Tối 29/11/2002
Đi xem Rock. Một mình. Xe đạp. Tại một địa điểm cách nhà 7km. Trời đã bớt rét, khi bọn tín đồ ầm ầm kéo vào hội trường, mình thậm chí còn thấy nóng! Chật ních. Thế này thì HN có đi cũng chả chen được vào đâu. Ờ mà nếu hắn đi cùng, mình giật giếc cũng mất tự nhiên ra! Phải nói là The Light chơi phê quá cơ! Mình vừa nghe À tout le monde, vừa gào Je vous aime (của đáng tội, bài đấy mình thuộc mỗi mấy câu!). Mà tại sao mỗi lần gào câu đấy mình lại tưởng tượng ra cái bản mặt đểu giả của tên HN đáng ghét nhỉ?!
Gần hết giờ, mình tà lưa được một anh chàng người Thuỵ Sĩ, đẹp trai quá đi mất, nói tiếng Anh cũng dễ nghe nữa. Hơ hơ, mà anh chàng này thảo thế! Huyên thuyên một lúc thì xì cho mình một cái đĩa. Chẹp, lại nhớ đến 2 cái đĩa rock cho HN mượn. Chắc hắn chả nghe nghiếc gì chứ đừng nói là ngấm hay phê, chán đến thế thì thôi!!! Chết thật, lúc ở trong hội trường thì nóng phừng phừng, thế mà lúc về thì rét căm căm. Mưa lây phây, như mùa xuân... Mình đạp xe dọc theo đường Hùng Vương, mắt kính mờ nước mưa, tự nhiên thấy buồn buồn. Có lẽ không thể giữ cái thứ tình cảm đơn phương nửa mùa với HN được, phải thực tế một chút TIO ạ...
Ngày 1/12/2002
Chiều nay lọc cọc đạp xe ra VDC 292 Tây Sơn, mạng thì nhanh chóng cả mặt mà mình chả làm được gì với cái quyền mod cả. TTVN lỗi liên tục, chắc lại bị đứa nào hack, tức quá đi mất. May là được chat với HN khá lâu. Hôm nay hắn tỏ ra rất... dễ thương, một ngày Chủ nhật đẹp trời. Hắn bảo hôm nay là ngày đầu tiên hắn bỏ thuốc, gớm nói là bỏ nhưng vẫn ngày 3 điếu! Mà sao nghe cái kiểu mình và hắn nói chuyện với nhau nó tình củm và sến đặc sệt thế nhỉ?! Hắn nói với mình một câu nghe đường hoá học không chịu được: "Đến hôm sinh nhật, anh mời em đi ăn bánh gì đó, chứ anh không tổ chức sinh nhật bao giờ". Hờ, con Thuỳ bảo mình ngu, mấy thằng kinh nghiệm đầy mình thường nói thế để kêu gọi những tấm lòng thương cảm thôi. Nhưng kệ, nghe hắn nói thế là tâm hồn mình treo ngược lên cột đèn rồi...
Mà tại sao mình không ra sức cậy miệng một con hến nhỉ? Lừa để hắn phải thích lại mình, kể cũng chả phải khoai lắm! Nhưng thôi, hắn dù sao cũng có cô nàng dở hơi kia rồi. Mình dính vào rồi ăn một xô axit dội từ đầu đến chân lúc nào không biết! Mà chỉ cần nghe mấy câu nói đường hoá học của hắn là mình thấy vui vẻ trẻ trung rồi, cần quái gì phải à ơi, mất công!!!
Ngày 3/12/2002
Vào mạng mấy lần mà chẳng thấy HN đâu. Một cái tin offline cũng không có. Kế hoạch bánh trái dĩ nhiên vì thế cũng bay vèo theo cái log out Yahoo Mes của hắn. Mình hơi thất vọng... à không, cứ công nhận là rất thất vọng đi, có chết bố con thằng nào! Tham ăn với tưởng bở nó để lại hậu quả to lớn thế đấy! Sướиɠ chưa TIO, cái tiền chầu trực trên net thế thì tự mua bánh mà ăn có phải là ngon lành hơn không?
Ngày 5/12/2002
Sáng
• Thuỳ: Thế nào? Tình hình bánh trái tan tành thế chàng có giải thích gì không?
• TIO: Giải thích gì? Không được ăn là không được ăn, có quái gì mà giải với chả thích! Nó bắt đầu làm tao bực rồi. Hừ, chả lẽ lại phải ra tay cậy miệng con hến à? Tao cóc thích nó nữa! Tao phải làm gì bây giờ?
• Thuỳ: Làm cái gì bây giờ? Mày không còn thích nó nữa thì kệ đi. Bạn bè thì không nặng nề đâu.
• TIO: Không thích nữa, nhưng tao vẫn hiếu thắng lắm.
• Thuỳ: Thôi, còn gì đâu mà đánh, nói gì đến thắng.
• TIO: (lại nghệt ra)
• Thuỳ: Bây giờ mày định làm gì? Tấn công vào thành à? Quân lính đi hết rồi, vua thì bệnh tật tùm lum. Có đánh vào thành thì cũng đến giêt svua là cũng chứ gì? Cứ để nó chết bệnh còn hơn!
• TIO: Gớm, làm qué gì có bênh tật! Khoẻ như voi é. Cao 1m72 mà nặng đến 63kg (mẹ nó chứ, béo xế!) Mà mày bảo quân lính là ai cơ?
• Thuỳ: Ai biết được, là tao cứ nói thế! Mà sao mày cứ chê nó béo nhỉ? Béo thì mới hợp với mày chứ?
• TIO: Hihi, câu này hay! Nhưng mà… mày ơi, tao phải cậy được mồm con hến ra mới cam lòng. Mà tao vẫn băn khoăn về vụ nó nói về con dở hơi nào đó lắm.
• Thuỳ: Khéo ăn dưa bở chết sặc tiết đấy con ạ. Nhưng nói chung là tao thấy nó cũng kết mày, kết nghĩa hay kết gì thì không biết!
Tối
Mình ngồi trong phòng net ở trường đến 8h30. Chẳng thấy HN online. Hay là hắn ốm? "Thôi, tối muộn rồi, phải về thôi TIO ơi", sun_shine_sad đã nói với mình như thế. Ừ, về thôi chứ còn chờ gì nữa? Còn mỗi 2000, biết đi cái gì về bây giờ? Giá mà có ai đánh rơi 500 thì mình cũng được cuốc xe buýt đấy nhỉ! Đi bộ về nhà cho khoẻ chân, có khi lại góp phần giảm cân cũng nên. Đường phố gì mà lắm người thế, toàn là các đôi ôm eo nhau, hừ, còn cái đèn đường thì cứ đỏ quạch ra, nhìn chán cả người... Cuối cùng cũng về đến nhà, chân hơi rộp, cái xăng đan chó thui!!! Giá mà có tên HN ở trước mặt mình lúc này, mình sẽ đập cái xăng đan vào mặt hắn!!!
Ngày 7/12/2002
• TIO: Ê, buôn đê!!! Hôm qua tao đi ăn cháo gà với HN mày ạ.
• Thuỳ: Hụ hụ, cái gì thế???
• TIO: Tối hôm qua nó đi công tác TB về (chả biết đi thật hay văn vở). Nó vào mạng gọi tao, kêu là: "Nếu em không chê anh hôi thì đi ăn".
• Thuỳ: Ăn gì? Ở đâu?
• TIO: Đã bảo là ăn cháo gà mà lị. Mày biết hàng cháo gà bà Mỹ ở chỗ Nhà Thờ không?
• Thuỳ: Hàng cháo mà vừa ăn vừa nghe chửi á?
• TIO: Không, hàng này của con cái bà hay chửi cơ, sạch sẽ đẹp đẽ hơn...
• Thuỳ: Ừ, thế túm lại là ăn vì lý do gì. Mừng sinh nhật muộn hay là tạ lỗi vụ bánh vẽ?
• TIO: Không, chả có lý do gì cả. Nó bảo đi TB có nhận được 3 cái phong bì. Thừa tiền không biết làm gì đấy mà!
• Thuỳ: Thế tình hình xì chét (stress) đến đâu rồi? Xong bát chào gà là hết thù oán chứ?
• TIO: Vẫn bực lắm. Vừa vào ăn thì có điện thoại (bây giờ tao mới hiểu tại sao nhiều người dị ứng với hai chữ di động!) nên ăn xong thì cũng xong luôn, tao rút lui êm đẹp!
• Thuỳ: Chắc lại ăn vội ăn vàng chứ gì? À này, nó có nói đt trước mặt mày không? Có biết là đúng chuyện công việc không? Hay lại chuyện gì khác?
• TIO: Hờ, ăn thì vẫn chậm. Cháo nóng ăn vội thì bỏng mõm à? Còn đt thì nó không bao giờ nghe trước mặt tao. Nhưng hôm qua là một chú hay một cô nào đấy có vẻ thân mật lắm (tao nghe được mỗi câu à lố và ớ ờ).
• Thùy: Thế lúc ăn có nói chuyện gì không? Mà này, lần sau đi, mày bảo nó tắt đt có được không? (Nếu có lần sau). Mà tao thấy nó quan tâm đến mày đấy chứ! Không dưng bọn con trai lại mời con gái đi chơi với đi ăn cùng đâu. Mà tại sao lần nào nó với mày đi đâu là lại ăn uống thế nhỉ? Nó nghĩ mày thích ăn uống à? Hay lấy lý do ăn là dễ gặp nhất? Hihi, tao thấy đi ăn được với nhau là có duyên lắm đấy. Người ta bảo ăn ngủ là lúc thể hiện rõ nhất thật nhất con người mình
Hm, có duyên cái nỗi gì chứ! Vô duyên thì có. Mà đi chơi đâu mà đi chơi!!! Càng ngày tên HN này càng làm mình ngứa mắt! Hắn quan tâm đến mình à? Được thế đã phúc! Ờ mà tại sai lần nào gặp hắn mình cũng phải (được - bị) nhóp nhép một cái gì đấy nhỉ? Hình như hắn thích nhìn mình ăn. Hừ, cú nhất là mình chả có quyền hành gì để bắt hắn tắt cái điện thoại di động chết tiệt đi cả. Cái tiếng nhạc cứ eo éo, nhức cả đầu! Mình không dám mơ đến một ngày nào đấy được cầm cái Nokia to cồ cộ của hắn để xem ai gọi, mình có là gì của hắn đâu...
Phần III : Dù sao thì cũng nên bày tỏ cái đã
Ngày 10/12/2002
Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Học cả ngày quay cuồng từ sáng đến tối. Lớp tiếng Pháp tận 7h 30’ mới tan. Lúc nghỉ ăn trưa, mình tạt vào YM một lúc. Gặp HN. Hắn hỏi mình hôm nay có phải học ca 3 không. Mình trả lời là có. Hắn dặn mình cố đừng nhìn lên bảng nhiều kẻo hỏng mắt. Nghe câu đấy, suýt nữa mình ngã lộn cổ xuống tầng 1. Hừ, mình tưởng chỉ số IQ của hắn phải cao hơn cơ đấy! Không hỏi xem người ta về muộn thế thì có sợ không, có mệt không, lại đi lo mắt với chả miếc (cận thì cũng cận lòi ra rồi!!!) Con Thuỳ nghe mình kể liền rú lên ầm ầm: “Thế mà hồi trước bảo có sợ ma thì gọi cho anh”. Ừ, nó không nhắc mình cũng quên bẵng câu nói lãng mạn nhất quả đất đấy thật. Còn hắn, có lẽ hắn quên câu đấy lâu rồi…