Chồng Cũ Là Quyền Thần

Chương 1: Nàng sống lại lúc còn trẻ

Mặt trời lặn về phía Tây.

Kỷ Dao ngồi ở trên giường xem thoại bản*, lật tới lật lui, không tập trung được.

*tiểu thuyết thời xưa.

Gần đây nàng khá phiền muộn, lòng dạ rối bời.

Truyện được edit bởi Ô Mai Tửu và đăng tại https://lustaveland.net.

Tình địch của nàng Chu Lương Âm gả cho Thái tử Tống Vân, không đến hai năm lập tức có một đứa con trai, bây giờ lại có tin vui, còn nghe nói là bé trai, vì thế Hoàng thượng ban thưởng cho Chu Lương Âm nhiều vô số kể.

Kỷ Dao sờ sờ dưới bụng, chỗ này của nàng không có chút phản ứng nào.

Mẹ chồng có phần phê bình kín đáo, nói muốn thỉnh một tượng Quan Âm Tống Tử, còn để cháu bên nhà mẹ đẻ của mình là Du Tố Hoa ở lại trong phủ, không biết có phải để Dương Thiệu nạp làm thϊếp hay không.

Đang nghĩ ngợi, Mộc Hương đẩy cửa vào, tươi cười dịu dàng nói: “Hầu gia đến rồi, còn mang theo một hộp bánh ngọt Thiên Vị Trai.”

Kỷ Dao mừng rỡ, lập tức buông sách, nhìn gương trang điểm lại.

Chẳng biết vì sao mấy ngày trước, Dương Thiệu bỗng nhiên đối xử lạnh nhạt với nàng, mượn cớ công việc bận rộn không đến đây nghỉ ngơi, thậm chí cũng không ăn cơm cùng nàng. Lúc đầu Kỷ Dao cũng có tức giận một chút, nhưng thời gian lâu dài, cũng khá khổ sở. Nàng thích náo nhiệt, thích có người yêu thương, đánh chết cũng không muốn cô đơn một mình, nếu như Dương Thiệu không đến, nàng cũng muốn nghĩ cách đi tìm hắn.

Mở hộp nữ trang ra, chọn ra một trâm cài tóc bằng vàng nạm trân châu Nam Châu từ bên trong đám đồ trang sức muôn màu, rồi tô lên môi màu son đỏ, Kỷ Dao bước nhanh về hướng cửa ra vào, nhưng đến gần lại xoay người lại.

Không thể biểu hiện quá mức vội vàng, chuyện này sẽ làm Dương Thiệu đắc ý, nàng lùi ra phía sau ngồi lên ghế, giả bộ xem thoại bản.

“Dao Dao.” Dương Thiệu đi tới, gọi trước một tiếng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân giữa nắng chiều.

Ánh sáng chiều tà chiếu vào sau lưng, nổi bật lên khuôn mặt như ngọc của hắn, đôi mắt màu đen giống như sao, nói đến mỹ nam trong kinh đô, Dương Thiệu cũng được xếp hàng đầu, mặc dù Kỷ Dao không thích, nhưng nếu như không thể gả cho Tống Vân, cũng chỉ có thể lùi một bước gả cho người khác.

Dương Thiệu tình nguyện yêu thương nàng, chuyện này quan trọng hơn so với chuyện khác.

“Hầu gia”, Nàng buông thoại bản, giả vờ ngoài ý muốn nói, “Hôm nay Hầu gia rảnh như vậy sao? Còn tưởng rằng chàng bận rộn tới cuối năm.”

Trong âm thanh ngọt ngào mang theo chút mỉa mai, giống như lá nhỏ khéo léo lướt qua trong lòng.

Nàng luôn dễ dàng gợi lên hứng thú của nam nhân, đôi mắt Dương Thiệu híp lại, đem bánh ngọt đặt lên trên bàn, giống như cười mà không cười : “Không phải nhớ nàng sao? Nhìn xem, ta đặc biệt đến Thiên Vị Trai, mua bánh mứt táo nàng thích ăn nhất, còn có đậu phụ chiên giòn.”

Mùi thơm từ hộp thức ăn bay đến.

Hắn đang mượn bánh ngọt xin lỗi sao?

Dù sao cũng là Hầu gia, dáng vẻ chủ động hạ mình như vậy, trong lòng Kỷ Dao có chút ngọt ngào, liếc xéo hắn, muốn tới xem thử.

Dương Thiệu ngăn lại: “Chờ một chút.”

“Sao vậy?”

“Ăn thức ăn của ta, không nên cảm ơn ta trước sao?” Dương Thiệu nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp như đào mận của nàng, vươn tay siết chặt eo, kéo vào trong ngực.

Mấy ngày nay Kỷ Dao ngủ một mình, cũng sớm mong chờ chuyện nhiệt tình này, ngẩng đầu lên, mặc cho hắn hôn.

Nhưng nam nhân không có màn dạo đầu dịu dàng, tránh né môi của nàng, trực tiếp tiến thẳng vào thân thể, động tác có thể dùng từ ngang ngược để hình dung. Nàng đau đến run rẩy một chút, bám lên cổ của hắn, thầm nghĩ có lẽ lần này nghẹn quá lâu, không chờ đợi được nữa. Nghĩ đến thì có chút đắc ý, có thể thấy được rằng hắn không có đi tìm người khác, Du Tố Hoa coi như có thể ở lại trong phủ như thế nào đi nữa, hắn vẫn chỉ chấp nhận một mình nàng.

Nàng quấn lên như dây leo.

Trong phòng sắc xuân tràn ngập, ngoài phòng gió lớn thét gào.

Đột nhiên, cửa sổ đang đóng lại bị thổi ra, gió len lỏi thổi vào, làm cho ngọn đèn lúc sáng lúc mờ.

Thời điểm muốn tắt lụi, cuối cùng Dương Thiệu cũng kết thúc

Mồ hôi trên mặt Kỷ Dao chảy từ trên trán xuống cái cổ thon dài, xuôi theo phần lưng rơi xuống, dáng vẻ manh mai làm người ta yêu thích.

Dương Thiệu nhịn không được ôm nàng lên chân, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ửng hồng, từng chút một.

Coi như ở kinh đô, Kỷ Dao cũng là mỹ nhân hiếm thấy, không chỉ gương mặt xinh đẹp, dáng cũng đẹp, cho dù thân phận con gái không xứng với thân phận Hầu gia của hắn, hắn cũng tình nguyện cưới nàng, coi nàng như châu ngọc trong lòng bàn tay, chỉ là... Cho đến hôm nay hắn mới biết, người Kỷ Dao thích lại là Tống Vân.

Lần trước nàng nhiễm phong hàn, trong lúc mơ mơ màng màng kêu cái tên kia.

Trong lòng hắn như bị kim đâm, lại không thể nói ra, đây là sỉ nhục cỡ nào?

Ngón tay Dương Thiệu dừng lại ở cổ họng, nắm thật chặt.

Sắc mặt nam nhân thời khắc này cực kì u ám, nhìn vào đôi mắt này, dường như sẽ lạc vào xoáy nước, Kỷ Dao cảm thấy một trận lạnh lẽo khó hiểu, xoa xoa lên mu bàn tay của hắn nói: Hầu gia, chàng làm sao vậy?

Ngón tay thon dài giống như hoa lan, Dương Thiệu cúi đầu hôn một cái, mở hộp cơm ra: Đói bụng không?

Ừm. Kỷ Dao nũng nịu, Chàng đút cho thϊếp đi.

Đúng là có thể giả vờ trước sau như một, Dương Thiệu nhớ tới lần đầu gặp nhau ở Ngọc Mãn Đường, nàng thẹn thùng cúi đầu xuống, khi đó mình đã bị lừa. Vừa rồi rêи ɾỉ dịu dàng bên tai, chắc chắn cũng không phải bởi vì hắn, không biết nàng nghĩ đến ai, mới có hứng thú như vậy, hắn có loại xúc động muốn xé nát nàng.

Kỷ Dao quả thực đói bụng, hối thúc: Nhanh đút thϊếp đi.

Dương Thiệu đem bánh mứt táo đưa đến bên miệng nàng.

Kỷ Dao cắn một miệng, híp mắt cười: Thật là thơm, bên trong mứt táo này có hoa quế.

Nàng cười còn ngọt hơn so với quả táo.

Dương Thiệu nói: Vừa mới làm ra.

Vì phần thức ăn mới này, hắn cố ý chờ ở cửa phòng bếp Thiên Vị Trai, chờ khoảng nửa canh giờ. Giống như năm đó muốn gặp nàng, canh giữ ở cổng nhà Kỷ gia.

Thích ăn thì ăn nhiều một chút. Hắn tiếp tục đút đậu phụ chiên giòn.

Hắn rất có kiên nhẫn, nhưng đó cũng là chút kiên nhẫn cuối cùng.

Những ngày xa cách này làm hắn hiểu được, chỉ tức giận cũng không có tác dụng, bởi vì Kỷ Dao vẫn vui vẻ như thường, hưởng thụ danh tiếng phu nhân Hầu gia, hưởng thụ giàu có, nữ nhân không lương tâm này, hắn không thể để cho nàng xuống dưới thoải mái như vậy.

Dương Thiệu hắn, quyết không chịu loại nhục nhã này!

Nam nhân mài đao xoèn xoẹt, mà Kỷ Dao lại không cảm nhận được chút nào, vẫn đắm chìm trong yêu thương, gọi hắn đút nước.

Dương Thiệu nghe theo từng việc.

Ai ngờ sau khi uống chén nước này, không bao lâu trong bụng lập tức cảm giác như lửa cháy, máu huyết toàn thân đều sôi trào lên, Kỷ Dao loảng xoảng một tiếng đánh rơi cái chén, toàn thân run rẩy.

Hầu, Hầu gia, thϊếp... Kỷ Dao sợ hãi muốn kêu lên, nhưng đột nhiên lại không phát ra được âm thanh nào, nàng thở không được, đưa tay nắm lấy cổ của mình.

Giống như bị điên.

Mặc dù Dương Thiệu muốn trừng trị nàng, nhưng không phải dùng cách này, hắn phản ứng rất nhanh, nắm chặt tay Kỷ Dao, lớn tiếng nói: Hôm nay ai nấu nước, ai pha trà, tra từng người một cho ta...Trần Tố, ngươi đến Hồi Xuân Đường mời đại phu!

Kỷ Dao là người của hắn, cho dù chết, cũng chỉ có hắn có thể ra tay!

Trong phòng ngoài phòng lập tức bùng nổ.

Ồn ào huyên náo.

Kỷ Dao đau đến ngất đi rồi tỉnh lại, cũng không biết có phải hồi quang phản chiếu hay không, mơ màng nhìn thấy một người đầy máu quỳ trên mặt đất khóc: Hầu gia, yêu nghiệt này vốn dĩ đáng chết! Tại vì nàng, Kỷ Đình Nguyên mới có thể cấu kết với Tam hoàng tử...Kỷ thục phi lại tranh sủng với Hoàng quý phi. Giữ nàng lại, Hầu phủ nhất định diệt vong! Ai có thể chống lại Thái tử...

Ta cũng vì Dương gia, chỉ có yêu nghiệt này chết đi, Hầu phủ mới không còn quan hệ với Kỷ gia, mới có thể an toàn!

Chẳng lẽ không phải ngươi muốn hạ độc chết bản hầu?

Không, không, nô tỳ không biết hôm nay Hầu gia sẽ đến, nô tỳ có thuốc giải...

Giao thuốc giải ra!

Không, nô tỳ thà chết cũng không giao, nô tỳ chịu ơn của Thái phu nhân, chịu dưỡng dục của Dương gia, nô tỳ nhất định phải bảo vệ Dương gia!

Kỷ Dao bị nàng làm tức giận đến phun ra một ngụm máu, muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không có lý do, từ khi nào nàng biến thành họa thủy rồi? Cần ả ta trung thành đến diệt trừ? Tiện tỳ nàng thật sự nói xằng nói bậy!

Ca ca, sao lại cấu kết với Tam hoàng tử?

Tỷ tỷ lại là...

Không.

Đây đều là giả!

Nàng muốn đứng lên chất vấn, nhưng trong chớp mắt, cái chết ập xuống, Kỷ Dao lại không thể nhúc nhích, cuối cùng nàng vươn tay, muốn chạm vào bóng lưng kia, muốn hắn nhanh chóng cứu nàng, nhưng lại không thể nói ra được một chữ.

Nàng không có sức lực.

Cho dù nàng nhìn thấy Dương Thiệu nhanh chóng bước đến, nàng cũng không thể kêu một tiếng Hầu gia.

Đến cuối cùng, hồn phách của nàng xuất ra, trong mơ hồ nhìn thấy từng tờ sách lật ra.

....

A!

Kỷ Dao bỗng nhiên mở mắt.

Trời nhá nhem tối, trán nàng ướt đẫm, toàn thân khô nóng.

Mộc Hương nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đi tới, đỡ nàng dựa vào gối mềm.

Kỷ Dao nhìn rõ bài trí trong phòng, còn có Mộc Hương còn trẻ, sững sờ một chút, đưa tay sờ sờ mặt... Nàng tưởng rằng rất lạnh, thế nhưng lại rất nóng.

Tim của nàng cũng đập thình thịch.

Nàng không chết, vậy mà nàng không có bị độc chết!

Nhưng trong đầu mơ hồ nhớ đến một thứ đồ vật gì đó? Trước khi nàng chết, rõ ràng thấy những trang giấy, Kỷ Dao ngẩn ngơ, đột nhiên hiểu ra.

Thì ra nàng là một nữ phụ trong sách!

Trong lòng chỉ có Tống Vân, vì cản trở Chu Lương Âm gả cho hắn, không từ thủ đoạn, ngược lại đến cuối cùng thúc đẩy bọn họ tình nồng ý mật, cuối cùng thành quyến thuộc, mà nàng phải trả giá đắt chính là mạng của nàng.

Thậm chí là mạng của cả nhà bọn họ.

Ha...

Kỷ Dao cười trào phúng một tiếng, cười đến mức bả vai run run.

Tiểu thư! Mộc Hương sợ ngây người, kêu lên: Tiểu thư, người làm sao vậy, người đừng dọa nô tỳ.

Đột nhiên Kỷ Dao ngừng cười, giọng khàn khàn nói: Mộc Hương, lấy cho ta một tấm gương nhanh lên.

Mộc Hương vội vàng đem tới.

Nàng nhìn một chút, nàng hiện tại, hoàn toàn là dáng vẻ mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, phấn điêu ngọc trác, đôi mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng. Nàng chớp chớp mắt, tiểu cô nương trong gương cũng chớp chớp mắt, vô cùng đáng yêu!

Nàng quay trở lại lúc còn nhỏ.

Bên môi Kỷ Dao từ từ hiện lên một nụ cười.

Nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cho dù như thế nào, nàng không có chết, hiện tại nàng vẫn sống, trên đời này có việc gì quan trọng hơn việc còn sống? Không hề có.

Nàng sờ mặt mình, nhìn hoàng hôn bên ngoài phòng, ngửi hương hoa xuân, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.

Mộc Hương lại bị dọa sợ, thấp giọng nói: Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Hôm qua bị cảm lạnh, chẳng lẽ lại nặng rồi? Nô tỳ thấy mặt người sao đỏ vậy.

Không có chuyện gì. Kỷ Dao khoát khoát tay, Ta rất khỏe, có thể có chuyện gì?

Nô tỳ thấy vẫn nên mời đại phu đi, sợ đến ngày mai, tiểu thư sẽ không chịu được.

Kỷ Dao còn chưa kịp nói, lại nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, một nam nhân trẻ tuổi đi tới.

Hắn mặc áo màu xanh lam, đầu đội mão đen, lớn tiếng nói: Có bệnh không khám đại phu, muội lại tùy hứng chuyện gì đây? Đừng cho rằng nương nuông chiều muội, liền coi trời bằng vung, có phải là sợ uống thuốc không? Không ra thể thống!

Hắn đang răn dạy nàng, Kỷ Dao lại nở nụ cười ngọt ngào với khuôn mặt tuấn tú kia.

Nàng lại được gặp lại ca ca!

Kỷ Đình Nguyên giật mình, nhanh chóng bước tới sờ trán nàng: Chẳng lẽ bệnh đến ngốc rồi?

Bàn tay hơi lạnh sờ trên trán, Kỷ Dao cảm thấy thật thoải mái, nghiêng người ôm lấy cánh tay của Kỷ Đình Nguyên: Ca ca, huynh sờ thêm một lúc đi, ở đây chơi với muội.

Kỷ Đình Nguyên hai mươi tuổi, lớn hơn Kỷ Dao bảy tuổi, tự biết không có gì để nói cùng muội muội ngây thơ, thường ngày rất ít khi tới. Bây giờ bị làm nũng, mặt Kỷ Đình Nguyên đỏ lên, rút cánh tay ra ngoài, trách mắng: Muội làm gì vậy? Buông tay!

Thái độ của ca ca vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ nàng vẫn cho rằng ca ca không thương nàng. Nhưng mà không ngờ rằng, ca ca vì nàng mà đi đối phó Tống Vân, nghĩ rằng muốn giúp nàng hả giận.

Thật là ca ca ngốc!

Kỷ Dao ôm chặt hơn nữa: Muộn không buông, muội nhất định không buông.

Kỷ Đình Nguyên kéo ngón tay nàng ra.

Kỷ Dao rên lên: Đau chết muội rồi.

Kỷ Đình Nguyên không dám dùng sức, ngồi bên cạnh giường mặc kệ Kỷ Dao dựa vào, lại cáu giận với Mộc Hương: Đồ ăn hại, muội muội bệnh thành đồ ngốc, người còn ngớ ra? Còn không mau đi mời đại phu tới!

Mộc Hương bị dọa suýt chút ngã nhào, chạy vụt ra cửa.

Ca ca, muội không có bệnh.

Muội bệnh nặng lắm rồi! Kỷ Đình Nguyên nhìn nàng ghét bỏ, Ôm huynh làm gì, chẳng lẽ tay của huynh có thể trị bệnh cho muội sao?

Nhưng Kỷ Dao nhất quyết không buông, còn dán mặt lên tay hắn.

Nàng nghĩ thầm, đời này của nàng sẽ không đi làm việc ngốc nghếch, cái gì Tống Vân, Chu Lương Âm, đi gặp quỷ hết đi, nàng muốn sống thật tốt với người nhà.

Tất nhiên Kỷ Đình Nguyên không biết tâm tư của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân muốn nổi da gà, đang định cong ngón tay cù một chút, sau lưng truyền đến âm thanh dịu dàng của Kỷ Nguyệt: Ca ca, huynh cũng ở đây à.

Là tỷ tỷ của nàng tới.

Kiếp trước tỷ tỷ của nàng vào cung, từ quý nhân nho nhỏ tiến lên đứng đầu tứ phi, lại còn sinh long tự cho Hoàng đế. Trước khi chết, nàng nghe tiện tỳ kia nói, tỷ tỷ đang cùng với Hoàng Quý Phi, cũng chính mà mẹ của Tống Vân tranh sủng, nàng vốn dĩ không tin, nhưng khi chết lại thấy kết cục một nhà bọn họ.

Ca ca của nàng, đối nghịch với Tống Vân, có thể có kết cục gì tốt?

Ai, Kỷ Dao thở dài.

Bọn họ là một nhóm nam phụ nữ phụ xui xẻo.