"Chậc...Tiếc thật sao lúc nãy chị không kêu lên để cho người bạn tốt nhất của chị nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của chị có bao nhiêu dâʍ đãиɠ thì sẽ có phản ứng thế nào lee Sin hye đến tận đây để gọi chị thế mà" seo bin ra sức liếʍ mυ'ŧ nhũ hoa tay bên kia không ngừng nắn bóp mạnh bầu ngực cô
"Ưum..seo bin đau quá...đừng bóp nữa..sẽ vỡ mất..làm ơn hãy dừng lại...". soo yeon nước mắt lưng tròng cơ thể run rẩy đau đớn nhẹ nhàng nói
"Muốn em dừng lại cũng được chỉ cần chị đồng ý với yêu cầu vừa nãy của em, em sẽ không làm gì chị nữa" seo bin ngữ khí có chút dịu dàng dụ hoặc nói
có điên mới đồng ý yêu cầu vô lý đó nếu đồng ý không khác gì mình đang cô lập chính mình, Không được rồi Phải nhanh kết thúc chuyện này, giáo sư đang đợi nên phải nhanh chóng đến đó hơn nữa ngày mai phải về Hàn Quốc nên phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, có vẻ như nếu mình không đồng ý yêu cầu đó thì nó sẽ không có ý định dừng lại, xem ra chỉ có thể... "Đừng lằng nhằng nữa nếu muốn làm thì nhanh lên rồi kết thúc"
Seo bin nhìn dáng vẻ đau đớn đến mức run rẩy nhưng cố tỏ ra quật cường, seo bin nhìn dáng vẻ lúc này của cô một cảm giác hứng thú khác lạ dâng lên trong lòng seo bin. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, Seo bin thật sự rất muốn hung hăng mà chà đạp bắt nạt cô, nhưng hiện tại seo bin chỉ có thể đem du͙© vọиɠ này nhịn xuống vì bản thân biết hôm nay và ngày mai sẽ phải làm rất nhiều thứ và sẽ rất mệt mỏi, nếu bây giờ mà làm chuyện đó với chị ấy thì e là cơ thể chị ấy sẽ không chịu nổi được mất
Seo bin buông tay đang chế trụ tay cô ra và đứng dậy chỉnh lại quần áo chính mình "lần này tạm tha cho chị" seo bin nói rồi quay người đi ra khỏi phòng
Soo yeon ngồi dậy nhanh chóng lựa chọn quần áo định thay ra, chợt nhìn vào trong gương nhìn thấy các dấu vết ám muội rải rác khắp nơi từ cổ đến ngực cô lập tức vội tìm chiếc áo có thể che đi những vết tích này, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc váy sơ mi màu lam nhạt còn sót lại
Soo yeon nhẹ nhàng mặc áσ ɭóŧ vào nhưng vừa chạm nhẹ vào ngực liền có một cơn đau truyền đến. "Lee seo bin con khốn khốn nạn" cô trong lòng vừa tức giận chửi mắng seo bin vừa cắn răng chịu đựng từ từ mặc đồ vào, để người khác không chú ý đến, cô dùng một chiếc thất nơ màu trắng mang lên cổ áo, sau khi nhìn thấy chính mình trong gương xác nhận không còn nhìn thấy dấu vết trên cổ nữa mới an tâm rời đi