[Đạo Mộ Bút Ký] Tô Vạn Thiên

Chương 4

Tô Vạn thật ra không tính là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, cậu thích đá bóng, có một chút va chạm nhỏ là chuyện rất bình thường, chẳng qua từ khi vướng vào chuyện phiền toái này, vết thương của cậu vượt xa phạm vi dùng nước oxy già và miếng dán vết thương là có thể giải quyết.

Động tác của Hắc Hạt Tử rất nhanh, nhưng trong nháy mắt dao cắt vào thịt, Tô Vạn vẫn có loại cảm giác nhìn thấy Thượng Đế, bởi vì rất đau, cậu không ngừng run rẩy, cậu khóc khi mũi dao đυ.ng phải viên đạn, Hắc Hạt Tử lấy đạn ra nhiều nhất cũng mất có hai giây, mà Tô Vạn lúc này đã cắn vào ống nhựa bất tỉnh nhân sự.

"Ngất nhanh thật", Hắc Hạt Tử thấy thế bất đắc dĩ lấy đồ trong miệng Tô Vạn ra, hai hàng dấu răng phía trên còn rất sâu, hắn tiếp tục nhét đoạn ống nhựa này vào miệng mình, sau đó cởϊ áσ sơ mi xuống, trên bả vai cũng có một vết máu chảy máu, viên đạn không xuyên qua, liền kẹt ở bên trong.

Đối với Hắc Hạt Tử mà nói đây không tính là vết thương phiền toái, ít nhất vẫn tốt hơn so với đống bọ ăn thịt trong sa mạc, hắn lau sạch dao găm dính máu của Tô Vạn, lại khử độc, sau đó nhanh chóng đem viên đạn đào ra, giống như là từ trong thịt lấy ốc vít ra vậy.

"Sao anh cũng bị bắn", Tô Vạn tỉnh dậy khi Hắc Hạt Tử băng bó vết thương, người đang cắn dây nút thắt, xong mới nói: "Lúc đó không tránh được, cậu quá gần anh ta."

Lúc này Tô Vạn mới nhớ tới chuyện khi đó Hắc Hạt Tử nhào tới, thì ra là thay cậu trúng một viên đạn, trong lòng nhất thời có chút băn khoăn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, lúc đó tôi còn nghĩ người đó là mẹ mình."

"Lần sau cẩn thận hơn đi, những người này so với sư phụ của cậu còn phiền toái hơn nhiều, chết chắc", Hắc Hạt Tử nói, hắn xử lý xong vết thương của mình liền tới xử lý Tô Vạn, thủ pháp rất lưu loát, liền nghe Tô Vạn hỏi: "Vậy rốt cuộc hắn đến để làm gì? Gϊếŧ tôi sao?"

"Có thể là tới bắt sống cậu, nhưng phát hiện tôi ở chỗ này liền dứt khoát muốn diệt khẩu", Hắc Hạt Tử thản nhiên nói, trên tay không dùng quá nhiều khí lực, hắn biết thời gian lưu lại cho Tô Vạn không còn nhiều, những người này còn gấp gáp hơn so với suy đoán của hắn.

"Nếu bọn họ bắt được tôi, tôi có phải là xong đời không?" Tô Vạn nhỏ giọng hỏi, cậu đã không còn đau như lúc trước, cho nên đầu óc cũng chậm rãi có thể bắt đầu suy nghĩ nhiều chuyện, Hắc Hạt Tử đáp: "Bọn họ sẽ muốn biết cậu đóng vai trò như thế nào trong kế hoạch của Ngô Tà, chờ đến khi bọn họ nghiên cứu xong cậu thì phải chết."

"Tôi còn có thể đi học không? Có thể ngay cả giáo viên và bạn học cái gì cũng là người của bọn họ hay không?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử lại lắc đầu: "Bọn họ sẽ không động thủ trong trường hợp như vậy, bởi vì sẽ liên lụy quá nhiều, nhiều người bị liên lụy thì sẽ khó giải quyết những vấn đề tiếp theo, cho nên cậu ở trường tương đối an toàn."

"Nhưng nếu ra khỏi trường học, không có anh sẽ rất nguy hiểm phải không?" Tô Vạn suy nghĩ một chút rồi lại hỏi, Hắc Hạt Tử thay nút thắt cuối cùng, cười nói: "Tôi không phải bảo vệ của cậu, là huấn luyện viên của cậu, có câu 'sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở bản thân', việc hôm nay coi như không tính, sau này gặp lại, cậu phải tự mình có năng lực giải quyết nó."

"Tôi biết rồi", Tô Vạn thở dài, miễn cưỡng chống người lên nhìn một vòng, liền phát hiện đây là một phòng ngủ trang trí vô cùng đơn sơ, không khỏi hỏi: "Đây là nhà anh?"

"Đúng vậy", Hắc Hạt Tử nói, hắn lấy áo sơ mi đen mới từ trong tủ quần áo ra thay, lại ném một cái cho Tô Vạn, không ngờ người sau lắc đầu, chỉ vào ba lô của mình nói: "Trong túi tôi có quần áo."

Hắc Hạt Tử nghe vậy mở túi xách Tô Vạn bảo hắn mang theo, phát hiện bên trong còn có đầy đủ đồ giặt quần áo và dụng cụ rửa mặt, hắn ném áo cho Tô Vạn cười nói: "Tiểu tử cậu thật đúng là luôn chuẩn bị sẵn để chạy trốn."

"Chuẩn bị sớm luôn tốt", Tô Vạn khó khăn mặc quần áo của mình, hỏi: "Nhà anh có thức ăn, nếu không tôi có sô cô la và bánh quy trong túi."

Hắc Hạt Tử nghe vậy ngây người một chút liền cười ha ha, hắn nói: "Chúng ta còn chưa thảm đến mức đấy", tiếp theo liền đi hâm nóng thức ăn thừa trong tủ lạnh, Tô Vạn chính là ở cái độ tuổi này nên đã sớm đói bụng, ôm chén rồi dùng tay trái cầm thìa ăn một ngụm lớn, một người liền quét sạch một chén lớn thức ăn thừa còn sót lại từ ngày hôm qua của Hắc Hạt Tử.

"Nhìn không ra cậu còn rất có thể ăn được", Hắc Hạt Tử nhìn cái bát trống rỗng trước mặt Tô Vạn, nghĩ thầm, đó vốn là bữa tối trong hai ngày của hắn, còn Tô Vạn dùng tay áo lau miệng, nói: "Người là cơm sắt là thép, với tình cảnh hiện tại của tôi, không biết khi nào loại chuyện này lại xuất hiện, cho nên có thể ăn một bữa thì phải ăn một bữa no, ăn no đến lúc đó mới có sức mà chạy."

Hắc Hạt Tử nghe xong liền cười, hắn vốn còn có chút lo lắng cho Tô Vạn sau khi ăn một phát súng, hiện tại nghe xong mới cảm thấy mình hoàn toàn lo lắng thừa, đứa nhỏ này so với tưởng tượng của hắn còn kiên cường hơn nhiều, có lẽ sau này cũng có thể đi xa hơn hắn tưởng tượng.

Sau khi ăn cơm xong Tô Vạn vốn còn muốn làm bài tập, nhưng bất đắc dĩ cánh tay phải căn bản không nhúc nhích được, mà tay trái thì chỉ có thể viết ra bùa chú trừ tà, cho nên cậu dứt khoát bắt Hắc Hạt Tử viết giấy xin phép nghỉ cho cậu, nói là tay phải bị trật khớp.

"Tôi thật không nghĩ tới mình thu cậu làm đồ đệ còn phải làm cha làm mẹ", Hắc Hạt Tử một bên bắt chước chữ viết của ba Tô Vạn một bên cười, sau khi viết vài lần Tô Vạn mới cảm thấy hài lòng, thật ra cậu cũng viết giả chữ ký của ba mình, nhưng muốn viết nguyên tờ giấy giả thì không thể được.

"Không thể mỗi lần đều là tôi lên thuyền giặc, cũng nên đến lượt anh xui xẻo một lần", Tô Vạn cất giấy xin phép đi, bỗng nhiên có chút tò mò hỏi: "Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?"

"Chuyện này nói ra rất phức tạp", Hắc Hạt Tử nói: "Ít nhất cũng đủ để ba cậu gọi tôi là cha."

"Anh già như vậy sao?" Tô Vạn trợn mắt há mồm: "Như vậy sau này tôi phải đổi sang gọi anh là ông nội?"

"Được đó, cháu trai", Hắc Hạt Tử thuận miệng nhận, mà Tô Vạn vừa nghe liền biết bị người ta đùa, trợn trắng mắt nói: "Quên đi, đâu ra lão già lưu manh như anh."

Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện mới hơn chín giờ, liền nói dù sao thời gian còn sớm, hỏi Tô Vạn có muốn cùng hắn đi ra ngoài gánh vác một chân không, mà Tô Vạn vừa nghe liền lắc đầu, nói: "Mẹ kiếp, tôi còn chưa thành niên, anh muốn đến tiệm gội đầu tự mình đi."

"Tiểu tử cậu nghĩ đi đâu vậy", Hắc Hạt Tử nghe xong dở khóc dở cười, nghĩ thầm tiểu tử này hiện tại thật sự không được sao, sau đó lấy tay vỗ vào đầu cậu: "Ai lại mang trai tơ đến tiệm gội đầu, trước kia tôi đã thử qua một lần, kết quả tăng thêm hơn hai giờ —— ý tôi là xoa bóp nghiêm túc, đả thông kinh mạch, sẽ làm cho cậu vô cùng sung mãn."

"Ồ", Tô Vạn nghe xong còn có chút thất vọng, lại nói: "Tôi còn chưa trưởng thành thì thôi, loại người như anh còn có thể có trai tơ làm bạn sao? Tôi còn tưởng rằng lưu manh giả cùng lưu manh thật tụ tập lại với nhau. "

"Lời này của cậu phải nói từ mấy năm trước cho Ngô Tà nghe", Hắc Hạt Tử nghe xong cười ha ha: "Cậu có thể không tin, tôi còn gặp qua trai tơ cả đời, hắn thuộc phái cổ mộ, hiện tại đã tu tiên rồi."

Mười lăm phút sau, Hắc Hạt Tử dẫn Tô Vạn đến nơi hắn nói là tiệm xoa bóp, nơi này thật ra chính là cửa hàng hắn học xoa bóp cho người mù, ông chủ bên trong hắn nhận ra, là một người mù họ Trịnh.

Hắc Hạt Tử là khách quen ở đây, Tô Vạn đoán chắc là hắn ta đã làm thẻ khách VIP kim cương gì đó, cho nên sau khi đi vào mọi người đều gật đầu khom lưng với hắn, mà Tô Vạn đi theo Hắc Hạt Tử vào khu khách VIP, thay quần áo, liền đi ra hai người mù phục vụ bọn họ.

"Có đau không?", sau khi ngồi xuống, Tô Vạn lặng lẽ hỏi Hắc Hạt Tử, trên người hai người bọn họ đều có thương tích, cho nên chỉ có thể bóp chân, mà Hắc Hạt Tử thoạt nhìn rất thả lỏng, hắn nói: "Mới đầu đừng kêu quá thảm là được."

Tô Vạn lúc này muốn chạy nhưng đã quá muộn, bàn tay như sắt của người mù nắm lấy, sắc mặt cậu liền tái xanh, trong lòng mắng to Hắc Hạt Tử không sợ bị cậu đau khiến vết thương nứt ra, nhưng cậu lại không cam lòng bỏ chạy, vì thế cứ như vậy cứng rắn nhịn hơn mười phút, rốt cuộc cũng dần dần cảm thấy thoải mái, giống như là kinh mạch cùng huyệt vị đều được ấn thông, ở nửa giờ cuối cùng quả thực cậu bị làm cho buồn ngủ, lúc này mới hiểu được Hắc Hạt Tử nói làm cho sung mãn là có ý gì.

Xoa bóp xong, Tô Vạn cảm thấy cả người đều sảng khoái, cậu và Hắc Hạt Tử đều sợ nhiễm trùng vết thương nên không dám tắm trong cửa tiệm, chỉ lau người, lúc đi ra chân lưu loát thoải mái, Tô Vạn âm thầm ghi nhớ tên cửa hàng này, nghĩ thầm sau này nếu rảnh rỗi sẽ quay lại.

"Không biết mấy dì bạn của mẹ tôi đã tỉnh lại chưa", trên đường trở về, Tô Vạn bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay bọn họ đi quá gấp, cửa cũng không khóa, mà Hắc Hạt Tử nói: "Những người đó sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ không biết tại sao mình lại ở nhà cậu, cái loại mất trí nhớ này khác nhau từ người này sang người khác, nhưng trên cơ bản đều sẽ mất đi trí nhớ trước khi hôn mê."

"Tốt nhất là họ không nhớ mình đã gặp tôi," Tô Vạn nói, vẫn đang suy nghĩ xem mình nên giải thích việc này với ba mẹ như thế nào thì nghe Hắc Hạt Tử nói: "Tôi thấy đợi đến khi ba mẹ cậu trở về, cậu nói với họ rằng cậu muốn thuê nhà ở bên ngoài, cậu ở nhà có người tìm tới cửa, ba mẹ cậu cũng gặp xui xẻo."

"Muốn làm như vậy" Tô Vạn suy nghĩ một chút: "Cũng không khó, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, tôi nói với họ rằng tôi chuyển ra ngoài để học tập chăm chỉ, dù sao thì tôi cũng đủ tiền thuê nhà."

"Gần đây có một căn nhà đang cho thuê, tôi có thể giúp cậu hỏi một chút, như vậy cậu đến chỗ tôi cũng tương đối thuận tiện" Hắc Hạt Tử nói, bọn họ vừa mới đi tới cửa tứ hợp viện, mà Hắc Hạt Tử từ trong túi lấy chìa khóa ra, lại mò nửa ngày cũng không tìm được chìa đúng, Tô Vạn rất tinh tế, lập tức cầm chìa khóa nói: "Để tôi."

"Tôi không còn nhiều thời gian," Hắc Hạt Tử nói, đôi mắt của hắn trở nên tệ hơn sau khi trở về từ sa mạc: "Cậu phải học thật nhanh chóng, cậu có thể là đồ đệ cuối cùng của tôi."

"Ông có muốn ngày mai tôi mua cho ông một cây gậy không, ông già", Tô Vạn nói, giống như trong sa mạc, cậu cố ý nói đùa để làm nóng bầu không khí, cậu đã quá quen làm một người vui vẻ, bởi vì cậu có thể ý thức được thống khổ của người khác, cậu cảm thấy mình quá dễ dàng có rất nhiều thứ mà người khác không thể có.

"Nạng không thể giúp tôi", Hắc Hạt Tử nói, "Chỉ có một thứ trên toàn thế giới có thể chữa khỏi bệnh của tôi, nhưng nó quá hiếm, nhiều nhà sưu tập tìm kiếm cả đời không thể tìm thấy một mảnh, thậm chí một số người sẵn sàng sử dụng toàn bộ gia sản của họ để mua được nó."

"Là cái gì?" Tô Vạn tò mò, Hắc Hạt Tử thở dài: "Thứ kia gọi là Trùng Bàn, cực kỳ ít, là một loại đá giấu trùng bên trong, có thể trị cho mắt của tôi."

Tô Vạn nghe xong, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi một câu: "Nếu như không trị, còn bao lâu nữa anh sẽ mù?"

"Nếu tôi bị mắc kẹt trong sa mạc vào thời điểm đó, tôi sẽ bị mù khi tôi đi ra, nhưng nhờ vào hồng phúc của cậu, cho nên còn có thể kéo dài hơi tàn trong một thời gian," Hắc Hạt Tử nói, "Bây giờ có lẽ là hoàn toàn mù trong vòng chưa đầy nửa năm, nhìn vào mọi thứ sẽ trở nên mờ hơn và bất kỳ chấn thương nào cũng có thể dẫn đến suy giảm thị giác."

Tô Vạn lúc này mới hiểu vì sao Hắc Hạt Tử vừa rồi ngay cả chìa khóa cũng không tìm được, cậu suy nghĩ một thời gian lại hỏi: "Vậy anh cảm thấy trong thời gian nửa năm có thể huấn luyện tôi thành bộ dáng gì?"

"Nghiêm túc mà nói, tôi không biết", Hắc Hạt Tử cười một chút: "Tôi không thể nhìn thấy hết tiềm năng của cậu, cậu và Ngô Tà trước kia không giống nhau, lúc cậu ta đến chỗ tôi, tôi có thể nhìn thấy giới hạn của cậu ta là đến đâu, nhưng tôi và cậu nhìn không thấy giới hạn này."

"Cho nên nói trước kia anh dạy đều là trộm mộ tặc?", nghĩ đến Ngô Tà, Tô Vạn không khỏi hỏi: "Chỗ này của anh là lớp huấn luyện trộm mộ sao?"

"Tôi dạy không phải là trộm mộ", Hắc Hạt Tử cùng Tô Vạn đi vào phòng, hắn bảo thiếu niên châm cho hắn một điếu thuốc: "Trộm mộ chỉ là một bài thi đo lường những gì tôi dạy mà thôi, nếu như sống sót liền vượt qua, chết chính là không đỗ."

"Vậy xem ra Ngô Tà là học sinh giỏi", Tô Vạn nghe xong như có điều suy nghĩ, Hắc Hạt Tử lại lắc đầu, cười nói: "Cậu ta không phải học sinh giỏi, nhưng cậu ta là học sinh trâu bò, cuối cùng làm cho giáo viên giúp cậu ta gian lận."

"Mẹ kiếp, nếu tôi có loại kỹ năng trâu bò này, vậy còn học cái gì, đã sớm được mẹ nó đặt cách vào thẳng đại học Thanh Hoa rồi", Tô Vạn nghe đến bất bình, lại không ngờ Hắc Hạt Tử nói: "Cậu ở phương diện nào đó cũng cực kỳ giống Ngô Tà, cậu và Lê Thốc giống như là hai mặt tính cách của hắn, Lê Thốc là mặt sói, mà cậu là mặt khác, cậu ở trong sa mạc không phải đã nói sao? Nếu như là Ngô Tà ở đó, cậu ta có thể bởi vì an nguy của tôi mà buông bỏ kế hoạch hay không, tôi biết rất rõ là Ngô Tà sẽ làm vậy, mà cậu cũng làm chuyện giống như hắn, cậu lựa chọn chờ đợi cho tôi đi ra ngoài, đây không phải là lựa chọn mà tất cả học sinh sẽ làm. "

"Nếu không làm như vậy chúng ta đều chết", Tô Vạn nhắc, Hắc Hạt Tử nói: "Nghề của chúng tôi là loại sinh tử cậu chết tôi sống, thường phải giẫm lên xác người khác để mà sống, loại hành vi này liên quan gì đến lý trí, đó chỉ là bản năng mà thôi, rất ít người sẽ lựa chọn tự mình mở đường cho người khác, mà cậu chính là người như vậy."

"Nhưng nghe thật ngu ngốc", Tô Vạn nói cũng hút một điếu thuốc, sau đó nghe Hắc Hạt Tử nói: "Rất ngu ngốc, nhưng đồng thời cũng rất thông minh, bởi vì cậu cũng là loại học sinh có thể khiến giáo viên giúp cậu gian lận."

"Trộm mộ hình như rất thú vị", một lúc sau Tô Vạn nhả ra một ngụm khói: "Nhưng tôi vẫn không thể bỏ việc học để làm chuyện này, hai tay nắm hai thứ mới là chân lý."

Hắc Tình Tử không nói gì, hắn không muốn nói cho Tô Vạn rất nhanh đây không phải là chuyện cậu có thể lựa chọn, đứa nhỏ này còn chưa hoàn toàn ý thức được mình đến tột cùng bị dính líu đến cục diện phiền toái như thế nào, kế hoạch của Ngô Tà không chỉ khiến cậu bị ác quỷ quấn thân, còn có khả năng làm cho cậu không bao giờ có thể tham gia thi đại học nữa.

"Nếu cậu không ngại mệt thì tôi cũng không thành vấn đề", cuối cùng Hắc Hạt Tử mở miệng, hắn một bên kêu Tô Vạn vào nhà ngủ dưới đất một bên nói: "Bất quá hôm nay cái loại giấy xin phép giả này tôi viết cho cậu một lần, về sau tôi cũng mặc kệ chuyện cậu có làm bài tập về nhà hay không."