[Đạo Mộ Bút Ký] Tô Vạn Thiên

Chương 6

"Cậu mang theo cái túi lớn như vậy để làm gì", lúc ra cửa, Hắc Hạt Tử hỏi, Tô Vạn lại đeo ba lô lớn kia, không khỏi có chút tò mò bên trong có cái gì, Tô Vạn sắc mặt đỏ lên, xấu hổ nói: "Còn, còn không phải là mấy thứ thiết yếu, mang theo sẽ có lúc cần đến."

Trong lòng Hắc Hạt Tử cũng có chút suy tính, cho nên chỉ là cười cười không hỏi tiếp nữa, hắn mang theo Tô Vạn đi thẳng đến cuối một con hẻm yên tĩnh, sau đó trước mắt bọn họ xuất hiện một nhà khách.

"Giấu tốt như vậy", Tô Vạn nhỏ giọng nói, hiện tại cậu càng chắc chắn đây là một trong số những địa điểm bị cấm đi đến trong quy định trường, trước khi ra khỏi cửa cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị, ngay cả chiến lược cũng đã vạch ra, hiện tại cái gì tới cậu cũng không sợ.

Hắc Hạt Tử âm thầm quan sát biểu hiện trên mặt Tô Vạn, khẩn trương còn mang theo hai phần chờ mong, hiện tại hắn hoàn toàn có thể đoán được Tô Vạn đang nghĩ cái gì, hắn chỉ hy vọng lát nữa tiểu tử này sẽ không nên phát điên lên.

"Cậu đến rồi", Hắc Hạt Tử mang theo Tô Vạn một đường đi vào, ông chủ ngồi ở cửa ngủ gật liền đứng lên, giống như nhìn thấy một ông lão đồng trang lứa đi lên chào hỏi: "Người đã đến rồi, đang chờ ở trong phòng."

"Nhanh đấy", Hắc Hạt Tử cười và hỏi: "Tối nay, vẫn như thường lệ, có chuyện tốt đó không?"

"Vâng," ông chủ nói, "Một tháng một lần, giống như trước đây."

Tô Vạn nghĩ thầm chuyện tốt gì, chẳng lẽ hôm nay chị gái phục vụ sẽ là vợ ông chủ sao, Hắc Hạt Tử đến nói chuyện với ông chủ về vợ người ta, đây là tâm tính gì?

Hắc Hạt Tử cùng ông chủ hàn huyên hai câu, liền mang Tô Vạn đi lên lầu, nhà khách này trang trí cũng không tệ lắm, phía trên đều là gian phòng, Hắc Hạt Tử dừng lại ở một cửa phòng, nói với Tô Vạn: "Cậu đến phòng bên cạnh, bên trong có người đang chờ cậu."

Nói xong Hắc Hạt Tử liền đẩy cửa vào phòng, trong nháy mắt khi cửa mở ra Tô Vạn phát hiện bên trong có một người phụ nữ, nghĩ thầm thì ra Hắc Hạt Tử thích kiểu này, cậu nuốt nước miếng, chần chờ một chút mới đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

Bên trong cũng có một người phụ nữ đang ngồi, trang điểm rất đậm, trên người có một chiếc váy bó sát, vừa đủ che qua đùi.

Ta, mẹ kiếp, Tô Vạn ngược lại hít sâu một hơi, nghĩ thầm quả nhiên là chơi thật, tên sư phụ lưu manh Hắc Hạt Tử này chỉ biết dạy hư cậu.

"Cái kia tôi là tới——" Tô Vạn cân nhắc nửa ngày vẫn không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói là Hắc Hạt Tử rủ cậu đến bắn pháo sao? Cậu chưa từng đυ.ng qua loại nữ nhân hoang dã như thế này, thích mấy cô bạn nữ sinh thì chỉ làm mấy loại chuyện ngây thơ như tặng hoa mời ăn cơm, đâu đi đến phần này.

"Nào, đến đây", người phụ nữ trong phòng ngược lại thập phần hào phóng, vẫy tay bảo Tô Vạn đi qua, sau đó dùng chân đá vào đôi giày cao gót, lộ ra một đôi chân trắng nõn và mềm mại, Tô Vạn thoáng cái cũng không biết nên nhìn ở đâu nữa, trên mặt hoảng hốt, nhưng vẫn chậm rãi đi tới.

"Cậu lên giường nghỉ ngơi một lát, tôi tắm rửa một chút", người phụ nữ nắm lấy tay Tô Vạn, trên người cô có mùi hương cực kỳ thơm, rất dễ ngửi, nhưng Tô Vạn đã khẩn trương đến mức không nghĩ được nữa, trong đầu chỉ còn hai chữ 'lên giường' vừa nói của nữ nhân, cậu ôm túi máy móc đi đến trên giường ngồi, chỉ thấy người phụ nữ uốn éo cái mông đi vào phòng tắm, rất nhanh đã có tiếng nước truyền ra.

Tô Vạn nhân lúc này quét một trận qua đồ trong túi, đủ thứ thương hiệu hiệu, đủ loại siêu mỏng có gai còn có mùi thơm, buổi chiều cậu còn đi siêu thị một chuyến, trên cơ bản chính là đi quét hàng. Mà mang theo quá nhiều loại công năng khác nhau hậu quả chính là cậu rất nhanh lâm vào trạng thái rối ren, không biết nên dùng cái nào để giao ra thanh xuân của mình.

"Cậu đợi một chút, tôi sẽ ổn thôi", người phụ nữ ở trong phòng tắm nũng nịu nói, Tô Vạn nghe thấy mà cả người đều mềm nhũn, nghĩ thầm không chừng cậu thật sự có thể thoát khỏi kiếp trai tơ sớm hơn Lê Thốc một bước, mà ngay lúc này, cậu nghe thấy ở cửa có hai tiếng gõ cửa.

Ai da, vào thời điểm này thì lại có chuyện chẳng lành, Tô Vạn suy nghĩ một chút cảm thấy người tới hẳn là Hắc Hạt Tử, an toàn trên hết, cậu vẫn tiến đến mắt mèo ở cửa nhìn một chút, cái này không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy cậu sợ tới mức mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Bên ngoài mẹ nó là cảnh sát! Tô Vạn lùi lại hai bước, trong đầu trống rỗng, chó chết, mẹ nó cái gì cũng chưa làm, đã đến càn quét tệ nạn, mẹ nó là nhân phẩm gì.

Tô Vạn nghe thấy bên ngoài có tiếng chìa khóa leng keng, rõ ràng là ông chủ nhà khách đang dùng chìa khóa dự phòng giúp cảnh sát mở cửa, mà Tô Vạn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, lúc này lại nghĩ đến người phụ nữ trong phòng tắm kia, cậu cũng không để ý gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Bên ngoài có cảnh sát ——"

Tô Vạn ngây ngẩn cả người, trước mặt cậu là một phòng tắm trống rỗng, bên trong không có người nào khác, chỉ có một bộ quần áo vừa rồi người phụ nữ đã mặc, ngay cả áo ngực và qυầи ɭóŧ đều ở trên mặt đất, mà cậu còn chưa kịp nghĩ đến người phụ nữ kia đi đâu, chợt nghe tiếng cửa phía sau mở ra, có người nói: "Vui lòng xuất trình chứng minh thư của cậu."

Con mẹ nó, Tô Vạn thầm nguyền rủa trong lòng, chậm rãi quay người lại, chỉ thấy người đến thật sự là một cảnh sát hàng thật giá thật, trong tay cầm huy hiệu cảnh sát, ánh mắt Tô Vạn lúc thì ở trên người cảnh sát, lúc thì trên đống qυầи ɭóŧ và áo ngực trên mặt đất, Tô Vạn sắc mặt cứng đờ, mẹ nó cậu nên giải thích như thế nào, là nên nói mình thật ra là một người thích mặc nữ trang, hay là nên nói người phụ nữ vốn ở cùng cậu đột nhiên bốc hơi?

"Vui lòng xuất trình chứng minh thư của cậu", người tới lặp lại một lần nữa, Tô Vạn hai tay trải ra, cậu thật sự không mang theo, tuy rằng cậu có, nhưng mấy trăm năm mới dùng một lần, ai có thể nghĩ tới phải sử dụng trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

"Người đi cùng tôi ở phòng bên cạnh, anh ấy có thể chứng minh tôi chưa đủ tuổi vị thành niên", Tô Vạn nghĩ, đúng vậy, vị thành niên là lời nói có lợi nhất của cậu, cảnh sát liền gõ cửa phòng bên cạnh, Hắc Hạt Tử mở cửa, lại giống như không nhìn thấy Tô Vạn nói: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì?"

"Vui lòng xuất trình chứng minh thư và giấy tờ chứng minh quan hệ vợ chồng", cảnh sát nhìn thoáng qua trong phòng, phát hiện trên giường còn có một người phụ nữ liền nói, Tô Vạn lúc này nghĩ thầm xong, cậu còn kéo cả Hắc Hạt Tử xuống nước, lại không ngờ Hắc Hạt Tử lại thật sự lấy ra hai chứng minh thư và giấy kết hôn từ trong phòng ra, Tô Vạn trợn mắt há mồm, vội vàng len lén nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên chứng minh thư của Hắc Hạt Tử viết tên là Trương Khởi Linh.

"Anh có biết cậu ta không?" Cảnh sát đối chiếu xong giấy tờ của Hắc Hạt Tử, hình như không phát hiện ra vấn đề gì, liền hỏi chuyện của Tô Vạn, mà Tô Vạn lúc này đã có dự cảm rất không tốt, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Không biết, ngược lại cách vách vừa rồi vẫn rất ồn ào, nơi này cách âm quá kém, còn muốn đi hỏi một chút chuyện gì xảy ra đây."

Đệt, mẹ kiếp! Tô Vạn vừa nghe mặt liền tái mét, nghĩ thầm mẹ nó Hắc Hạt Tử này không phải là lừa cậu, mà cậu đầu óc đi một vòng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tốt mà Hắc Hạt Tử vừa mới hỏi ở dưới lầu, thì ra là chỉ có tối nay có cảnh sát đi rà quét tội phạm khiêu da^ʍ và bất hợp pháp, ngày chó.

"Vậy phải mời cậu đi với chúng tôi một chuyến", cảnh sát nói, Tô Vạn nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Hạt Tử, ngoài miệng nói: "Được rồi, nhưng túi xách của tôi vẫn còn trong phòng, tôi muốn trở về lấy nó."

Lúc nói lời này, Tô Vạn đã quét cảnh sát từ trên xuống dưới một lần, không nhìn thấy súng, liền nhìn thấy trên thắt lưng có một dùi cui khác, cậu nghĩ còn có hi vọng, loại chuyện đến đồn cảnh sát này vạn phần không thể xảy ra, nếu không ba mẹ cậu còn biết làm người như thế nào.

Tô Vạn trong đầu nghĩ đến đối sách, chậm rãi đi vào trong phòng, hôm nay khác với ngày thường, cậu dành nhiều chỗ trong túi để nhét mấy đồ người lớn, hữu dụng nhất hiện tại là lựu đạn flash cậu lại không mang theo, thành bại ở đây, việc duy nhất có thể làm là tạm thời giữ chân cảnh sát, sau đó bỏ chạy.

Mẹ nó đi ra ngoài nhất định phải gϊếŧ chết Hắc Hạt Tử, Tô Vạn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cảnh sát ở ngay sau người cậu, cậu cầm lấy túi xách, sau đó cứ như vậy thiên nữ tán hoa* tung đồ vật bên trong ra, đa phần đều là túi nhỏ hình vuông, còn có mấy chai dầu, cơ hồ làm người phía sau bị lúng túng, Tô Vạn thừa dịp này trực tiếp chui qua dưới cánh tay cảnh sát, rút chân chạy như điên.

*truyền thuyết về Bách Hoa Tiên Tử rải hoa để thử tín đồ phật giáo và đạo giáo

Cũng không biết trải nghiệm này so với trong sa mạc cái nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ biết liều mạng chạy, cậu không biết hành vi vừa rồi của mình có tính là tập kích cảnh sát không, nếu tính, vậy đại khái sẽ là vụ tấn công cảnh sát quái dị nhất trong lịch sử, bởi vì không ai lại lấy bαo ©αo sυ để đập cảnh sát.

Chạy, tiếp tục chạy, Tô Vạn không ngừng chạy như điên trong hẻm nhỏ, cậu cảm thấy may mà vừa rồi t*ng trùng chưa lên não mà cởϊ qυầи, nếu không hiện tại sự tình còn phức tạp hơn, mà cậu chạy một hồi lâu, phổi đều sắp nổ tung, phát hiện không có ai đuổi theo, lúc này mới dừng lại thở dốc.

"Cậu chạy nhanh đấy", đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, cậu nhìn lên, phát hiện một người phụ nữ gần đó không biết xuất hiện từ lúc nào, thông qua đèn đường, cậu liền nhận ra đây là người phụ nữ đã biến mất trong phòng mình.

"Tôi thao, tôi - cô, cô làm thế nào -", Tô Vạn thở dốc nói chuyện, đầu óc không thể suy nghĩ, sau đó nghe người phụ nữ đó phốc một tiếng cười: "Đừng nghĩ lung tung, tôi là đồng nghiệp của cậu, không phải là một tiểu thư bán thân, mới vừa rồi ở nhà khách là phối hợp với Hắc Hạt Tử để che mắt cậu thôi."

"Con mẹ nó, tôi biết ngay mà!" Tô Vạn tức giận không có chỗ xả, quả thực hận không thể cắn Hắc Hạt Tử hai miếng, mà nữ nhân thập phần đồng cảm đưa cho cậu một chai nước khoáng: "Mỗi lần hắn có đồ đệ đều mang đến, người trước không chạy thoát, so với cậu còn thảm hơn."

Tô Vạn nghĩ thầm chẳng lẽ là Ngô Tà, liền nghe xa xa có tiếng bước chân, cậu vốn muốn chạy, nữ nhân kia lại giữ chặt cậu nói không có việc gì, chỉ thấy người tới dĩ nhiên là cảnh sát vừa rồi còn có Hắc Hạt Tử, bọn họ vừa thấy mặt Tô Vạn liền không nhịn cười được, Hắc Hạt Tử càng cười đến vỗ thẳng đùi: "Đặc sắc, thật là mẹ nó đặc sắc, cậu còn có thể dùng loại phương pháp này phá vòng vây, còn chạy xa như vậy."

"Con mẹ anh đồ khốn kiếp", khuôn mặt của Tô Vạn đỏ bừng vì tức giận, đây là tức giận thực sự, cậu nhào tới túm lấy Hắc Hạt Tử liền cho hai đấm, cảnh sát cùng nữ nhân đều không kịp ngăn cản.

"Được rồi được rồi, đây không phải là huấn luyện thôi sao." Hắc Hạt Tử nhận cú đầu tiên của Tô Vạn cảm thấy cũng khá đau nên liền giơ tay chặn lại cú thứ hai, thiếu niên vẫn đuổi theo hắn đánh, cuối cùng làm cho hắn không có biện pháp, chỉ có thể dùng chiêu bắt người áp chế cho không thể động đậy, lúc này mới nói: "Đây là để xem sự khôn khéo của cậu, tôi cố ý lúc vào cửa nói những lời này với ông chủ, chính là để cho cậu cảm thấy cảnh sát tới nhất định là thật."

"Mẹ nó tôi tin rồi, anh hài lòng chưa?", Tô Vạn mắng, Hắc Hạt Tử nghe vậy nói: "Xem như biểu hiện của cậu khá tốt, bây giờ tôi buông cậu ra, đừng đánh tôi nữa, nếu không tôi đành phải đánh ngất cậu để mang về."

Tô Vạn nghe được Hắc Hạt Tử là nói nghiêm túc, bị Hắc Hạt Tử bắt, cậu đã thấy đau, cậu cũng không muốn thứ hai đi học mặt mũi bầm dập, cho nên cân nhắc chỉ có thể gật đầu, Hắc Hạt Tử mới buông cánh tay của cậu ra.

"Đây là chị Tiểu Vy và anh Đại Lưu của cậu", Hắc Hạt Tử nói, ám chỉ người phụ nữ và cảnh sát: "Hai người họ là cháu gái và con trai của chủ nhà khách vừa rồi, đều làm nghề này."

"Làm gì, lừa gạt người sao?" Tô Vạn tức giận nói, Tiểu Vy nghe vậy liền cười: "Đều là trộm mộ, lần trước người Hắc Hạt Tử mang đến sờ tay tôi liền nhận ra, vẫn là nhờ diễn xuất của tôi tốt, cuối cùng mới lừa được."

"Vừa rồi người phụ nữ trong phòng anh, cũng là đồng bọn sao?" Tô Vạn hỏi, Đại Lưu chỉ vào bản thân, nói: "Đó là vợ tôi."

Đệt, đại ca, vợ anh diễn làm vợ người ta còn cho cả giấy chứng nhận kết hôn, không thấy đau lòng sao, Tô Vạn một trận vô lực, Hắc Hạt Tử lại cười nói: "Vở kịch này mỗi lần tôi có đồ đệ đều sẽ diễn, cho cậu tám mươi điểm đi."

"Tôi thoát được mà vẫn còn bị mất điểm?", Tô Vạn bất bình, Hắc Hạt Tử liền nói: "Đó là Đại Lưu cho cậu mặt mũi, nếu trực tiếp dùng dùi cui đánh cậu còn chạy thoát được sao? Sau này đυ.ng phải cảnh sát thật, khoảng cách gần như vậy cậu đâu phải là đối thủ của người ta. "

"Nhất định phải làm mấy chuyện vi phạm pháp luật để trêu chọc chú cảnh sát bắt tôi sao?" Tô Vạn nói, ba người kia vừa nghe liền cười, mà Hắc Hạt Tử một cái bαo ©αo sυ nói: "Mang một túi toàn thứ này đến môi giới mại da^ʍ, cậu không tính là vi phạm pháp luật thì ai vi phạm pháp luật?" . TruyenHD

Tô Vạn lần này không còn lời nào, Hắc Hạt Tử trả lại ba lô cho cậu, nói: "Tôi và Đại Lưu đem mấy thứ cậu mới quăng ra bỏ vào lại, cậu có muốn đếm xem thiếu cái nào hay không."

Tô Vạn cúi đầu nhìn phát hiện quả nhiên mấy cái bαo ©αo sυ vừa bị vứt ra lại được bỏ trở về, trên mặt không khỏi đỏ lên, lắp bắp nói không cần, sau đó Hắc Hạt Tử cảm ơn Đại Lưu và Tiểu Vy, dẫn Tô Vạn trở về.

"Lần trước anh mang Ngô Tà đến đây sao?", Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử lấy ra một điếu thuốc châm lên, nói: "Này, cậu yên tâm, lúc hắn tới nơi này giống cậu y như đúc, còn non hơn cả trai tơ bình thường."

"Vậy sau đó anh ta thay đổi rất nhiều", Tô Vạn nghĩ đến Ngô Tà mà cậu đã gặp ở trong sa mạc, không nói mang theo cái loại sát khí có thể gϊếŧ người đi, nhưng khí tức lại rất mạnh mẽ, hoàn toàn không thể tưởng tượng người đó cũng từng giống như mình.

"Đúng, cậu ta đã thay đổi rất nhiều," Hắc Hạt Tử hít một điếu thuốc: "Điều đó có nghĩa là tôi đã dạy cậu ta rất tốt, nhưng mặt khác, đó cũng không phải là một chuyện gì tốt."

Tô Vạn nghe xong lập tức không nói gì, suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi: "Trai tơ và không phải trai tơ thật sự có sự khác biệt lớn như vậy sao?"

Hắc Hạt Tử đang muốn thở dài, nào ngờ Tô Vạn bỗng nhiên nói một câu như vậy, hắn thoáng cái không nhịn được, không kìm được mà ăn một hơi thuốc thẳng vào mũi, vừa ho vừa cười, hơn nửa ngày mới nói: "Đúng, cho nên Ngô Tà mới không đi theo cổ mộ phái kia luyện công, ngược lại đến nương nhờ tôi."