Chương 24
- Vân… Vân! Thái Vân cảm thấy có một bàn tay đỡ lưng mình. Nàng hé mắt lờ đờ nhướng đôi lông mày tỉa mảnh nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ đang kề sát. Tiếng gọi dịu dàng ấm áp đưa nàng ra khỏi cơn ác mộng. Nàng chống tay ngồi dậy, người đau rã rời, đầu váng vất nhưng thần trí đã tỉnh táo hoàn toàn.
- Anh lấy cho em cốc nước – nàng khẽ chạm vào cánh tay dán băng của Thanh, cố xua đi sự mệt mỏi trong giọng nói.
Bật chiếc đèn ở góc bếp để ánh sáng không quá chói nhưng vẫn hắt ra đủ cho nàng cảm thấy yên tâm hơn, Thanh đem cốc nước và một chiếc khăn ướt trở lại giường. Vân lặng lẽ uống nước, để yên cho chàng lau mồ hôi trên mặt trên cổ mình. Cánh cửa to đóng kín nhưng cửa sổ trông ra khoảng sân sau mở rộng, gió lùa vào làm căn phòng mát mẻ, tiếng ro ro êm ái của chiếc quạt hoà chung với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cùng mùi da thịt nồng ấm quen thuộc của người đàn ông nàng tin cậy khiến đầu nàng dịu đi. Ngả đầu vào vòm ngực rộng của chàng, Vân thở dài im lặng. Với nàng đêm kéo dài vô tận còn ngày mai thì đang ở quá xa. Thanh bỗng cất tiếng nhẹ nhàng như hát ru, một bài hát mới:
- Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…
Vân cười không thành tiếng, nàng cảm thấy sự chua chát lại kéo đến lấp đầy cổ họng mình. Những lời dịu êm bay bổng này có thật đang dành cho nàng hay chỉ là một giấc mơ quá đẹp. Bất giác nàng rùng mình.
Vẫn để Vân chúi mặt vào ngực mình, Thanh từ từ ngả người nằm xuống và phủ chiếc áo lên vai nàng. Vân lẩm bẩm như nói một mình:
- Anh hát tiếp đi. Em chưa bao giờ nghe anh hát.
- Em thích nghe bài gì? – Thanh vuốt những lọn tóc loà xoà trên gương mặt chưa hết mệt mỏi của nàng, bàn tay chàng lướt dọc thân hình thon thả.
- Em không biết.. Bài Ru em em ngủ cho ngoan đi. - Anh không biết bài đấy.
- Bài dân ca Tây Nguyên ấy. Ru em em ngủ cho ngoan, để mẹ đi chăm cây lúa trên nương, em nằm ngủ cho ngoan, ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non, ngủ ngoan hỡi em ơi.
- Em hát hết rồi còn gì.
- Thì anh hát lại. - Không, anh sẽ hát bài khác… Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn. Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm. Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy nên mãi ru thêm ngàn năm. Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm …
Bài hát cứ tiếp tục, Vân dần chìm vào giấc ngủ. Nàng vẫn nắm bàn tay Thanh áp vào má như thể giữ lại chút hơi ấm bình yên cho tới lúc đêm tàn.
* * *
Vân tỉnh giấc nhìn ra cửa sổ. Trời mùa hè, mới gần 6 giờ nhưng đã sáng bạch. Làn mây màu xám nhạt bay lững lỡ phía trên tầm mắt, lũ chim sẻ chí choé chuyền qua chuyền lại những ngọn cây dâu da đầy hoa thơm man mát. Dưới sân khu tập thể là một cái chợ tạm họp vội, những người đi chợ đang léo nhéo mặc cả hỏi han. Thanh vẫn ngủ say, vết sây sát trên mặt đã khô lại, tay chàng quàng qua lưng còn hơi thở ấm đang đều đều phả lên vai nàng.
Vân lặng lẽ ngắm chàng. Từ hôm nàng dọn khỏi nhà Thìn, đây là lần đầu tiên chàng ngủ lại với nàng. Những đường nét rắn rỏi của thân thể cùng gương mặt trẻ trung của chàng trong giấc ngủ luôn làm bản năng phái nữ dấy lên trong nàng. Đó không hẳn là ham muốn mà là một cái gì cao hơn thế, nó là một ước muốn. Ước muốn chở che và được che chở. Ước muốn về tình yêu, về mái ấm gia đình. Nhưng ý nghĩ đẹp đẽ của nàng bị kéo trở lại hiện thực bởi đám chăn gối cháy sém gấp gọn để trên ghế và ba bức tranh chỉ còn là khung gỗ dựng góc tường.
Vân nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay Thanh, ngồi dậy lục mớ sách vở tìm một số điện thoại. Nàng không bao giờ muốn gặp hay liên hệ gì với chủ nhân số điện thoại này nữa. Nhưng hạnh phúc của nàng mong manh như giọt sương đọng trên lá cây giữa đỉnh đồi lộng gió. Nàng sợ nó mất đi vô cùng. Ngoài Lương Nhữ Tri ra, giờ đây chỉ có hắn mới có thể giúp nàng…
Mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại kẹp lẫn trong tập ký hoạ chân dung nàng vẽ từ hồi đi thực tập ở Phù Lãng. Gấp mảnh giấy nhét vào túi xách, Vân nhấc mấy bức lên ngắm nghía như tưởng nhớ rồi quay lại nhìn về phía giường. Thanh vẫn ngủ say, gương mặt trẻ trung thanh thản, làn da trần cùng những bắp thịt gọn gàng ngập trong ánh sáng trong suốt của một ngày mới. Nàng vội vã lật một tờ giấy trắng, nàng muốn ghi lại khoảnh khắc bình yên này. Cây bút chì ngắn cũn lùa những nét cong cong trên giấy. Mái tóc, gương mặt, bờ vai, vòm ngực… Người đàn ông nàng yêu dần hiện lên trong những khoảng đen trắng sáng tối. Đẹp lạ lùng.
* * * Sắp đến giờ ăn trưa. Những việc được giao của buổi sáng đều đã hoàn thành, Vân lấy một cốc nước mát, lật giở một tờ tạp chí chuyên ngành với tâm trạng thư thái. Mấy hôm nay nàng đã bớt căng thẳng về chuyện đối phó với Thìn. Có lẽ việc nàng cắn răng nhờ Nguyên Hanh can thiệp hôm trước đã phát huy tác dụng. Ngoài những cú điện thoại hễ lên tiếng “a lô” thì đầu bên kia dập máy mà nàng biết chắc là hắn gọi để phá rối, nhà cửa, xe cộ và cả Thanh của nàng đều yên ổn.
Sực nhớ ra điều gì, nàng quay lại bên máy tính, gõ địa chỉ mạng Tinh thần Việt Nam, tìm vào diễn đàn nhϊếp ảnh. Nàng gõ tên và mật khẩu rồi bấm log in. Đã là thành viên quen, dù không còn nhiều dịp đóng góp ảnh thì cũng nên vào đọc bài, xem ảnh của mọi người và thăm hỏi họ.
Thành viên online khá đông, các chủ đề ảnh phong cảnh và hoa vẫn sôi động như mọi khi. Mọi người đang rục rịch chuẩn bị ột cuộc thi ảnh mới trên mạng. Các bài viết dài dòng góp ý đưa lên tới tấp. Nick Blue-sabbath thì không còn trong forum nữa, có lẽ Thanh đã đi ăn trưa rồi.
Viết một bài ngắn hỏi về ảnh lễ hội xong, ngó ra ngoài xem trời râm hay nắng quay lại, Vân giật bắn người vì “bà cô” trưởng phòng đang đứng ngay cạnh cabin mình. Thư đưa hai chiếc đĩa CD về phía nàng:
- Đây là đĩa ảnh đất nước con người Việt Nam, Vân chọn ra mấy bức tiêu biểu nhất về lễ hội cầu ngư chỉnh sửa thành poster cho chiến dịch quảng bá Festival Biển miền Trung sắp tới.
- Ảnh này của công ty mình hả chị?
- Không, của một công ty du lịch chụp để làm postcard.
- Gần đây có vụ tranh chấp biến ảnh thành tranh cổ động ở Nam Định, em cũng hơi ngại…
- À, chuyện đó thì Vân không phải lo – Thư mỉm cười, đặt đĩa vào giá đĩa tham khảo trên bàn – Người chụp là giám đốc công ty và cũng là bạn mình. Vân cứ chọn và vẽ trước. Việc mua lại ảnh sẽ bàn với họ sau, không có vấn đề gì cả.
- Vâng.
Gật đầu như đã hiểu lời giải thích, Vân mở ổ CD ột chiếc vào định mở đọc thử thì thấy Thư ngăn lại.
- Vân cứ để đó chiều làm. Sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Không đợi nàng trả lời, cô ta quay người đi ra khỏi phòng. Vân nhìn theo dáng đi hơi có vẻ gì đó gượng gạo mệt mỏi của Thư, thoáng thấy ái ngại. Mấy hôm nay cô ta ăn mặc như có trở, gương mặt hầu như không trang điểm. Như bây giờ cũng vậy, trong chiếc quần âu màu tàn thuốc và chiếc áo sơmi nâu dài tay cổ xếp nếp kín đáo, trông sếp của nàng nửa giống ni cô nửa giống nữ tu kín, chẳng có chút sinh khí nào.
Thu dọn lại góc bàn làm việc cho gọn gàng, Vân cũng ra khỏi phòng. Nàng xuống đường, đang phân vân lựa chọn giữa việc mua bánh sandwich và trà sữa trân châu đem lên bàn làm việc hay đi bộ thêm một đoạn tới tiệm cơm văn phòng thì thấy Thìn lù lù tiến đến trước mặt. Bị bất ngờ, nàng không kịp tránh. Thìn văng tục, bàn tay hộ pháp của hắn chộp ngay lấy cánh tay nàng:
- Con cɧó ©áϊ, mày hại tao… Đồ khốn nạn, mày…
Vân vùng ra nhưng Thìn vẫn nắm chặt. Tát nàng một cái ngã dúi dụi, hắn túm tay nàng kéo xềnh xệch về phía xe, miệng không ngớt tuôn ra những tràng xỉ vả. Đang giờ mọi người đi ăn trưa, trước cửa văn phòng đầy người. Những ánh mắt tò mò bắt đầu đổ dồn về phía nàng. Vân kêu lên, đưa mắt tìm một gương mặt quen để cầu cứu, nhưng không có ai, tất cả đều tỏ vẻ bàng quan hoặc nhìn tình cảnh của nàng với vẻ hiếu kỳ lạ lẫm. Vân tiếp tục vùng vẫy quyết liệt. Rồi nàng cũng thoát được khi Thìn bận với tay mở cửa xe. Bất chấp đôi sandal mỏng mảnh, nàng chạy bổ trở lại toà nhà văn phòng. Thìn vẫn đuổi theo sau, mặt phừng phừng cuồng nộ.
Bỗng Vân đâm sầm vào nhóm khách đang thong thả bước xuống bậc tam cấp. Tuy hoa mắt vì cú va chạm nhưng nàng vẫn hốt hoảng nhận ra đó là phó trưởng đại diện công ty nàng và một vị khách hàng quan trọng. Vân còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì Thìn đã chạy xộc tới nơi, tiếp tục vung tay định đánh nàng. Thật may sao, bảo vệ toà nhà đã muộn màng xuất hiện. Có một bàn tay đỡ Vân dậy, đó là Thư, sếp nàng.
Thư từ phòng trưởng đại diện đi xuống, vẻ mặt vẫn chẳng rõ vui buồn như mọi khi. Nhìn đám nhân viên trong phòng bằng ánh mắt nghiêm nghị, cô ta quay lại nói mà không nhìn Vân:
- Lát nữa Vân vào phòng gặp mình.
- Vâng.
Đợi Thư đóng hẳn cửa phòng, một nhân viên trẻ tuổi tên là Hồng mới vỗ vai Vân nhè nhẹ, giọng an ủi:
- Chỉ là chuyện xảy ra ngoài giờ. Không việc gì đâu chị ạ.
Giang, phó phòng và cũng là người thân cận với Thư nhất, đưa cho Vân một chiếc khăn lạnh, nói nhỏ:
- Lão Tiến với em Thư nhà mình có hiềm khích từ xưa nên lão ý mới nhân thể làm to chuyện. Em đừng lo, cùng lắm thì nghỉ việc thôi.
Nghe đến đấy Vân đang rầu rĩ cũng phải bật cười. Đúng là lúc nãy ông Tiến phó trưởng đại diện đã doạ đuổi việc nàng ngay trước mặt sếp trực tiếp của nàng. Và nàng thì đã trải qua hàng tá chuyện tồi tệ rồi, cái việc các sếp kình nhau lôi nàng ra làm nạn nhân có lẽ cũng chẳng có gì đáng phải phiền não. Nghĩ vậy, nàng lau mặt vào khăn lạnh rồi hiên ngang tới gõ cửa phòng Thư.
Trái với dự đoán của nàng và mọi người, Thư chỉ nhắc nhở nàng vài câu lấy lệ rồi nói về chuyện công việc. Mãi tới cuối giờ, khi Vân thu xếp lại tập tài liệu để chuẩn bị ra về thì cô ta mới lại gần chỗ nàng, giọng nhẹ nhàng:
- Vân có vội về không, đi uống bia với mình.
* * *
Trời mùa hè nóng nực. Dãy xe máy xếp chật ních trước vỉa hè quán bia sang trọng. Ở một góc quán điều hoà phả ra mắt rượi, đám đàn ông ngồi phưỡn bụng bên những vại bia tươi bỗng nhiên dừng hẳn những tiếng “dzô dzô” cố hữu vì có hai cô gái vừa bước vào. Hai cô sàn sàn tuổi nhau nhưng phong cách khác hẳn. Một cô tóc ngắn nhuộm nâu tỉa loe xoe kiểu phủi, mặc áo cổ thuyền với chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, dáng đi gợi cảm. Một cô tóc đen dài cặp gọn phía sau, quần âu thẳng nếp và áo sơmi dài tay kín cổng cao tường, trông hơi nghiêm nghị. Cô mặc váy kéo ghế cho bạn, vẻ ân cần nhưng thoáng e ngại.
Thư nhìn Vân, nở nụ cười héo hắt cố hữu. Quay lại với người phục vụ đang cầm giấy bút đứng chờ, Thư đưa cho Vân quyển thực đơn:
- Vân gọi đi.
- Em không quen quán này, chị cứ gọi theo ý chị, em ăn gì cũng được.
Chọn ra một vài món ăn kèm với món bia tươi đặc trưng của nhà hàng, đợi người phục vụ đi khỏi, Thư mới quay lại nhìn nàng, giọng vẫn nhẹ nhàng:
- Mình kéo Vân ra đây vì chuyện trưa nay.
- Vâng.
- Có gì bất tiện à?
- Không đâu ạ. Chỉ là em hơi…
- Không nghĩ mình lại tọc mạch thế này hả? - Thư cười, nụ cười tươi tắn hơn đôi chút - Thật ra thì mình cũng đã từng bị người cũ theo đuổi, mình cũng hiểu được cảm giác phần nào.
- Em đã nói chuyện chia tay nghiêm túc. Lúc đầu anh ta đồng ý với một số điều kiện. Khi em gắng gượng đáp ứng hết các điều kiện thì anh ta lại…
- Chuyện chia tay lâu chưa, Vân?
- Dạ, cũng chưa lâu lắm ạ.
- Mình với Vân hơn kém có một tuổi. Đừng dạ với ạ nhiều thế, nghe sợ lắm. Vân uống đi! – Thư khẽ giục và chạm cốc vào cốc của Vân.
Vân mỉm cười, cảm thấy mọi chuyện dễ chịu đi nhiều. Nàng mạnh dạn hỏi:
- Lúc chiều có phải ông Irving gọi chị vì chuyện của em?
Thư gật đầu, giọng vẫn đều đều:
- Là ông Tiến báo cáo theo kiểu nghiêm trọng hoá vấn đề nên mình phải giải thích một chút.
Vân nhìn Thư với vẻ kính phục. Vị trưởng đại diện người Úc nổi tiếng khắt khe nhưng lại ưa nịnh. Hẳn là để nàng được bình an vô sự, Thư phải tốn nhiều lời hoa mỹ trong cái vốn từ tiếng Anh mênh mông bể sở của mình.
- Ông Tiến với mình có khá nhiều vấn đề - Thư thoáng nhăn mặt - Nói thẳng là không ưa gì nhau, đều vì cái chức trưởng đại diện khi ông Irving về hưu.
- Em cũng đoán có gì đó không bình thường. Vì mọi người đều bảo chuyện của em là chuyện cá nhân, xảy ra ngoài giờ… Mà ông ấy phản ứng hơi… lạ.
- Việc va vào khách hàng chỉ là chẳng may. Nếu trưa nay mình không có ở đó, chắc ông Tiến cũng chẳng doạ đuổi Vân đâu.
- Cảm ơn chị. Nếu không có chị…
Thư lắc lắc đầu, chạm cốc lần nữa với Vân:
- Vân là người làm được việc, nghỉ ở đây thì sẽ có ngay việc khác thôi. Chẳng qua mình tiếc công tuyển người, hôm phỏng vấn mình nhớ…
Câu chuyện tiếp tục theo hướng tán gẫu về những kỷ niệm công việc, Thư trở nên bớt xa cách hơn. Vân nhận thấy Thư ăn nói cũng có duyên và khá hợp tính nàng. Xét ra, nếu Thư đỡ giỏi đi một chút, học vị giảm đi một chút, làm chức vụ ít trực tiếp liên quan tới nàng một chút, bớt cái vẻ rầu rầu nghiêm nghị đi một chút, có lẽ nàng sẽ sẵn sàng kết bạn và rủ cô đi uống cà phê vỉa hè mỗi sáng Chủ nhật đẹp trời.
- Vân có người mới rồi phải không? – Thư bỗng quay trở lại chủ đề chính.
- Vâng.
- Chẳng trách… anh ta l*иg lộn lên như vậy. Đàn ông ghen cũng hay thật!
Câu nói của Thư làm Vân chút nữa thì buông rơi đũa. Nàng không dám nghĩ đến sự thật rằng mình lại khiến cái tên đàn ông thô lỗ cục cằn ấy biết thế nào là tình yêu. Nhưng làm gì còn cách lý giải nào khác cho phản ứng điên cuồng của hắn với nàng?
Còn chưa kịp nói thêm câu gì thì nàng đã thấy một người khách lừ lừ tiến về phía mình. Chung Nguyên Hanh. So với lần gặp trước, hắn già đi và béo lên trông thấy. Có lẽ việc làm ăn quá thuận lợi và những cuộc trác táng ở Việt Nam đã khiến hắn sớm từ bỏ ngoại hình tuổi 25 của mình. Hắn gật đầu với Thư, chiếc áo sơmi xanh cổ trắng thít lấy cái cổ nần nẫn mỡ làm gương hắn như rời khỏi cổ.
- Tại sao chị làm vậy? – Nguyên Hanh quay sang phía Vân rít lên bằng thứ tiếng Đài Loan èo èo.
- Có chuyện gì?
- Tôi vừa gặp Thìn. Chị đã bán đứng anh ấy.
Hắn gọi Thìn bằng tên nghe cứ như thể là anh rể với em vợ thật tình vậy! Vân cười nhạt:
- Tôi bán đứng hắn cho ai? Cho cậu chắc?
- Chị đã cấu kết với tên họ Bùi hất anh ấy ra khỏi VNRC.
- Hay thật! Cậu không nói thì tôi không biết là tôi đã làm như thế đâu đấy.
Vẻ mặt châm biếm của nàng làm Nguyên Hanh chưng hửng. Hắn dõi cặp mắt khắc nghiệt nhìn nàng nghi hoặc:
- Nghĩa là chị không biết gì sao?
- Không biết, tôi còn đang cầu tử bất đắc cầu sinh bất đắc chỉ cầu có cách đối phó với những trò loạn trí của hắn đây. Nếu bán đứng hắn được thì hôm trước tôi đã không phải gọi cho cậu.
- Được rồi – Nguyên Hanh phẩy tay, hắn lại quay sang nở một nụ cười xã giao với Thư rồi lê tấm thân bắt đầu phát tướng đi lên tầng trên.
Vân nhún vai với Thư, gắp thêm một miếng mực xào.