30.
Lục Phong hạ quyết tâm, đời này sẽ không nói cho hắn biết mình là mèo của hắn, bằng không mặt mũi nào mà nhìn hắn! Đối thủ một mất một còn giúp mình chùi đít, nghe là rất biếи ŧɦái.
Tới buổi tối, Du Am tắm xong, xúc phân vào túi đựng rác, thêm một chút thức ăn cho mèo vào bát. Hắn trở về phòng, đóng cửa lại. Lục Phong ở trên sô pha, đột nhiên vãnh tai, trong lòng kỳ quái, Du Am luôn ngủ với mèo, về phòng cũng sẽ để cửa một khoảng trống, chưa kể hiện tại vẫn còn sớm.
Có sự khác thường.
Lục Phong đứng lên, uyển chuyển nhẹ nhàng từ trên sô pha nhảy xuống, chân chạm đất một chút âm thanh cũng không có.
Cậu tiến đến cạnh cửa, dựng thẳng tai mèo lên, dán ở ván cửa, cái đuôi vung vung. Nghe không rõ lắm, không có âm thanh gì, nhưng nhìn xuống dưới khe cửa thấy đèn sáng. Lục Phong thò móng vuốt qua khe cửa, dùng tư thế đào cát, đào rồi đào, còn kêu vài tiếng, cũng không thấy Du Am ra mở cửa cho cậu.
Cũng không biết là lòng hiếu kỳ của mèo hay lòng hiếu kỳ của Lục Phong.
Lục Phong lui ra sau hai bước, nhìn chằm chằm then cửa, mông quơ quơ, hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, cả thân mèo treo trên nắm cửa, lợi dụng thân thể chắc nịch béo lùn, then cửa bị bẻ động, nương trọng lực cùng quán tính, cửa phòng bị mở ra, ánh sáng vàng lọt qua khe cửa giống như mật ong tan chảy, Lục Phong từ khe cửa chen vào.
Du Am ngồi dựa trên giường, một tay cầm di động không biết đang xem cái gì đó, tai còn mang tai nghe, một tay khác vói vào trong chăn, tai mèo nhanh nhạy có thể nghe được tiếng nước dính nhớp, mắt kính Du Am gỡ ra, đặt một bên, đôi mắt híp lại, trên mặt mang một chút hồng, cổ nhiễm hồng, chăn có những phập phồng rất nhỏ.
Lục Phong nhìn đến ngốc.
Dừng chân, lui về sau một chút, mông đυ.ng vào cửa, theo khe cửa nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Chạy một mạch ra sau ghế sô pha, ló đầu ra xem, phát hiện Du Am không đi ra, cửa phòng vẫn còn mở, xem ra Du Am không phát hiện, Lục Phong trong lòng thở ra một hơi, ngoài mặt an an tĩnh tĩnh, trong lòng sóng to gió lớn, vừa rồi nhìn thoáng qua, màn hình di động Du Am cư nhiên là hai người con trai.
Trời ơi!
Chủ nhân của ta là gay!
Lục Phong trong lòng khϊếp sợ, thời điểm Du Am tới ôm cậu trở về ngủ, Lục Phong cự tuyệt mãnh liệt, chân sau đẩy ngực Du Am, từ trong l*иg ngực nhảy ra ngoài, nép mình trên ghế sô pha, như thể nghiêm túc nói với Du Am: Đừng chạm vào ta! Ngươi làm xong có rửa tay chưa?
Du Am vẻ mặt mất mát, chưa từ bỏ ý định sờ đầu mèo, Lục Phong chụp tay hắn một cái, "Meo ô meo ô" kêu không ngừng, Du Am chỉ cho rằng mèo của mình lại cáu kỉnh, cũng không mạnh mẽ ôm, trở về đi ngủ, để lại một khoảng trống ở cửa, chỉ để lại mèo Lục Phong trong phòng khách, trong lòng rối rắm như cái bánh quai chèo, vừa khϊếp sợ vừa hưng phấn.
Hưng phấn cái gì, biết được bí mật của đối thủ một mất một còn đương nhiên hưng phấn, nếu Du Am sau này còn chọc hắn không thoải mái, lấy cái này nói, Du Am sẽ trở nên dễ bảo, vâng lời.
Lục Phong cũng không thấy ghê tởm hay chán ghét, cậu không kỳ thị, chỉ cảm thấy quái quái. Mấy người bạn bè tốt khi ở cùng nhau, họ cũng thường mở phim người lớn xem, xuất phát từ tâm lý muốn tìm kiếm cái lạ, cũng xem qua phim nam nam, so với bài xích cùng chán ghét, càng cảm thấy thẹn thùng cùng biệt nữu.
Lục Phong không khỏi nhớ tới khung mặt đỏ ửng của Du Am, còn có âm thanh dính nhớp trong chăn, càng nghĩ càng cảm thấy cả người biệt nữu, khô nóng đến hoảng, Lục Phong đi dọc theo lưng ghế sô pha vài lần, bình phục tâm tình mới một lần nữa trở lại trong góc, trong lòng mắng Du Am.
Không biết xấu hổ! t*ng trùng thượng não! Trong nhà còn có mèo con!
31.
Đến thứ hai, Lục Phong đi đến trường sớm, bởi vì muốn hoàn thành bài tập về nhà. Cậu vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Du Am đi vào lớp, cậu không khỏi ngừng bút, nhìn chằm chằm Du Am, bốn mắt vừa chạm nhau, Lục Phong lập tức cúi đầu tránh đi, thái độ kỳ quái, cứ như làm chuyện trái với lương tâm.
Du Am ngồi xuống phía sau, buông cặp sách, nhìn thấy Lục Phong đang múa bút thành văn, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn rút vở bài tập toán của mình ra, vỗ vai Lục Phong.
Lục Phong hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, mặt trướng đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
"Làm gì vậy! Dọa chết người......"
Du Am không nghĩ tới cậu phản ứng mạnh như vậy, biểu tình lập tức trầm xuống, mày nhăn, cũng không tâm tới cậu.
"Bài tập về nhà làm xong rồi sao?"
Lục Phong không cảm nhận được lòng tốt của hắn, chỉ cảm thấy lời hắn chói tai, nhìn lại bài tập toán còn một khoảng lớn chưa làm, nghĩ đến việc bài kiểm tra hàng tháng làm hai ngày trước, tâm tình bực bội, gãi gãi đầu, tức giận ngồi xuống, "Hừ" một tiếng, "Ai cần cậu lo."
Du Am cảm thấy Lục Phong giống như một con mèo xù lông khi nhìn từ phía sau lưng, lại nhìn đến vở bài tập toán nằm trên bàn của mình phá lệ chói mắt, yên lặng mà thu hồi vở bài tập.
32.
Quả nhiên, ngay lúc này, bài kiểm tra hàng tháng môn Toán của Lục Phong chỉ có thể dùng hai chữ "thảm thiết" để hình dung, vài bài toán đại không làm ra đáp án, chỉ có thể viết lung tung vài công thức, lấy được vài điểm linh tinh vụn vặt, Lục Phong bị giáo viên dạy Toán mắng đến máu chó đầy đầu, ở trong văn phòng đầu không ngẩng lên được, giữa chừng Du Am còn tiến vào văn phòng, Lục Phong càng giống như đóa hoa nhỏ khô héo.
Giáo viên dạy Toán tức sùi bọt mép, chốt hạ: "Tan học phải sửa cho xong bài kiểm tra, bằng không cũng đừng hòng về nhà!"
Lục Phong ủ rũ cụp đuôi mà ra khỏi văn phòng, bài kiểm tra bị hắn vo thành một cục, vừa ngượng ngùng mà thẳng thắn, bắt bạn cùng bàn chỉ bài cho cậu, bạn cùng bàn thành tích cũng không tệ lắm, dưới sự trợ giúp của bạn, Lục Phong đã đặt rất nhiều câu hỏi, mắt thấy đã đến giờ tan học, đám bạn đã đi rồi, bạn cùng bàn cũng nóng nảy, hơn nữa câu hỏi cuối cùng quá khó, chính cậu ta cũng chưa làm ra, Lục Phong cũng chẳng hiểu cái gì, không biết hắn nói gì, cũng không biết mình nên viết gì, hai người đều vò đầu bứt tai.
Cuối cùng hắn ta nhìn thời gian, vội vội vàng vàng mà nói: "Tôi phải đi rồi! Tôi cũng không biết làm đâu! Học bá còn ở đây, học bá sẽ chỉ ngươi! Ta đi trước nhé!"
Bạn cùng bàn nhanh như chớp chạy đi, chỉ còn lại Lục Phong và Du Am hai mặt nhìn nhau.
Lục Phong mở bài kiểm tra nhăn nhúm của mình ra, nhỏ giọng nói: "Cái kia, cậu có thể hay không......"
Du Am mặt không biểu tình thu dọn cặp sách, bộ dạng thờ ơ, Lục Phong nhanh tay bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Phiền cậu, dạy cho tớ đi, đại học bá, cầu xin cậu."
Lục Phong sốt ruột, không để ý đến động tác của Du Am dần chậm lại, chỉ cho hắn hạ quyết tâm không để ý đến mình, khẽ cắn môi, tâm rung rẩy, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Cậu chỉ tớ đi, tớ biết bí mật của cậu!"