Phải Lấy Người Như Anh

Chương 35

Chương 35
Uyên đứng tựa lưng vào một cây cột chùa Cầu nhìn bâng quơ, ngoài trời mưa trắng xoá. Con phố hẹp vắng lặng càng trở nên mờ ảo trong màn nước nhạt nhoà, Uyên chợt đứng thẳng lên nhìn chăm chú. Có một bóng người đang đi về phía cô, dáng xiêu vẹo như muốn ngã. Uyên chìa tay ra đỡ lấy bàn tay lạnh toát:

- Chị ơi, chị có sao không?

Người vừa chạy tới là một cô gái, quần áo ướt dán sát vào thân hình rất đẹp, từng giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc ngắn bết trên trán, cô ta mấp máy môi nhưng không ra tiếng, đôi mắt lạc thần. Uyên đỡ cô ta ngồi lên bậc, vội vã giở trong túi đồ vừa mua ra một chiếc áo khoác vải dạ quàng lên đôi vai run rẩy, cô gái bắt đầu ho rũ rượi. Một lát, cô ta ngồi thẳng dậy rồi thở ra hai chữ “cảm ơn” nhẹ bẫng.

- Chị cũng đi du lịch hả?

Cô gái lắc đầu. Đôi mắt dài ẩm ướt nhìn Uyên là lạ. Uyên cười:

- Thấy hình như giọng chị không có giống người ở đây nên đoán vậy thôi. Chị đừng phiền nha.

Cô gái lại lắc đầu. Một nụ cười nhợt nhạt thoáng qua trên gương mặt mà Uyên thấy hơi quen quen nhưng chẳng nghĩ được ra là mình đã gặp ở đâu.

- Tôi làm ướt hết áo mới của cô rồi.

- Không sao đâu, chị cứ mặc đỡ đi. Áo sẽ phơi khô được mà. Một thoáng im lặng giữa hai người. Rồi Uyên lại là người bắt chuyện:

- Hội An nhỏ ghê chị há. Đi lòng vòng một lát là quay về chỗ cũ rồi.

- Cô lạc đường?

- Dạ không. Hôm qua thì có lạc chút chút, giờ thì rành hơn nhưng mà…

- Lạc người hả?

- Sao chị biết hay vậy? – Uyên trả lời bằng một tiếng reo lơ đãng, nghiêng mặt ngó ra hai đầu cầu rồi lẩm bẩm như nói một mình – Có nói là chờ ở đây rồi đi ăn sáng mà nãy giờ không thấy. Trưa rồi còn đâu.

- Thì sẽ đi ăn trưa.

- Chị nói ngộ ghê! - Uyên bật cười. Cô gái buông ra câu nói ấy cứ như thể một chiếc lá hững hờ trôi theo dòng nước, chẳng biết đó là thái độ tích cực hay tiêu cực nữa. - Nhưng còn đi may đồ. Sáng mai phải về Đà Nẵng rồi, không biết có kịp không nữa.

- Đừng sốt ruột quá, cô còn nhiều thời gian mà...

- Xin lỗi chị. Chắc chị thấy lố lắm hả? – Uyên tỏ vẻ ngượng nghịu, nghiêng mặt đi – Tại mưa như vậy mà không biết ảnh ở đâu nên… A, ảnh kia rồi!

Người Uyên đang chờ đi về phía cô với vẻ vội vã bất thường. Không để ý đến ánh mắt bàng hoàng của cả Uyên và người phụ nữ trung niên chạy theo sau, anh lao tới bên cô gái tóc ngắn đang lả dần, ghì chặt.

* * *

Vân tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc. Cơn sốt đã biến mất không để lại mảy may dấu vết. Cảm giác nhẹ nhõm hơi chông chênh của một người mới ốm dậy choán hết các giác quan của nàng, chỉ có một chút hương hoa sử quân tử từ ban công nhà bên theo gió thoảng đưa man mát mới giúp nàng định thần lại và biết không gian xung quanh không phải chốn xa lạ.

Căn phòng nhỏ tối mờ mờ, ngọn nến cháy leo lét trong chiếc bình sứ ở đầu cầu thang, hình như mất điện. Phía cuối giường, một hình người bất động, tiếng thở đều hoà trong tiếng mưa bên ngoài, không phải chị Mai. Vân mở cửa sổ, gió ào vào làm ánh nến lay động, những mái nhà và bóng cây cau xa xa in trên nền trời tối đen, hơi nước mưa lành lạnh. Khẽ rùng mình, nàng quấn chiếc khăn len qua vai và rời khỏi giường. Người kia vẫn ngồi yên, lưng tựa vào tường, đôi mắt mở to đang lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của nàng.

Chiếc gương trên bàn trang điểm mờ hơi nước, Vân lấy giấy lau chầm chậm. Trong vệt gương vừa lau, người kia vẫn nhìn nàng đăm đăm. Kéo chiếc khăn quàng kín hai vai, nàng cúi xuống thắp thêm ngọn nến rồi chọn một chiếc lọ nhỏ trong ngăn kéo. Mở nắp để mùi thơm dìu dịu lan toả khắp căn phòng, im lặng chấm kem lên mặt và lẩn tránh đôi mắt sáng trong gương, nàng vuốt nhẹ lên gò má mịn màng rám nắng. Hai năm qua ẩn nấp trong cái thị xã miền Trung đầy nắng này, làn da trắng hồng của người vùng núi biến mất, mái tóc tỉa ngỗ nghịch thuần lại, trông nàng bây giờ hiền lành tới mức tẻ nhạt.

Người kia đứng dậy, bước lại gần nàng bằng bước chân chậm nhưng không còn vẻ rụt rè như hai năm trước. Cái bóng cao gầy ngả dài trên tường và lấn dần vào bóng nàng. Vân mở một chiếc hộp dẹt, cầm bút quệt nhanh lên lớp bột chì màu nâu xám sẫm và tô rõ hơn đường nét thanh mảnh của đôi mày. Rồi cũng vội vàng như thế, nàng rút một thỏi son màu nhạt… Nhưng tay nàng đã bị một bàn tay giữ lại. Thỏi son được thả xuống bàn gây ra tiếng động nhỏ, một giọng nói khản đặc rót vào tai nàng:

- Em đẹp thế đủ rồi.

Vân không quay lại. Nàng nhìn sững vào tấm gương trước mặt. Nó đang phản chiếu tất cả như thể một đoạn phim quay chậm. Một gương mặt đàn ông úp vào cổ nàng, những sợi tóc ngắn ép vào gáy nàng nhột nhạt, vòng tay nóng rực ôm lấy vai nàng. Vân đưa tay giữ chặt chiếc khăn san, nàng có cảm giác mình đang ở trước cửa phòng tắm trong căn hộ chung cư sang trọng và người đang bộc lộ khao khát với thân thể nàng là... - Đủ rồi!

Hai chữ “đủ rồi” thốt ra liên tiếp ấy khác hẳn nhau, một dịu dàng một hốt hoảng. Và cùng với âm thanh cộc lốc phát ra từ cổ họng khô cháy của Vân, người đàn ông đang trong cơn mơ bỗng bừng tỉnh.

Thanh nhìn sâu vào đôi mắt dài đang sẫm lại, ánh nhìn trống rỗng đáp trả làm chàng thắt lòng. Nàng bước trở lại giường, máy móc nhấc chiếc chăn mỏng quần quanh đôi bàn chân lạnh toát và bó gối nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, khi chàng bắt đầu cảm thấy không thể chịu nổi không gian đặc quánh như hoá đá của căn phòng, Vân bắt đầu lên tiếng, những câu nói ngắn ngủn, mệt mỏi nhưng rành mạch từng lời:

- Hai năm qua tôi sống yên ổn. Cũng kiếm được nhiều tiền.

- Anh biết. Tranh em vẽ rất đẹp. Gallery cũng vậy.

- Cảm ơn, không hẳn đẹp mà có nét khác biệt.

Thanh im lặng, chàng còn đang suy đoán xem nàng định làm gì tiếp với cái kiểu nói khách sáo xa lạ thế này. Vân tiếp tục nhìn ra cửa, giọng đều đều:

- Nhưng cái gallery này chỉ là một nửa. Tôi còn có một nhà may nữa. Trước khi tôi ngất thì thợ của tôi đang may váy cho bạn Thanh. Giờ có lẽ xong rồi.

- ….

- Không biết lễ phục cho chú rể thì thế nào…

Con mèo mướp thò cái đầu tròn cùng hai chân trước lên mép sàn gác rồi kéo lê cái thân hình tròn trĩnh vượt qua bậc thang gỗ cuối cùng. Nó lao đến bên Vân với vẻ nịnh bợ hớn hở. Rồi như thấy thái độ khác lạ trong vẻ bất động của cô chủ, nó đứng khựng lại nghiêng đầu dò xét. Thanh nhẹ nhàng bước tới gần và luồn một tay nâng con mèo dậy.

- Anh đoán nó tên là Còi.

Vân vẫn không quay lại, lắc đầu nhè nhẹ. Một lát, nàng hỏi, câu hỏi hoà nhịp cùng tiếng mưa nghe như ở đâu vọng về:

- Bố Thanh và Còi vẫn khoẻ chứ?

- Ừ, bố vẫn khoẻ, nhưng buồn. Còi cũng thế.

- Rồi sẽ vui thôi.

Nói xong câu ấy, nàng ngả người nằm xuống, chiếc giường kêu kẹt một tiếng rất khẽ và giọng nói của nàng thì lạnh như thể cơn gió bên ngoài:

- Thanh mở giúp cánh tủ, lấy hộp gỗ trong ngăn bên trái, dưới cùng.

Thanh làm theo. Chiếc hộp gỗ ngắn và hẹp hơn hộp đựng bàn phím máy tính một chút, nắp sơn mài hai chuỗi đèn l*иg nhiều màu từ to đến nhỏ rất đẹp.

- Đây là quà Giáng sinh của Thanh. Giờ mới tặng thì muộn quá, nhưng Thanh cứ cầm lấy… Chìa khoá tôi để trong túi áo khoác của bạn Thanh rồi. Cái áo mà tôi vô duyên mặc trước ấy.

Câu cuối cùng Vân nói với ngữ điệu thật bình thản. Nàng xoay người nhìn vào sự trống trải của vách tường bằng đôi mắt ráo hoảnh. Có tiếng lạch cạch khẽ vang lên nhưng nàng không nghe thấy nữa, giờ trong tâm trí nàng chỉ còn tiếng mưa như những lời than thở vang vọng.

Thanh loay hoay tra chiếc chìa nhỏ xíu vào ổ khoá cũng nhỏ xíu đã hơi gỉ. Thật may là trước khi đem áo đi giặt, Uyên đã phát hiện ra chiếc chìa và đưa lại cho chàng. Rồi món quà muộn của chàng cuối cùng cũng hiện ra. Trên nền nhung đen mướt, một bộ dùi trống Zildjian 5A đầu nhựa hình tam giác, một bộ drum brush (dùi cọ) và một bộ drum rod (dùi roi) được xếp trong những rãnh riêng biệt, tất cả đều mới tinh, thậm chí lớp phấn mỏng trên gỗ vẫn còn. Ôm chiếc hộp áp vào ngực, Thanh đứng tựa vào lan can để ngăn cảm giác buốt nhói chạy dọc theo từng mạch máu nhỏ. Cảm giác này chàng đã gặp trên triền đồi Sapa gió lộng, khi nàng ngồi với đám hoa dại cuối xuân, chiếc khăn bay phần phật không ngừng còn nét mặt tĩnh lặng chẳng vui chẳng buồn. Nàng đã tự nguyện tránh xa ta, nhưng để làm gì một khi nàng đã yêu như thế?

“Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.

Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.”

Vân bừng tỉnh vì tiếng lẩm nhẩm rất khẽ một đoạn bản dân ca mà nàng đã hát. Nàng quay mặt lại. Thanh đang cúi nhìn xuống như thể những lời giao duyên tình tứ được viết dưới đất, đôi mày nhíu lại và từng tiếng phát ra rời rạc. Nàng ngồi thẳng dậy. Giọng nói khản đặc tha thiết:

- Em còn nhớ, phải không?

Đôi mắt ậng nước ngẩng lên một thoáng rồi lại cụp xuống, hiện tại có lẽ không tồn tại bên trong bờ mi rung rung đó. Nàng vẫn ngồi ở mép giường, gương mặt như đang ở trong cơn mộng đêm Sapa dịu ngọt. Chàng quỳ xuống để lọt vào tầm mắt đang mơ màng đó, nhưng dường như không thể chen vào dòng hồi tưởng của nàng.

Vân bất động như pho tượng, ngay cả khi chàng nâng hai bàn chân lạnh toát của nàng ủ trong tay mình, nàng vẫn để mặc. Chỉ đến lúc hơi thở chàng như một dải lụa ấm lướt trên cằm, trên cổ nàng và những ngón tay ram ráp bắt đầu lùa nhẹ để gỡ từng khuy áo của nàng, Vân mới sực tỉnh. Lúc đó đã quá muộn cho hai người dừng lại. Trong thâm tâm, nàng cũng không muốn dừng, vì nỗi khát khao nàng vùi chôn suốt hai năm đã trỗi dậy, vì ánh nến trong đêm quá mong manh và đôi môi kia lại quá nồng nàn.

* * *

Thanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu. Chiếc giường trống trơn, chăn gối vẫn vương vấn hương da thịt Vân nhưng nàng thì không còn ở bên cạnh chàng nữa. Thanh cất tiếng gọi, tiếng gọi hơi nghẹn vì nỗi lo sợ mơ hồ:

- Thái Vân!

Không có tiếng trả lời. Cửa sổ mở rộng nhưng trời vẫn tối mờ mờ nên chàng không nhìn rõ mọi vật trong phòng. Có tiếng xe vụt qua, một con chim hót vài tiếng lảnh lót, rồi tất cả lại im lặng. Mới tang tảng sáng. Thanh ngồi dậy, thoáng rùng mình vì lạnh, chàng đeo kính rồi đưa mắt tìm quần áo. Chiếc quần jeans và áo kẻ sọc của chàng đã biến mất, trên chiếc ghế tre cạnh giường có một chiếc sơ mi dài tay, quần âu và một chiếc áo khoác, chẳng rõ màu mà chỉ có thể phân biệt sáng - sẫm. Có cả một chiếc cà vạt chấm nhỏ và đôi bít tất tối màu còn nguyên trong hộp. Ví, điện thoại và đồng hồ của chàng xếp gọn bên cạnh.

Thanh mặc quần áo, không thắt cà vạt, cũng không đi tất, chàng bước xuống nhà với đôi chân trần. Hơi lạnh âm ẩm của những ngày mưa đông dường như không tồn tại, căn phòng ấm sực và khô hanh vì chiếc máy sưởi chạy ro ro trong góc. Thanh đưa mắt tìm công tắc, vừa bật đèn chàng vừa gọi:

- Vân ơi!

Vẫn không một tiếng trả lời. Ngôi nhà vắng lặng như thể chỉ có chàng là chủ nhân cô độc vậy. Nỗi lo sợ càng lúc càng rõ. Chàng vội vã vòng theo lối đi ra phía sau. Giữa gian nhà chính và bếp có một khoảng sân nhỏ, cũng trống trơn, chỉ có quần áo của chàng phơi ở đó. Chiếc áo se se như mới ra khỏi máy vắt, có lẽ nàng vừa giặt xong. Con mèo mướp đang ngồi thu lu ở bậu cửa sổ ngủ gà gật, thấy chàng, nó vội vàng nhảy phốc xuống cất tiếng kêu nũng nịu đòi ăn. Thanh bế nó lên định đi vào bếp thì bỗng nghe tiếng động phía ngoài. Chàng đi vội ra. Không phải nàng mà là chị Mai.

- Chú dậy sớm rứa! Chờ chút tui sắp đồ ăn sáng.

- Thái Vân đi đâu hả chị?

- Nó ra cửa Đại rồi. Chú lại ăn đi cho nóng rồi còn uống thuốc, viêm họng rứa phải uống kháng sinh…

Mai vừa sắp bánh bao bánh vạc ra đĩa, rót sữa đậu nành vừa nói, chị không để ý là Thanh đã biến mất ngay khi chữ “cửa Đại” được thốt ra.

Thanh hấp tấp dúi tiền vào tay người lái xe ôm rồi chạy như bay qua hàng dừa. Bãi biển sau một đêm mưa vắng tanh, cát vẫn âm ẩm, gió thổi mạnh đem theo hơi muối. Tiếng gọi của chàng lạc giữa tiếng sóng gầm gào. Nỗi lo sợ càng lúc càng đè nặng theo mỗi chữ “Thái Vân” không được đáp lại…

- Anh đi gì ra đây?

Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía sau, Thanh quay lại và cảm thấy tảng đá được cất khỏi ngực. Vân bước tới chỗ chàng, áo khoác ngoài buộc ngang hông, chiếc mũ len vàng nhạt như một vạt nắng nhỏ trùm lên mái tóc mềm đen nhánh. Hất chân để đám cát ẩm bám trên mũi giày rơi xuống, nàng nhăn mặt, thở dốc rồi hỏi cộc lốc:

- Ăn sáng chưa?

Thanh lắc đầu. Chàng còn đang ngơ ngác vì thái độ hơi quá thản nhiên của Vân thì nàng đã bước tiếp về phía trước. Chàng đi theo. Không nói câu gì, nàng rẽ về phía hàng dừa, tới bên chiếc Vespa cũ màu xanh tróc lở dựng hờ ở một gốc cây. Nếu là bình thường, có lẽ Thanh đã sáng mắt lên vì chiếc Standard nguyên bản, nhưng lúc này thì không, chàng vẫn chăm chú nhìn Vân. Nàng trải chiếc áo mưa xuống cát và ngồi xuống, Thanh cũng ngồi xuống, tóc chàng chạm khẽ vào vai áo nàng.

- Sao tóc anh bạc nhiều thế?

Thanh lắc đầu, không trả lời ngay. Chàng đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc sau tai nàng, mãi sau mới thoáng mỉm cười:

- Tóc anh bạc để tóc em xanh.

- Anh đọc thơ đấy à?

Thanh lại lắc đầu. Vân gỡ chiếc áo khoác buộc ngang hông mặc trở lại, nàng so vai nhìn ra bãi cát trải dài. Thanh vơ một cọng lá dừa khô trên cát ướm vào ngón tay rồi thở nhẹ. Chàng rời mắt khỏi gương mặt nghiêng nghiêng của nàng nhìn lên những tàu lá dừa bị gió làm lay động:

- Anh rất nhớ em...

Chiếc mũ len vàng gục gặc, không ra gật không ra lắc, Vân chống tay ra sau duỗi chân về phía biển nheo mắt mơ màng. Tiếng sóng biển như muôn lời thủ thỉ, một áng mây bàng bạc trôi giữa trời, bóng những cây dừa đổ dài thành những hình kẻ sọc xuống chỗ hai người, nắng hửng lên rồi. Một người đàn bà luống tuổi thảnh thơi đi dạo ngang qua. Vân nhìn theo cho đến khi bà mất hút.

- Em nhớ mẹ?

Nàng gật đầu, khẽ thở dài:

- Hai năm qua điều làm em day dứt nhất là đã thêm một lần làm đau lòng mẹ.

- Vậy sao em không liên lạc về?

- Em sợ, vì vụ đâm ô tô không phải tai nạn… Mãi gần đây em mới biết tin Lương Nhữ Tri bị dẫn độ về Đài Loan.

- Ừ, lão ta liên quan tới mấy vụ thanh toán băng đảng ở Cao Hùng. Nhưng người trực tiếp thuê xe đâm em không phải Lương đâu.

- Vậy là ai? Em không nghĩ Thìn có gan.

- Ừ, công an điều tra không ra tung tích chiếc taxi, phải nhờ lời khai của Thìn họ mới bắt được chủ mưu… Là Nguyên Hanh.

- Sao cơ?

- Bố em hình như biết tin tức gì đó qua một người quen cũ sang Đài Bắc du lịch. Khi ấy ông ốm nặng nên đã thuê luật sư làm di chúc…

- Giờ ông ấy thế nào?

- Bố em đã mất ngay sau khi gặp mẹ.

Vân thấy một nỗi thê lương ập đến làm trái tim nặng trĩu. Đứa em cùng cha khác mẹ mà mối dây máu mủ đã khiến nàng không nỡ căm ghét lại là người muốn gϊếŧ nàng, vì khối tài sản chẳng rõ nhiều ít thế nào. Còn mẹ nàng, cả một đời tưởng nhớ để đến khi gặp lại cũng là lúc phải nói lời vĩnh biệt. Cuộc đời quả là biết cách đùa cợt vô cùng. Nàng ngoảnh sang phía Thanh, chàng đang nhìn nàng bằng đôi mắt nâu muôn thuở dịu dàng.

- Đừng nhìn em như thế!

- Sao không cho anh nhìn?

- Uyên rất tốt, cô ấy yêu anh và em không thể…

Không đợi nàng bày tỏ hết sự cao thượng bất ngờ của mình, vòng tay chàng đã khép chặt và nụ hôn rơi vội xuống môi nàng.

- Nhưng còn Uyên? – Vân nói giữa hai nụ hôn gấp gáp.

Thanh bật cười, nàng đã nói đến một vấn đề chẳng ăn nhập gì, nhưng chàng vẫn trả lời thật rõ ràng rành mạch. Và để nàng không phải hỏi những câu chẳng ăn nhập gì nữa, chàng vừa hôn miết vừa l*иg chiếc nhẫn bằng lá dừa khô vào tay nàng.

Hết