Không lối Thoát

Chương 49 rời đi

từ ngày hôm đó cô và seo bin như trở thành người xa lạ dù là ở cùng phòng ký túc xá hay vô tình gặp nhau ở trường cũng xem như không quen biết nhau mà lướt qua ngay cả một câu nói cũng không nói với nhau.

Soo yeon đang đi thì đột nhiên dừng lại khi nhìn seo bin cùng những người khác đang cười nói, mỗi lần nhìn thấy seo bin cùng người khác vui vẻ cô đều rất đau, mà cô chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn bóng dáng ấy, cô trong lòng chua xót cười khổ thầm oán chính mình soo yeon à soo yeon mày của hiện tại và quá khứ đều không có một chút quan hệ gì với em ấy, làʍ t̠ìиɦ với nhau chỉ vì em ấy không thuận mắt mày rất căm ghét mày chỉ muốn khiến mày nhục nhã đau khổ tại sao rõ ràng mày biết điều đó mà cứ cố chấp đâm đầu vào khiến chính mình tổn thương vì một người vốn không có một chút tình cảm tâm tư nào với mày

Cô càng suy nghĩ thì tim cô càng đau, nỗi đau càng lúc càng lớn dần, như dần xé trái tim cô nên cuối cùng cô đã quyết định lựa chọn rời khỏi nơi khiến cô đau khổ này và đến một nơi mà không có một người tên là lee seo bin và bắt đầu một cuộc sống mới nơi mà không còn phải chịu đựng sự giày vò đau đớn về thể xác lẫn tinh thần

"Seo bin mấy hôm nay có chuyện gì à? Trông cậu có vẻ mệt mỏi" Eun seong nhìn seo bin nói

"Có lẽ là do mấy hôm nay ngủ không được ngon, mà tôi đi trước nhé hôm nay có chút việc" seo bin nói xong liền rời đi

Sau khi seo bin rời đi sắc mặt ngay lập tức thay đổi ngay cả thái độ cũng thế như hai người hoàn toàn khác nhau. Seo bin về đến ký túc xá không nhìn thấy cô cứ nghĩ cô một lát sẽ về đến nhưng mãi mà không thấy cô về, seo bin giờ mới để ý nhìn căn phòng có gì đó trống trải lạ thường seo bin trong lòng bất an mở tủ quần áo của cô ra phát hiện không thấy quần áo cô đâu đến ngay cả đồ dùng cá nhân cũng không nhìn thấy, seo bin sắc mặt trầm xuống lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng đầu giây bên kia đã tắt máy không kết nối, seo bin đột nhiên nghĩ đến gì đó liền vội chạy ra ngoài tìm cô

Cô lúc này đã lên máy bay mang theo tâm trạng nặng nề cùng đôi mắt đượm buồn trong lòng thầm gửi lời tạm biệt đến nơi này, có lẽ lần rời đi này không biết phải bao lâu mới quay trở lại nơi này có khi lúc cô quay lại mọi thứ đều trở nên xa lạ không còn một ai nhớ đến cô đặc biệt là người sâu thẳm ở trong tim cô rồi cũng sẽ nhanh chóng quên cô, cô thiết nghĩ đến lúc đó như thế cũng tốt cô cũng sẽ cố quên đi mọi thứ dù chẳng dễ dàng