đến, lại đột nhiên nghe được âm thanh của một vị công tử: Hoa đỗ quyên này gọi là Đại Phú Quý, là ta đặc biệt chuyển từ Tài thành đến đây, nếu tiểu thư thích, ta có thể tặng nàng một chậu.
Âm thanh của nam nhân nghe êm tai, có chút lướt qua nhè nhẹ, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cặp môi hồng răng trắng, một cặp mắt đào hoa ngập tràn tình ý, mũi cao môi mỏng, chính là Tạ nhị công tử Tạ Minh Thiều.
Nàng vô thức lùi về sau một bước.
Trông rụt rè, nhưng đôi mắt vô cùng xinh đẹp, giống như ẩn chứa một lưỡi câu, khiến người ta không nhịn được nhìn lại, Tạ Minh Thiều sửng sốt một chút, nghĩ thầm Kỷ đại tiểu thư đã vô cùng xinh đẹp, không ngờ Nhị tiểu thư này cũng làm cho hắn kinh ngạc thích thú, tuổi còn nhỏ, mà lại xinh đẹp thế này...
Đôi mắt hắn nhìn nàng chằm chằm.
Cặp lông mày xinh đẹp của Kỷ Dao nhăn lại, kiếp trước, sau khi tỷ tỷ vào cung, nàng cũng đã gặp Tạ Minh Thiều, nam nhân này nói năng tùy tiện vô cùng, không giống như Tống Vân cao quý tao nhã, cũng không giống Dương Thiệu tuấn tú dịu dàng, cực kì khó ưa. Tạ Minh Xu hết lần này đến muốn tiêu diệt đối thủ là nàng, Tạ Minh Thiều giúp sức đưa ra những mưu kế thâm độc.
Cũng may Dương Thiệu cưới nàng, nên Tạ Minh Thiều không có thành công, không ngờ hôm nay lại...
Không thể nào, trước kia Tạ Minh Thiều chưa từng gặp nàng, chắn là cũng chưa từng gặp tỷ tỷ, vì sao hắn lại xuất hiện, không lẽ chỉ vô tình gặp gỡ thôi sao?
Tỷ tỷ chúng ta đi! Kỷ Dao lập tức muốn tránh đi, còn để cho nha hoàn chặn phía trước.
Nhìn bộ dạng đề phòng của nàng, Tạ Minh Thiều nói: Nhị tiểu thư không cần sợ hãi, ta tên là Tạ Minh Thiều, chính là ca ca ruột của Minh Thù, ta muốn tặng hoa cho hai nàng, sau đó chạm tay vào l*иg chim một chút, lập tức nghe con chim sao hót lên: Tiểu thư, vạn sự như ý.
Lấy cái này dụ dỗ bọn họ à?
Kỷ Dao thầm nghĩ, coi bọn họ là con nít ba tuổi à!
Muội muội không thích nam nhân này, Kỷ Nguyệt cũng không thích, lạnh nhạt nói: Chim của công tử rất có linh tính, chỉ là chúng ta muốn đến phía trước ngắm hoa, lòng tốt của công tử ta xin nhận lấy.
Nàng vừa mở miệng, tựa như ánh nắng mùa xuân, sưởi ấm lòng người.
Điều này làm cho Tạ Minh Thiều dời sự chú ý về lại trên người Kỷ Nguyệt, tuy rằng nhị cô nương kia rất đẹp, nhưng mà vẫn còn nhỏ tuổi, dáng người chẳng có gì để nói, không giống như Kỷ Nguyệt, chỗ to thì to, chỗ nhỏ thì nhỏ, kết hợp lại với nhau như tiên nữ hạ phàm, Tạ Minh Thiều khó lòng kiềm được, hận không thể lập tức có được nàng.
Đã mời tới rồi, tất nhiên không thể dễ dàng thả đi.
Tạ Minh Thiều tiến lên hai bước, cười đến dâʍ đãиɠ.
Hắn tự cho rằng dáng vẻ này dễ dàng lấy lòng con gái, nhưng mà Kỷ Dao thấy, thật ra là vô cùng bỉ ổi, nghĩ thầm không biết hắn lấy đâu ra tự tin, khuôn mặt này của hắn, không nói đến Tống Vân, ngay cả Dương Thiệu cũng thua xa!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Đúng là có một người đi ra từ vườn hoa, nói với Tạ Minh Thiều: Hoa này là đại phú quý không sai, bản hầu đang muốn tìm mấy chậu tặng cho mẫu thân, không bằng bán cho ta đi.
Kỷ Dao cảm thấy chắc chắn mình gặp quỷ rồi, vậy mà gặp Dương Thiệu tới ba lần, hơn nữa còn ở Tạ phủ!
Kiếp trước, Dương Thiệu không có qua lại với Tạ phủ.
Chuyện tốt của Tạ Minh Thiều bị phá hư, trong lòng nổi nóng, nhưng người kia hết lần này đến lần khác lại là Hoài Viễn hầu, khách quý của Tạ Minh Kha, không thể đắc tội, miễn cưỡng cười nói: Hầu gia sao có thể bán được, nếu ngươi thích, ta tặng cho ngươi là được.
Vậy xin cảm ơn. Dương Thiệu nhìn các nàng một chút, thản nhiên nói: Bản hầu muốn ngắm hoa, mời hai vị tiểu thư tránh ra một chút.
Không làm phiền Hầu gia và Nhị công tử. Kỷ Nguyệt kéo Kỷ Dao rời khỏi vườn hoa.
Tạ Minh Thiều thấy hai người rời khỏi vườn hoa, hận không thể đuổi theo, Dương Thiệu lại cứ nhìn chằm chằm hắn, không thể nào đi.
Kỷ Dao đi được chừng mười bước, mắt nhìn về phía sau, nhớ đến hành động vừa rồi của Dương Thiệu, trong lòng có một ý nghĩ bật ra, bây giờ hắn không có thích nàng, không lẽ nhìn trúng tỷ tỷ rồi? Nàng không tin phủ Hoài Viễn hầu thiếu hai chậu hoa đỗ quyên, mà Thái phu nhân cũng không thích đại phú quý, cho nên... Hắn thật sự nhìn trúng tỷ tỷ, giống như cách làm trước kia đối với nàng, anh hùng cứu mỹ nhân?
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Thiệu: .... Nghĩ gì vậy hả? Bản hầu không muốn làm anh rể của nàng.
Kỷ Dao: Hừ, chàng làm được sao?
Tạ Minh Kha: Ha Ha, cướp đồ của ta à.
Kỷ Nguyệt: ||| . . . ╯▽╰)╭