“Được, mày giỏi lắm. Tao mang nặng đẻ đau mày 10 tháng, rồi nuôi dạy mày đàng hoàng tử tế thêm 10 năm nữa, đây là những gì mày báo đáp tao đấy hả? Tao chỉ thất vọng thôi mà cũng không được sao?" Lư Oánh Hoa giơ tay lên, Lư Thời cho rằng bà định đánh Kiều Mộc, gấp gáp chắn người trước Kiều Mộc.
"Bỏ đi, coi như tao chưa bao giờ sinh ra mày." Lư Oánh Hoa nói xong, không thèm nhìn Kiều Mộc, quay người rời đi.
Sắc mặt Kiều Mộc trắng bệch, trong mắt đầy nỗi thống khổ, bà chính là mẹ của cậu, bà chính là người mẹ đã sinh ra cậu, nhưng khi bà nói câu đó, tựa như bà đã chối bỏ sự tồn tại của cậu trên thế gian này vậy.
Sắc mặt Lư Thời cũng rất khó coi, định an ủi, nhưng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ biết khoanh tay đứng nguyên tại chỗ.
Ban đầu Từ Dữu Dữu cảm thấy lửa giận của mình đã đạt đến đỉnh điểm vào lúc mới nghe bà ấy nói chuyện, nhưng lại không ngờ bản thân đánh giá quá thấp sự ích kỷ của Lư Oánh Hoa. Mắt vừa nhìn thấy đối phương rời đi, lửa giận của Từ Dữu Dữu chợt dâng lên thêm một lần nữa, trực tiếp đuổi theo người phụ nữ đang bước ra ngoài, chặn bà ta ngay trong sân.
"Bà dừng lại." Từ Dữu Dữu chặn trước người Lư Oánh Hoa.
"Tránh ra." Lư Oánh Hoa đang rất vội, cả khuôn mặt đều biểu hiện sự mất kiên nhẫn.
"Có phải chính vì bà là mẹ của Kiều Mộc, cho nên mọi chuyện cậu ấy làm phải theo ý bà, nếu trái ngược sẽ khiến bà thất vọng, sẽ khiến bà xấu hổ đúng không?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Nếu tôi không phải mẹ của Kiều Mộc, tôi cũng không rảnh mà đi lo cho nó."
"Vậy thì Kiều Mộc cũng có thể nói giống như bà, cậu ấy là con trai của bà, cho nên bất luận cậu ấy làm gì khiến bà thất vọng, bà cũng nên chịu một phần trách nhiệm nào đó chứ nhỉ, ai bảo bà chính là mẹ của cậu ấy? Còn nếu không chấp nhận, nếu có bản lĩnh thì bà cứ nhét cậu ấy vào lại trong bụng đi? Chẳng phải lúc nãy bà đã chối bỏ cậu ấy sao?" Từ Dữu Dữu lạnh lùng hừ một tiếng, “Bà từ nãy đến giờ chính là khủng bố tinh thần (1) cậu ấy đấy có biết không?"
(1) Từ gốc là 道德绑架, hoặc trong tiếng anh gọi là Emotional Blackmail, dịch cho sát nghĩa đó đe dọa về mặt tinh thần. Đây thực ra là một thuật ngữ trong tâm lý học được phổ biến bởi bác sĩ Susan Forward, ý chỉ những hành động cố gắng kiểm soát người khác bằng nỗi sợ, trách nhiệm, và tội lỗi. Mình thấy từ khủng bố tinh thần cũng gần giống vậy nên mình dịch thành khủng bố tinh thần.
"Mày..." Lư Oánh Hoa chưa từng bị người khác nói nặng như thế, lập tức toàn thân đều đang run rẩy tức giận.
"Còn không đi sao? Bà ngoại sắp từ chợ về đây rồi đấy." Từ Dữu Dữu nhớ kỹ cuộc cãi vã vào tết Trung thu năm ngoái, bà ngoại Kiều cũng không hề thích đứa con gái này.
Lư Oánh Hoa quả nhiên có hơi dè chừng điều này, sau khi mắng Từ Dữu Dữu là đồ không có giáo dục thì liền bước đi thật nhanh. Chỉ chốc lát sau, ngoài cổng liền truyền vào tiếng ô tô nổ máy rời đi.
Trong sân nhà cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, Từ Dữu Dữu mặc dù lời qua tiếng lại cùng Lư Oánh Hoa một trận, nhưng trong lòng vẫn chưa hết bực bội. Lúc xoay người nhìn xem Kiều Mộc như thế nào, cô chỉ thấy có hai người đang nhìn cô với ánh mắt long lanh tỏa sáng.
Đặc biệt là Lư Thời, người đang bày ra một bộ mặt hết sức kính nể, hai tay ngón tay cái giơ lên cao đến tận trên mặt cậu ta.
"Trời ơi, Từ Dữu Dữu, cậu đúng là đỉnh của đỉnh. Mặc dù bà ấy là cô út của mình, nhưng mình thật sự phải cảm tạ cậu, thực sự hả dạ mà." Lư Thời vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, "Cô út của mình là một người chuyên đi khủng bố tinh thần người khác đúng không? Dựa vào cái gì mà một bà mẹ có thể khủng bố tinh thần con trai mình như thế, tại sao con trai bà ấy ngược lại không thể khủng bố tinh thần của bà ấy."
Lư Thời càng nghĩ càng thấy bản thân có tư duy âm cực, trước kia vì sao lại không phản ứng giống Từ Dữu Dữu.
"Vì những người khủng bố tinh thần người khác, thường chỉ chọn nạn nhân là những người hiền lành tử tế mà thôi." Từ Dữu Dữu nói.
"Đúng đúng đúng, mình cũng quá hiền lành thiện lương, cho nên mới nghĩ không ra." Lư Thời tự an ủi bản thân, không muốn chấp nhận chuyện IQ âm cực của mình, cậu ta chỉ muốn nghĩ đó là do bản thân quá thiện lương.
"Bà ấy có thèm khủng bố tinh thần cậu đâu?" Từ Dữu Dữu ném cho Lư Thời một cái liếc mắt, quay đầu hỏi han Kiều Mộc, người từ đầu đến cuối một lời cũng không nói ra được, chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ lần lượt diễn ra như người ngoài cuộc, trên mặt cũng chẳng nhìn ra đang tức giận hay vui mừng.
Từ Dữu Dữu có hơi do dự, tiến lên một bước, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi mình nói mẹ cậu như thế, cậu có giận không?"
Từ Dữu Dữu đã hạ quyết tâm, nếu Kiều Mộc dám gật đầu một cái, cô cho dù có chết cóng cũng không thèm nhìn mặt Kiều Mộc.
Kiều Mộc: "Mình lại không biết phải trái như thế sao?"
Từ Dữu Dữu lúc này mới hài lòng, đắc ý cười thật lớn.
Kiều Mộc nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô gái, cậu cũng bỗng vui lây, đôi mắt xinh đẹp của cậu cong thành hình bán nguyệt, bên trong sáng lên tựa sao trời.
Dường như tiếng cười cũng có thể làm nguôi ngoai những phiền muộn do Lư Oánh Hoa vừa mang đến ban nãy, ba người quay lại phòng khách, chuẩn bị tiếp tục làm bài tập.
Lư Thời từ nãy đến giờ vẫn hưng phấn như cũ: "Không chỉ lời nói của cậu, mà ban nãy trên người cậu như tỏa một khí thế thật bành trướng, quá lợi hại quá lợi hại. Trông giống như cậu đã từng nhiều lần diễn tập qua cảnh này, như vậy mới có thể trấn áp sự tức giận của cô út mình xuống."
Lư Thời ngay từ nhỏ đã không có ấn tượng tốt về cô út của cậu, tính cách quá mức cường thế, tất cả mọi người xung quanh dường như đều phải làm theo những gì bà ấy thích. Khi còn bé thành tích của cậu không quá nổi trội, lại còn ham chơi, mỗi lần gặp cô út, bà ấy đều dặn bố mẹ cậu phải cho cậu đi học thêm, không thích thì cũng bắt phải học, giống như nếu không làm như thế thì cả đời cậu sẽ trở thành phế vật. Mà ngay cả bố mẹ cậu cũng không dám xung đột cùng cô út, trong ấn tượng của cậu chỉ có duy nhất bà nội mới có thể la mắng to tiếng cùng cô út. Tuy nhiên, tính cách bà nội hiền hòa, không nóng nảy cũng không biết mắng chửi, vì được dung túng trong một gia đình như vậy, nên cô út ngày càng phách lối. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô út nhà mình phải chịu thiệt thòi, cũng chính mắt chứng kiến Từ Dữu Dữu cãi nhau thắng cô út, Lư Thời chỉ cảm thấy những oan ức mà bản thân phải chịu đựng trong 17 năm qua đã được đền bù đủ.
"Chưa từng diễn tập, nhưng mình đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự (2) như vậy." Lúc Từ Dữu Dữu nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết chính câu nói này của mình đã khiến hai thiếu niên kia bị kích động cùng bất ngờ bao nhiêu.
(2) Bản gốc là 本色出演 – Bản sắc xuất diễn, từ này thường được dùng để chỉ những diễn viên có tính cách giống như tính cách nhân vật họ hóa thân, nhưng mình không biết dịch thế nào sang tiếng Việt, nên chuyển ngữ thành như trên cho hợp lý hơn.
"Từng trải qua chuyện tương tự?" Lư Thời và Kiều Mộc liếc nhau, cẩn thận tinh tế hỏi, “Dì Quý cũng đối xử với cậu..."
Từ Dữu Dữu đáp: "Nghĩ gì thế, mẹ mình là kiểu người vô cùng dịu dàng, mình với mẹ sao có thể nháo nhào như vậy được? Là với bố mình."
Ở kiếp trước cô náo loạn gây sự với bố cô được tầm 3 năm, cuối cùng cũng ép được ông ta ly hôn cùng người đàn bà tiểu tam kia, cho nên những lời nói ban nãy cũng chính là một trong những lời cô từng dùng để cãi nhau với bố mình, không thuần thục mới là lạ.
"Hèn gì, mình cũng thấy dì Quý đối với cậu tốt biết bao nhiêu, ngay cả lúc cậu thi môn lịch sử được có 30 điểm, vậy mà dì ấy cũng chỉ nói đấy là một bước khởi đầu tốt." Thi cuối kỳ Từ Dữu Dữu đứng bét lớp trong môn lịch sử, giáo viên yêu cầu phụ huynh ký tên, lúc đó Lư Thời cũng đang ngồi chờ ăn dưa xem người khác gặp họa, nhưng cuối cùng chỉ thấy Từ Dữu Dữu vừa vào cửa liền thẳng thắn đưa bài thi cho dì Quý, ngay cả câu giải thích cũng không hề có. Mẹ của cô, dì Quý còn tuyệt vời hơn nữa, chỉ nhìn sơ qua điểm số, thế mà lại cười khen một câu "Không tệ, cũng xem như một bước khởi đầu tốt.".
Hóng dưa thất bại, cậu bắt đầu tự hỏi nếu đặt trường hợp người đó là mình thì cha mẹ sẽ phản ứng thế nào? Tại sao cha mẹ cậu lại không giống dì Quý nhỉ?
"Ủa mà không đúng." Lư Thời nhớ tới một chuyện khác, "Chẳng phải cậu nói máy ảnh là do bố cậu mua cho cậu sao? Cái máy ảnh đó mười mấy vạn tệ đấy. Bố cậu cũng đâu có đối xử quá tệ với cậu."
Kiều Mộc cũng hơi nghi hoặc một chút, cậu nhớ kỹ Từ Dữu Dữu thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện cùng bố, thậm chí để phù hợp múi giờ, cô còn hay thức khuya không ngủ để gọi cho bố. (Từ Dữu Dữu: Không, thật ra không phải như vậy.)
"Cậu có thấy mấy đứa trẻ trong thời kỳ nổi loạn bao giờ chưa? Vì sao những đứa trẻ trong tuổi nổi loạn lại dám phản nghịch như thế, vì chúng biết rằng bất luận chúng quậy phá bao nhiêu, cha mẹ cũng sẽ không bỏ rơi chúng, cho nên chúng mới dám lấy tư cách đó mà phản nghịch như thế." Từ Dữu Dữu nói, rồi nhìn về phía Kiều Mộc, ý chỉ riêng cậu, "Ngược lại cũng vậy."
Trong lòng bỗng rung động, Kiều Mộc dường như cũng giác ngộ điều gì đó.
Đang nói chuyện thì ngoài sân truyền vào tiếng động lần nữa, lúc này bà ngoại Kiều cầm theo giỏ rau mang về.
"Bà nội, bà về rồi." Lư Thời là người đầu tiên chạy ra ngoài nhận lấy giỏ rau trên tay bà ngoại Kiều.
"Bà ngoại."
"Bà ngoại."
Từ Dữu Dữu và Kiều Mộc cùng bước ra ngoài.
"Đói chưa, bà ngoại đi nấu cơm ngay đây." Bà ngoại Kiều cười nói.
"Con thì không sao, chỉ có bụng con từ nãy đến giờ réo gọi bà nội về thôi." Lư Thời nói xong, bỗng nhiên cầm giỏ rau truyền qua bên Kiều Mộc, "Em họ, giúp bà nội nấu cơm đi."
"Bà ngoại, con phụ bà." Kiều Mộc vốn cũng định vào phụ bà nấu cơm, nên cầm ngay giỏ rau cùng bà ngoại Kiều vào bếp.
Từ Dữu Dữu rất vụng về trong chuyện nấu nướng, cô cũng tự hiểu rằng bản thân mà vào phụ thì chỉ có gây thêm phiền phức cho người khác, nên cô quay về phòng khách tiếp tục làm bài tập.
"Này, tâm sự chút đi." Lư Thời lén lén lút lút tiến đến bên cạnh Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu nhìn cậu ta một chút, trong lòng có chút phỏng đoán, vừa mở sách bài tập thì liền khép lại lần nữa: “Nói."
"Vào phòng mình?" Lư Thời.
"Cậu không sợ Kiều Mộc biết cậu lén lút nói sau lưng cậu ấy à." Từ Dữu Dữu đáp.
Trong phòng khách lúc này chỉ có cô và cậu ta, Kiều Mộc cùng bà ngoại nấu cơm phải mất ít nhất nửa canh giờ không trở lại, vậy mà cậu ta còn bày đặt vẽ vời đi vào phòng nói chuyện làm gì không biết.
"Làm sao cậu biết mình muốn tâm sự với cậu chuyện liên quan đến Kiều Mộc?" Lư Thời kinh ngạc.
"Giữa mình và cậu thì còn chuyện gì khác để nói nữa không?"
"Lỡ như mình muốn tìm cậu chụp hình thì sao?" Lư Thời không cam lòng nói.
"Chụp hình?"
"Không được à? Hiện tại chẳng phải mình đang đi học sao? Nhưng cũng không thể để lượng tương tác bị thụt lùi được, cho nên người đại diện của mình muốn mình thường xuyên đăng ảnh lúc mình đi học trên Weibo để tăng tương tác."
"Cậu tự chụp cũng được mà."
"Mình là giáo thảo quốc dân đấy nhá, ảnh chụp có thể tùy tiện qua loa vậy sao?"
"Nhưng nếu chỉ bàn về chuyện chụp hình, cần gì phải lén lút vào phòng nói chuyện?"
Lư Thời vuốt cằm, cảm giác bây giờ mà tranh luận với cô ta thì cũng chẳng được cái tích sự gì, nên mới từ bỏ, đi thẳng vào vấn đề chính: "Cậu biết Kiều Mộc có bệnh đúng không?"
Vừa rồi khi Kiều Mộc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên ngạt thở, nhưng Từ Dữu Dữu lại là người đầu tiên bình tĩnh phản ứng, nếu như Từ Dữu Dữu không biết chuyện này trước, chắc chắn không có thể nào quyết đoán đập thẳng vào lưng Kiều Mộc ngay lúc đó.
Thật ra Từ Dữu Dữu cũng vô cùng muốn biết nguyên nhân dẫn đến căn bệnh đó của Kiều Mộc, chỉ là vẫn còn phân vân không muốn trực tiếp hỏi Kiều Mộc, bây giờ Lư Thời muốn nói, vừa vặn lại hợp ý cô: "Mình đã từng chứng kiến Kiều Mộc bị như thế một lần rồi."
"Kiều Mộc từng bị khó thở trước mặt cậu? Lúc nào, có phải tết Trung thu năm ngoái không?" Lư Thời suy đoán nói.
"Ừm."
"Biết ngay mà, vào hôm tết Trung thu năm ngoái, cô út của mình cũng quay trở lại, mỗi lần bà ấy trở về, ban đêm Kiều Mộc phải dùng nhiều thuốc hơn." Lư Thời càng nghĩ càng tức, "Thật tình chưa từng thấy ai làm mẹ như bà ấy, nếu không phải vì cô út, Kiều Mộc cũng không vì tác dụng phụ của thuốc mà bị tăng cân như thế này. Được như bây giờ cũng là nhờ Kiều Mộc vất vả lắm mới dứt được thuốc, thế mà bà ta lại xuất hiện lần nữa, mình chỉ sợ tất cả những cố gắng của Kiều Mộc sẽ đổ sông đổ biển."
"Kiều Mộc mập lên là do uống thuốc?" Từ Dữu Dữu cả kinh nói.
Cô vẫn luôn cho là do tay nghề nấu ăn của bà ngoại Kiều quá tốt, lại thêm Kiều Mộc không thích vận động, cho nên mới béo như vậy.
"Nếu không thì làm sao chỉ sau một kỳ nghỉ đông, Kiều Mộc bỗng nhiên lại gầy xuống nhanh như vậy được chứ." Lư Thời cảm thán nên hơi to tiếng, lại nhìn về phía phòng bếp, xác minh Kiều Mộc không nghe thấy, mới tiếp tục nói nhỏ, "Từ nhỏ Kiều Mộc đã bắt đầu học cờ vây, cậu có biết bố của Kiều Mộc là Kỳ Thánh Kiều Đông Viễn không."
Kỳ Thánh? Trách không được vừa rồi mẹ của Kiều Mộc cứ nhất quyết ép Kiều Mộc phải trở thành Kỳ Thánh, nguyên lai thì ra là vậy.
"Không biết cậu có biết hay không, Kiều Đông Viễn hiện tại chính là đệ nhất kỳ thủ cờ vây tại Trung Quốc, cũng chưa bao giờ rớt khỏi top 3 thế giới, bản chất là người như thế nào thì mình cũng không rõ, dù sao mình cũng chưa được gặp ông ta mấy lần, nhưng xét về phương diện cờ vây, chắc chắn vô cùng tuyệt vời." Lúc Kiều Mộc được 3 tuổi thì cha mẹ ly hôn, vào thời điểm đó Lư Thời chưa có ý thức, nên cũng không có ấn tượng gì với người chồng trước của cô mình, Kiều Đông Viễn.
"Cậu đừng thấy tính cách cô út mình như vậy mà đánh giá, năm đó nghe nói bà ấy chủ động theo đuổi Kiều Đông Viễn, về sau chung sống được mấy năm liền ly dị. Kiều Mộc lúc ấy chỉ có ba tuổi, cô út lại nhất quyết mang theo, cho nên sau khi ly hôn cô út giành được quyền nuôi dưỡng. Kiều Mộc từ khi còn nhỏ đã có thiên phú trong phương diện cờ vây, thêm một phần cô út mình vẫn luôn ép Kiều Mộc luyện cờ vây, với lý do muốn giúp em ấy trở thành một kỳ thủ lợi hại gấp mấy lần bố em ấy. Cậu không biết đâu, trước lúc mười tuổi, Kiều Mộc nổi tiếng là một thần đồng cờ vây, mười tuổi đã có thể tham gia thi Định Đoạn lên chuyên nghiệp, toàn thế giới cũng không được mấy người như thế. Nếu nói về độ nổi tiếng, so với độ nổi tiếng của mình bây giờ cũng không kém là bao."
Từ Dữu Dữu: "..."
Lư Thời: "Dù sao em họ luôn là tiêu điểm của tuần san cờ vây, cho nên về sau Kiều Mộc thi Định Đoạn thất bại, cậu thử tưởng tượng xem mọi người sẽ phản ứng mạnh như thế nào."
Từ Dữu Dữu: "Chính vì chuyện đó mà Kiều Mộc bị ám ảnh tâm lý à? Thế nên về sau chỉ cần cảm thấy căng thẳng liền bị khó thở, sau đó ngất xỉu?"
Lư Thời lắc đầu: "Nếu chỉ như thế thì tốt biết bao nhiêu."
Cái gì gọi là ‘chỉ như thế thì tốt biết bao nhiêu’?
Lư Thời tiếp tục nói: "Sáu năm trước, kỳ thật Kiều Mộc chỉ cần qua vòng đấu cuối cùng sẽ trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, vả lại, em ấy cũng từng đối đầu với rất nhiều kỳ thủ lợi hại khác rồi, tuy khả năng đánh cờ tương đương, nhưng Kiều Mộc vẫn xoay xở để đánh bại đối thủ trong ván đầu tiên. Tuy nhiên, đến ván thứ hai, Kiều Mộc chợt té xỉu ngay từ trung bàn. Lúc đó mình đã thấy em ấy không khỏe cho lắm, thế nhưng em ấy vẫn nhất quyết xin chơi lại ván đó, đến trung bàn lại ngất xỉu thêm một lần nữa. Hồi đó, những chuyên gia đã phân tích qua 3 ván cờ của em ấy, họ nói rằng mỗi lần Kiều Mộc té xỉu, đều ngay tại những nước đi mấu chốt trong ván cờ, đó là do tâm lý của Kiều Mộc quá yếu, sợ thua, nên lo lắng rồi ngất xỉu."
"Chơi cờ vây cần phải có thần kinh thép, nếu như vừa đến chỗ khẩn yếu liền sợ hãi ngất xỉu, còn đánh cờ thế nào được nữa? Sau sự kiện đó truyền thông trắng trợn tung ra đủ loại tin đồn, cô út mình lại quá sĩ diện, cậu thử đoán xem bà ấy đã đối xử với Kiều Mộc như thế nào?"
Từ Dữu Dữu dự cảm có điều không lành, nắm thật chặt hai tay, đáp: "Cho nên, cô của cậu rốt cuộc không cho Kiều Mộc chơi cờ vây."
Từ Dữu Dữu biết Kiều Mộc rất thích đánh cờ, nếu như không phải có người khác không cho cậu ấy chơi, chắc chắn cậu ấy sẽ không từ bỏ.
"Haizz, cô út mình đâu chỉ như thế, nếu vậy bà nội mình đã không từ mặt cô út, không cho cô út bước chân vào cửa nhiều năm như vậy." Lư Thời cắn răng, hung hăng nói, "Có một lần, bà nội mình lo lắng cho Kiều Mộc, nên nói bố mình chở bà nội qua nhà cô út, vô tình khi bước vào nhà thì họ chính mắt nhìn thấy cô út đang nhấn đầu Kiều Mộc vào trong chậu nước."
"Cái gì?! Bà ấy còn là người nữa không?"
Trách không được, hèn gì mỗi khi trở bệnh, Kiều Mộc lại bị ngạt thở.
"Cậu nói nhỏ thôi." Lư Thời khẩn trương nhìn về phía nhà bếp.
Từ Dữu Dữu cũng ý thức được mình to tiếng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi ngay ngắn trên ghế. Vừa rồi cô quá mức chấn động, nên nhảy từ trên ghế xuống dưới đất.
"Cậu nói tiếp đi."
"Cô út mình phân trần là do bà ấy đang cố giúp Kiều Mộc vượt qua nỗi sợ, bà ấy còn nói mỗi lần thi đấu trong những giải lớn, Kiều Đông Viễn đều vùi đầu vào trong nước để giúp ông tỉnh táo trước khi thi đấu." Lư Thời nói.
"Cái rắm!"
"Ai chả biết! Kiều Mộc lúc ấy mới bao nhiêu tuổi, em ấy chỉ mới mười tuổi. Hơn nữa trường hợp của Kiều Đông Viễn là do ông ta tự nguyện nhúng đầu vào nước, còn Kiều Mộc lại bị chính mẹ mình dìm đầu xuống nước." Lư Thời mặc dù biết chuyện này đã xảy ra từ nhiều năm trước, nhưng khi kể lại vẫn tức giận như cũ, "Bố mình ngày hôm sau liền dẫn Kiều Mộc đi khám bác sĩ tâm lý, sau đó mới biết được, cô út mình đã bắt đầu có những hành vi bạo hành như thế với Kiều Mộc từ năm em ấy mới 7 tuổi. Cậu có hiểu 7 tuổi nghĩ là gì không, một đứa bé chỉ mới 7 tuổi mà phải chịu đựng tất cả những dày vò đó trong suốt 3 năm trời, không bị ám ảnh tâm lý mới là lạ đấy."
Từ Dữu Dữu mỗi khi cảm thấy sự tình không thể nào tệ hơn nữa, nhưng mẹ của Kiều Mộc vẫn tiếp tục tạo thêm những kỷ lục còn kinh khủng hơn trước, nó giống như cái cảm giác khi sự phẫn nộ đang định bùng lên thì lại bị thay thế bởi một trận đau lòng kéo đến, nỗi đau này dường như đang siết chặt l*иg ngực cô, khiến cô không thể thở được.
Vào lần đầu tiên gặp mặt lúc vừa trọng sinh, cô vậy mà còn ghét bỏ Kiều Mộc quá nhút nhát, nhưng vì sao Kiều Mộc ở kiếp trước lại trở nên vui vẻ ấm áp như thế, làm thế nào mà cậu ấy có thể thoát khỏi bóng tối của một tuổi thơ đầy những ám ảnh như vậy.
"Sau khi bà nội mình biết, bà đã nổi một cơn giận lôi đình, bà nhất quyết giành lấy quyền nuôi dưỡng Kiều Mộc từ tay của cô út, cũng không cho cô út gặp lại Kiều Mộc nữa. Bà cũng không muốn Kiều Mộc lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên đã đốt tất cả những thứ trong nhà có liên quan đến cờ vây, ngay cả bàn cờ mà ông nội để lại." Lư Thời thở dài nói, “Vào năm đầu tiên, Kiều Mộc thường xuyên hốt hoảng bừng tỉnh từ trong ác mộng, thấy cái gì trong mơ cũng không chịu nói, em ấy chỉ ngồi tự ôm mình co ro trong góc, một tháng gầy xuống tận bảy tám cân. Về sau bác sĩ phải kê đơn thuốc, dặn dò mỗi khi Kiều Mộc bị mất bình tĩnh, không ngủ được thì có thể uống một viên, nhưng không thể uống nhiều, vì thuốc có tác dụng phụ, uống nhiều sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nội tiết tố khiến cơ thể tăng cân."
"Cho nên trong suốt 6 năm nay, Kiều Mộc chưa từng gầy xuống là vì luôn phải dùng thuốc đúng không?" Từ Dữu Dữu nói.
"Ừm, cho tới tận bây giờ, mỗi tháng Kiều Mộc đều phải đi khám bác sĩ tâm lý ít nhất một lần. Vất vả lắm, cuối năm ngoái Kiều Mộc vì..." Lư Thời nhìn Từ Dữu Dữu, nhịn xuống không nói, "Vì một số nguyên nhân, nên cuối cùng em ấy mới quyết định cố gắng thử một lần. Thế nhưng tại sao cô út lại trở về, đến đêm chắc chắn Kiều Mộc lại phải uống thuốc, như thế chẳng phải đã uổng bao công sức cố gắng của em ấy không?"
Cho nên trong mấy đêm trước mình bỗng nhiên bị nhiễm lạnh rồi tỉnh dậy, không phải do Kiều Mộc bị mất ngủ, mà là vì Kiều Mộc mắc bệnh. Ngay từ ban đầu cô đã cảm thấy thật kỳ lạ, cho dù cô có vì Kiều Mộc mà trùng sinh, cũng không thể nào bị nhiễm lạnh vì Kiều Mộc mất ngủ được.
"Cơm nấu xong rồi." Cách đó không xa, Kiều Mộc từ trong nhà bếp bỗng nhiên hô lớn về phía phòng khách.
"Đây, anh đến ngay." Lư Thời chột dạ nhảy dựng lên một cái, chủ động chạy vào bếp bưng đồ ăn.
Kiều Mộc cũng bưng một mâm đồ ăn ra phòng khách, thấy Từ Dữu Dữu vẫn đang ngây ngốc tại bàn đọc sách, cười hỏi một câu: "Bị sao vậy? Cậu có bài nào không giải được sao? Chờ ăn cơm xong mình chỉ cho cậu."
Từ Dữu Dữu nhìn qua khóe miệng đang mỉm cười thật ôn nhu của Kiều Mộc, rốt cuộc cô cũng hiểu ra, sau khi trưởng thành, Kiều Mộc có thể trở thành một người đàn ông vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ như thế là bởi vì cậu đã chiến thắng bản thân mình.