Nàng Là Vai Chính

Chương 56

Đường Hàn Thu sững sờ một lúc: "Cái gì?"

"Yêu em," Du Như Băng nói, "Thì là tình chiến hữu cách mạng tan vỡ á."

Đường Hàn Thu: "......"

Tại sao lại đột nhiên nói điều này?

Tại sao tình chiến hữu cách mạng đang tốt lại tan vỡ chứ?

Rồi cô tại sao đột nhiên sẽ yêu cô ấy?

Phát hiện Đường Hàn Thu im lặng, Du Như Băng nghĩ cô không hiểu nên gãi gãi mặt: "Chính là bài hát《 Hoa hồng đỏ 》 này...... Có làm chị vui, rồi chị có yêu em không?" Nói xong bắt đầu hát lên.

Giang tinh: Thực xin lỗi, quá thuận miệng đi.

Đường Hàn Thu phát hiện suy nghĩ của cô ấy lại bắt đầu nhảy số điên cuồng, không khỏi đau đầu xoa xoa lông mày: "Tại sao lại hỏi cái này?"

Du Như Băng một giây bị bá tổng nhập: "A người phụ nữ này, em đã quên những lời tôi đã từng nói sao? Tôi đã nói nhất định sẽ làm em yêu tôi!"

"Tôi tin chắc, qua sân khấu lần này, trái tim nhỏ của em đã là của bổn bá tổng tôi đây!"

Đường Hàn Thu dừng một chút, ba giây sau đưa ra câu trả lời của mình: "Không có."

Mặc dù cô sẽ cảm thấy rung động vào một số thời điểm nhất định, nhưng đó là một hiện tượng bình thường, đó là phản ứng tốt nhất mà khán giả sẽ dành cho một sân khấu xuất sắc như vậy, không liên quan đến tình yêu, vì vậy không thể được gọi là "Yêu" được.

Tình yêu là một thứ rất chính thức, không nên kết luận một cách tùy tiện như vậy.

"A......" Du Như Băng đáng tiếc phát ra một tiếng cảm khái, "Chị không có aiz......"

Đường Hàn Thu cau mày: "Em còn cho rằng thật đáng tiếc?"

Cô ấy còn hy vọng mình sẽ yêu cô ấy sao?

Du Như Băng đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói: "Bởi vì đây sự công nhận đối với năng lực nghề nghiệp của em."

Một bông hồng đỏ nở rộ rực rỡ xinh đẹp trên sân khấu, để tưởng tượng của mỗi khán giả và mọi cảnh quay đều thuộc về cô ấy, cũng đã dành hết tất cả sự quyến rũ của bản thân để làm cho cánh hoa của cô ấy thêm đỏ thẫm rực rỡ, hy vọng rằng vẻ mỹ lệ của cô ấy sẽ khiến cô tim đập thình thịch, cho cô ấy một câu trả lời khẳng định.

Đó chính là sự công nhận lớn nhất đối với năng lực nghề nghiệp của cô ấy.

Kết quả là bên kia hoàn toàn không rung động!

Hoặc là đối phương quá khó để quyến rũ, hoặc năng lực nghề nghiệp của cô ấy chưa đạt, cần học hỏi thêm nhiều điều để nâng cao năng lực nghề nghiệp.

Nói đến đây, Đường Hàn Thu mới biết được hai người vừa rồi nói là ông nói gà bà nói vịt.

Cô nghĩ rằng những gì Du Như Băng đang nói đến là sân khấu nảy sinh tình yêu, nhưng trên thực tế những gì Du Như Băng nói, chỉ là tình yêu đối với sân khấu lần này, chỉ là một sự công nhận bình thường

Trái lại là cô đã hiểu lầm hoang đường.

Cô buồn cười lắc đầu, mở miệng nói: "Xin lỗi vì tôi đã hiểu lầm. Năng lực nghề nghiệp của em không có vấn đề gì,《 Hoa hồng đỏ 》rất tốt.

Du Như Băng nghiêng đầu, phát ra một tiếng ừm không thể tin tưởng được.

Đường Hàn Thu che môi, nhìn ly cà phê nóng hổi trên bàn, im lặng một lát mới nhẹ giọng nói: "...... Tôi rất thích."

Cô lo lắng Du Như Băng sẽ không tin lời mình nói, lo lắng Du Như Băng sẽ nghi ngờ bản thân, đành nhẹ nhàng nói thêm: "Đừng nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của em, thực lực của em luôn là điều không thể nghi ngờ được, khán giả nào cũng sẽ thích sân khấu mà em mang đến, kể cả tôi."

"Trước đó không phải tôi không công nhận em, đừng hiểu lầm."

Du Như Băng nghe lời giải thích đầy áy náy lại chắp vá của cô, trong mắt đột nhiên có thêm một chút ý cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngay cả khi nhìn thấy tuyết bay bên ngoài cô cũng không buồn bực như vậy —— cô hai nhà họ Đường của chúng ta, làm thế nào làm được dù cách xa nhau như vậy vẫn cảm thấy được sự đáng yêu của cô đây?

Quả thật là ngọt ngào chết tiệt!

Năng lực nghề nghiệp được khẳng định, chiến hữu cách mạng lại đáng yêu quá mức. Tâm trạng của Du Như Băng nháy mắt đã tốt hơn không ít, nở nụ cười xinh đẹp hỏi: "Vậy Đường tổng đáng yêu của chúng ta đã hiểu lầm cái gì nha?"

Đường Hàn Thu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, thẳng thắn nói: "Tôi tưởng em đang hỏi tôi có thích em không......"

Du Như Băng đột nhiên bật cười: "Ai nha, chuyện này hả." Sau đó lại nói, "Nếu chị nói vậy, thì em có ý tưởng nha."

Đường Hàn Thu nghi ngờ: Ý tưởng gì?"

Du Như Băng hưng phấn nói: "Cưới bạch phụ mỹ* chị, trở thành bá tổng tiểu kiều thê, ngay lập tức trở nên giàu có và đi đến đỉnh cao của cuộc đời, bắt đầu một chương mới trong cuộc sống hạnh phúc!"

*Bạch Phú Mỹ (白富美) (Bái fùměi): Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp) -> là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.

*Kiều thê" (嬌妻) người vợ xinh đẹp.

Cô ấy cẩn thận cân nhắc chút, phát hiện thật ra yêu đương cùng Đường Hàn Thu cũng không tồi. Đường Hàn Thu là người xinh đẹp nhất thế giới thì không nói, chưa kể còn giàu có chu đáo, thử hỏi, ai có thể cưỡng lại đối tượng yêu đương xinh đẹp tuyệt vời như vậy chứ?

Dù sao người độc thân từ trong bụng mẹ như cô ấy thì không được, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng khả thi, tuy rằng hiện giờ cô ấy đối với Đường Hàn Thu còn chưa có suy nghĩ đến phương diện đó......

Đường Hàn Thu: "......"

Cô ấy thật biết nằm mơ?

Du Như Băng gửi ra lời mời: "Đường tổng, rảnh rỗi cùng nhau nói chuyện yêu đương tí ha?"

Đường Hàn Thu thở dài sâu sắc: "...... Em thật sự thay đổi nhiều kiểu muốn ăn đánh."

Du Như Băng ỷ vào cô không ở bên người mình, không sợ cường quyền, cây ngay không sợ chết đứng: "Em còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ nha, ao ước nói chuyện yêu đương với một đối tượng xinh đẹp tuyệt vời như chị thì có làm sao chứ? Ai mà chẳng có được ước mơ đúng không?"

Đường Hàn Thu: "......" Còn rất cây ngay không sợ chết đứng nữa?

Đường Hàn Thu: "Mặc dù tôi không ở cạnh em, nhưng nếu tôi bảo Hàn tổng giúp tôi ra tay, hình như cũng không khác lắm."

Du Như Băng lập tức đứng đắn: "Không được không được, xã hội pháp chế, phải văn minh."

...

Sau khi cúp điện thoại của Du Như Băng, Đường Hàn Thu ngồi yên lặng một lúc.

Nghĩ đến giọng điệu trung khí* mười phần của tên giang tinh kia ở trên điện thoại, chợt nhận ra được gốc rễ giang này vẫn còn vô số năm ánh sáng nữa mới có thể chết cóng, căn bản không cần người khác phải lo lắng.

*Trung khí (中气) [zhōngqì] có hai nghĩa theo thiên văn và Đông y:

1. Mỗi năm mặt trời di chuyển 360 độ trên Hoàng đạo, từ Đông chí, cách nhau 30o là một trung khí. Âm lịch chia một năm 24 tiết thành hai loại tiết khí và trung khí, chia thành 20 trung khí như: vũ thuỷ, xuân phân, cốc vũ, tiểu mãn, hạ chí, đại thử, xử thử, thu phân, sương giáng, tiểu tuyết, đông chí, đại hàn

2. Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể

Quá tốt, chỉ cần đừng đông chết là được. Cô vẫn đang chờ cô ấy cho mình huyết kiếm đây.

Chỉ là... ai sẽ gửi quần áo mùa đông cho thực tập sinh Hoa Diệu dưới danh nghĩa của cô?

Đường Hàn Thu suy nghĩ một chút, sau đó gọi cho trợ lý của Đường Mặc Uyên, yêu cầu anh ta gửi thông tin liên lạc đàn anh của Hàn Vi vào điện thoại di động mình, nói là có chuyện cần muốn hỏi đối phương.

Trợ lý của Đường Mặc Uyên nhanh chóng gửi thông tin liên lạc đàn anh của Hàn Vi qua, Đường Hàn Thu không cần suy nghĩ đã gọi cho anh ta.

Đàn anh của Hàn Vi không nói rõ ràng, nhưng đầu óc của Đường Hàn Thu vẫn nhanh chóng đoán được phương hướng trong ẩn ý,

hai người cúp điện thoại.

Đường Hàn Thu gọi điện cho thám tử bên cạnh lão cha của mình: "Đông Bá, Đường đổng ông ấy có phải giấu tôi làm chuyện gì hay không?"

Đông Bá cẩn thận liếc nhìn đại chủ tịch Đường đang đọc tin tức tài chính, nói nhỏ rồi đi ra khỏi phòng, trả lời: "Ý của cô chủ là?"

Đường Hàn Thu: "Tại sao cha tôi lại dùng tên tôi để gửi quần áo cho thực tập sinh Hoa Diệu?"

Đông Bá sáng tỏ: "Bởi vì mấy ngày trước lão gia nhìn thấy mấy bức ảnh của cô Du ăn mặc kín mít trong buổi biểu diễn trên mạng, nghĩ họ rất lạnh, lại sợ họ bị đông lạnh hỏng bét người sẽ buồn, nên mới lấy danh nghĩa của người gửi quần áo cho họ." Sau đó một dừng lại lúc, nói thêm, "Cũng tặng cho cả cậu hai nhà họ Cầu nữa."

Đường Hàn Thu cau mày: "Lý do sợ tôi buồn lại là chuyện gì?"

Đông Bá nhìn Đường Hạc Thiên vẫn đang tập trung đọc báo, thu hồi ánh mắt nói: "Cô chủ người là lần đầu tiên quản lý công ty, các thực tập sinh được đưa đến chương trình đều sẽ đại diện cho thành tích cùng năng lực của người và Hoa Diệu trong tương lai. Lão gia quan tâm người, nên sẽ để ý tới bọn họ, rất mong đợi bọn họ có thể gầy dựng được một vùng giang sơn cho người."

"Nếu muốn bọn họ gầy dựng được một vùng giang sơn cho người, sức khỏe của thân thể đương nhiên trở thành ưu tiên hàng đầu, nếu bây giờ bọn họ bị đông đến hỏng rồi, tương đương với việc bỏ cuộc giữa chừng, đối với Hoa Diệu nhất định sẽ là một sự tổn thất lớn."

"Nếu Hoa Diệu bị tổn hại, người nhất định sẽ cảm thấy khổ sở. Lão gia thương người, tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy người khổ sở."

"Nhưng lấy tính tình của lão gia, chuyện này nhất định sẽ gạt người."

Đông Bá nhẹ nhàng giải thích, Đường Hàn Thu yên lặng lắng nghe, nụ cười dịu dàng nhếch lên trên khóe môi.

Cũng không phải sẽ gạt cô sao?

Người đầu tiên phản đối việc cô bước ra đấu tranh cho sự nghiệp của mình chính là đại chủ tịch Đường, cho dù đã đến hiện tại, trong lòng lão cha vẫn phản đối việc cô bước ra chiến đấu chịu đựng gian khổ.

Nhưng lão cha thật sự khẩu thị tâm phi*, vừa chống đối lại vừa âm thầm giúp đỡ cô.

*Khẩu thị tâm phi (口是心非): miệng nói một đường nhưng lòng nghĩ một nẻo.

Ông ấy còn sĩ diện hão, không chịu thoải mái nói cho con gái biết.

Đường Hàn Thu cầm điện thoại, trái tim một lần nữa lại như được tình thương dịu dàng của cha lấp đầy. Có được một người nhà như vậy, tất cả là trời xanh rũ lòng thương.

Giọng nói của Đường Hạc Thiên đột nhiên vang lên trong điện thoại: "Ông đang gọi điện thoại cho ai đấy?"

Đông Bá bình tĩnh nói: "Là cô chủ."

Sủng con gái điên cuồng Đường Hạc Thiên bất mãn lẩm bẩm: "Con gái tôi sao lại gọi cho ông, không gọi cho tôi chứ..."

Lão bánh quẩy Đông Bá lanh trí đáp lời: "Cô chủ chủ yếu là nghĩ muốn quan tâm đến ngài trên nhiều phương diện thôi."

*Lão bánh quẩy: lão du điều (老油条), kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm -> phương ngôn thường chỉ những kẻ xảo quyệt, láu cá, gian xảo,...

Lời nói của Đông Bá chính xác dẫm trúng chốt vui vẻ của Đường Hạc Thiên, trên mặt ông ấy lập tức nở một nụ cười hài lòng, như một lão ngoan đồng* lấy điện thoại Đông Bá qua đây, bắt đầu tiến hành lộ trình tình thương của cha dặn dò Đường Hàn Thu.

*Lão ngoan đồng (老顽童): già mà tính như con nít, ai đọc tiểu thuyết Kim Dung sẽ biết từ này xuất phát từ Chu Bá Thông trong bộ "Anh hùng xạ điêu" và "Thần điêu hiệp lữ". Đại khái là một người già nhưng tính tình ngây thơ, nghịch ngợm như trẻ con.

Đôi mắt Đường Hàn Thu tràn đầy ý cười, ừm ừm ừm, vâng vâng vâng, bây giờ cô kiên quyết thực hiện chủ trương "Lão cha nói gì cũng đúng".

...

Thời gian nghỉ ngơi ba ngày trôi qua trong nháy mắt, trước khi buổi ghi hình thứ năm bắt đầu, tổ chương trình 《 Ngôi sao thần tượng mới 》 đã thực hiện một trò mới —— đưa lại điện thoại di động cho các thực tập sinh, cho phép họ gọi điện cho cha mẹ để tâm sự, thư giãn xoa dịu cảm xúc.

Tổ chương trình cũng sẽ ghi lại toàn bộ quá trình trò chuyện của mỗi người, sau đó sẽ chọn lọc để phát sóng.

Một vài người có tình huống tốt hiện tại tự nhiên sẽ bị nhắm đến, Du Như Băng bất hạnh bị gom vào chung.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác cực kỳ ấm áp, đặt điện thoại di động lên bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh nhỏ gắn trên bàn trong một phút, rồi lại bắt đầu nằm liệt, trên mặt viết đầy nỗi tuyệt vọng "mùa đông gϊếŧ chết tôi".

Gọi điện thoại cho bố mẹ là không có khả năng rồi, bố mẹ của nguyên chủ lại không phải bố mẹ cô ấy, hơn nữa nếu cô ấy gọi hai người họ...... thì hoàn toàn là những câu chửi thô tục.

Hơn nữa mùa đông quá lạnh, các ngón tay cứng lại, cô ấy hoàn toàn không muốn lấy chúng ra chút nào.

Tổ chương trình thấy đối tượng quan sát trọng điểm Du Như Băng thậm chí còn không có ý định gọi điện thoại cho cha mẹ cô ấy, còn nằm liệt như cá mặn bị tra tấn trong mùa đông, thực sự không có hình ảnh của một nữ thần tượng.

Tổ chương trình: Có người đừng trông cô ấy xinh đẹp quyến rũ trên sân khấu vậy thôi, nhưng lúc riêng tư cô ấy thực sự là một con cá mặn mất hết hy vọng vào mùa đông.

Tổ chương trình thực sự không thể nhịn được phải cử nữ đạo diễn ra làm người thuyết phục.

Nữ đạo diễn đứng ở bên ngoài máy quay phim, nhẹ giọng hỏi: "Du Như Băng, hình như cô không muốn đυ.ng vào điện thoại đúng không? Vì sao vậy?"

Cá mặn Du gật đầu, tiếp tục nằm liệt: "Hai chúng tôi không hợp, nó quá lạnh."

Nữ đạo diễn: "???" Cô ấy còn ghép đôi với điện thoại hửm?

Nữ đạo diễn buồn cười nói: "Vậy cô cầm nó nhiều chút, không phải nó sẽ ấm áp lên sao?"

"Không được." Du Như Băng nghiêm túc nói, "Nó đang trong quá trình nghĩ lại."

Nữ đạo diễn: "Nghĩ, nghĩ lại cái gì?"

Du Như Băng tuyệt vọng nói: "Nghĩ lại nó thân là một điện thoại di động làm sao lại lạnh như vậy."

Giang tinh: Tôi tên Như Băng cũng chưa lạnh như băng đến vậy, nó chỉ là một cái điện thoại di động nho nhỏ dựa vào cái gì hả?!

Nữ đạo diễn không biết nên cười hay nên khóc: "Vậy thì cô không muốn gọi điện thoại cho ba mẹ sao? Nghe tiếng của họ sẽ ấm áp hơn rất nhiều nha."

Du Như Băng lạnh nhạt liếc cô một cái, lười biếng thu lại tầm mắt: "Tôi không có ba mẹ."

Những người trong tổ chương trình đều sửng sốt một lúc, cho rằng bọn họ đã chọc đến miệng vết thương của cô ấy. Nữ đạo diễn áy náy vô cùng, định nói lời xin lỗi thì nghe cô ấy nói: "Chuyện đến bây giờ, tôi cũng giấu không được."

Những người trong tổ chương trình đều sững sờ, vẻ mặt lập tức cứng lại, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng trở thành người lắng nghe của cô ấy.

Vẻ mặt Du Như Băng bình tĩnh: "Nói thật cho mọi người biết, tôi không phải người."

Nữ đạo diễn: "?" Chờ một chút, đột nhiên khoa học viễn tưởng là sao?!

Du Như Băng đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói: "Ta vốn là một lão giang sống một mình trên núi, sau khi ta tu luyện mấy ngàn năm đã mang hình dáng con người này."

Nữ đạo diễn bắt đầu sám hối trong lòng.

Tôi thật ngốc, tôi thế mà vẫn đang mong chờ cô ấy sẽ nói ra điều gì đó......

Tôi thật sự ngốc.

Du Như Băng: "Ta sẽ không lợi dụng ngươi để cho ngươi gọi ta là lão tổ tông, cho nên ta chỉ nói ngươi biết để ngươi xem đó mà làm gọi ta một tiếng bà nội giang đi!"

Nữ đạo diễn: "???"

Cô ấy đây là lời nói của con người hả???