Editor: Chanh
Lộc Tê chạy về phía nhà, con quái vật trong nhà muốn nuôi cậu béo lên rồi vào ngày cuối cùng mới làm thịt cậu. một tiểu quái vật mới sinh ra lại muốn lập tức gϊếŧ chết cậu. so sánh hai bên, Lộc Tê quyết định trở về, nghĩ trốn sau lưng quái vật ở nhà.
nhưng cậu đã đi quá xa, chạy nửa giờ cũng không thể về nhà được, huống chi bây giờ chỉ có 100 giây.
"50, 51, 52......"
Cậu lấy điện thoại di động ra khỏi túi kiểm tra thì thấy pin không còn nhiều lắm.
Cậu cố gắng chạy về phía trước và muốn tới gần nhà hơn.
"60, 61, 62......"
Cậu dùng thân thủ nhanh nhẹn mặc dù chỉ số chỉ có 40, gian nan trèo lên bức tường sau đó trốn ở trên mái nhà bị lõm xuống của một căn nhà cũ nát.
Cậu trốn ở trên đó, nơi này thoạt nhìn trông rất an toàn nhưng cậu biết sớm hay muộn thì tiểu quái vật kia cũng sẽ tìm ra mình. dựa theo tình huống hiện tại, cậu không chiếm bất kỳ ưu thế gì, có thể không cần chờ ngày thông quan liền trực tiếp chết vào hôm nay.
Vì sống sót.
Cậu lấy tay nhét vào trong miệng mình.
Cậu nhịn xuống cảm giác ghê tởm, ngón tay dính chất lỏng trong suốt, nước bọt chảy xuống cổ tay cậu nhưng cậu vẫn tiếp tục xâm nhập.
"khụ khụ." cậu ho khan, đem viên thuốc vừa nuốt vào phun ra.
cảm giác nôn mửa quá ghê tởm, đôi mắt màu xám dưới tròng kính trong nháy mắt vỡ vụn.
Cậu vốn là vật dễ vỡ mà.
"98, 99, 100." Thanh âm tiếp tục truyền đến.
trong nháy mắt, âm thanh của toàn bộ con đường đều dừng lại.
"ca ca." một thanh âm từ con phố bên cạnh truyền đến, nghe như có một khoảng cách nhất định: "em đến tìm anh nè. "
Cậu lập tức trốn đi.
Cậu nằm sấp trên nóc nhà, lén lút vươn đầu ra nhìn xuống phía dưới. Tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu hướng, cả người cậu đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, một chiếc lá rụng cậu cũng có thể bắt được.
Cậu không phải tùy tiện chọn một chỗ liền nằm sấp. bên cạnh tòa nhà nhỏ này có một cái cây, cái cây này được trồng ở bên kia con đường, nó có thể ngăn trở tầm mắt của người đi tới bên kia. hơn nữa, nơi này một bên là vách tường, một bên là đại thụ, hai bên đều là lộ tuyến chạy trốn.
gió thổi cây cối lao xao, một bóng đen rơi xuống sàn nhà.
một bóng người kéo dài, bộ dáng dữ tợn.
Chu Thụ đến rồi, cô bé có thể đoán được cậu nhất định là muốn về nhà.
Cậu nằm sấp trên sàn nhà, trái tim đập thình thịch.
【 giá trị tinh thần 79】
【 giá trị tinh thần 78】
bởi vì cậu nhổ thuốc ra, hơn nữa thần kinh lại đang căng thẳng nên giá trị tinh thần không khỏi sẽ bị giảm xuống.
những con quái vật này lấy giá trị tinh thần của con người làm thức ăn nên đôi mắt của Chu Thụ ngay lập tức nhìn lên mái nhà.
"em tìm được anh rồi!" Chu Thụ nhe răng cười dữ tợn, sau đó bước nhanh về phía dưới phòng.
Cô bé quá lùn nên không thể leo lên nhưng cái bóng của cô bé hiện lên bức tường, dứt khoát lưu loát leo lên trên, sau đó đưa cô bé lên mái nhà.
"ca ca, trò chơi kết thúc..." Chu Thụ cao hứng phấn chấn hô lên, tiếp theo nụ cười tươi liền cứng đờ.
Mái nhà không có một bóng người.
khi nó đang ở trên mái nhà thì cậu đã nhờ cái cây bên cạnh mà nhảy xuống.
【cập nhật chỉ số cho người chơi Lộc Tê 】
【 nhanh nhẹn 75】
Cái cây kế bên lay động kịch liệt, Chu Thụ lập tức nhảy xuống.
sau khi cậu nhảy xuống liền trốn trong bóng tối của một ngôi nhà gần đó.
nơi đó hoàn toàn là bóng tối, cái bóng đều bị ngăn trở.
Chu Thụ đi theo phía sau nhưng lại dừng ở chỗ có ánh đèn. Cô bé bực bội nhìn về phía Lộc Tê.
Lộc Tê ôm đầu gối, hoàn toàn giấu mình trong bóng tối, cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Chu Thụ chỉ cách cậu có một mét, cái bóng của cô bé biến thành một tiểu nữ hài tay cầm rìu, kiêu ngạo múa vũ khí, chuẩn bị đem con người chọc giận mình chém chết.
Chu Thụ sắp thành công bởi vì cậu đang ở ngay trước mặt cô bé.
Mắt kính của cậu phản chiếu hình ảnh một cô bé vui vẻ đến mức cơ thể đều vặn vẹo.
sau đó, cô bé quay đầu lại.
"ca ca đang ở đâu?" cô bé cười tủm tỉm đặt tay lên miệng thành hình cái kèn: "anh chạy nhanh thật đó, em lại tìm anh nè. "
【 cập nhật chỉ số thông minh của người chơi Lộc Tê: 85】
【 mở khóa đặc điểm của lây nhiễm ảnh vụ: không thể nhìn thấy các sinh vật đang ở trong bóng tối 】
【 mở khóa đặc điểm của lây nhiễm ảnh vụ: không thể hành động trong bóng tối】
Trước đó cậu có nghe Chu Thụ kể chuyện từng xông vào nhà cậu khiến cậu có thể xác định được hai chuyện. một là, cô bé này lúc ấy đã bị lây nhiễm ảnh vụ ở trong phòng bám vào người, hơn nữa còn bị phụ thể khi cô bé đóng cửa lại. hai là, trước đó lây nhiễm ảnh vụ sở dĩ không lập tức bám vào trên người cô bé là do đã xảy ra chuyện gì đó.
tiếng kêu của chó con là một nhân tố tương tự.
Còn một điều nữa là khi đó, cô bé bước vào bóng tối hoàn toàn mà lây nhiễm ảnh vụ lại không thể di chuyển tự do trong bóng tối.
giống như ở trong bóng tối thì cái bóng sẽ không xuất hiện.
bất quá bọn họ cư nhiên còn không nhìn thấy đồ vật trong bóng tối, ngược lại ngoài dự liệu của Lộc Tê.
Lộc Tê nuốt một ngụm nước bọt, trán chảy mồ hôi.
sau khi không uống thuốc, đầu óc của cậu quả nhiên hoạt động nhanh hơn bình thường, tay chân cũng tương đối nhanh nhẹn. nhưng không uống thuốc có một nhược điểm, giá trị tinh thần của cậu sẽ rớt xuống. miễn là giá trị tinh thần giảm xuống thì nó sẽ phát hiện ra cậu đang ở chỗ nào.
"tiểu thụ." ngay khi cậu không thở nổi, phía sau truyền đến một thanh âm.
trí nhớ của cậu không tệ, cậu nhớ rõ đây là thanh âm của thiếu nữ cùng chơi phi tiêu với mình, nhà của cô ấy ở gần đây.
giọng nói ngạc nhiên của cô gái tiếp tục: "sao mà em lại ở bên ngoài một mình thế này, lại đây chị dẫn em về nhà." "
Cậu lén thò đầu ra.
Chu Thụ đứng đưa lưng về phía cậu, thiếu nữ đi về phía Chu Thụ.
bóng dáng hai người bọn họ bị ánh đèn chiếu rọi, hướng thiếu nữ phóng xuống.
dần dần, cái bóng của Chu Thụ càng lúc càng dài.
thiếu nữ cười tủm tỉm, cái bóng vẫn không nhúc nhích. ngón tay của cô đang nắm lấy chìa khóa, hiển nhiên cô chỉ đi ra ngoài một lúc và đang trên đường về nhà.
Cái bóng của Chu Thụ đang cầm rìu hướng về phía cái bóng của thiếu nữ.
trong nháy mắt, cái bóng của Chu Thụ chém đầu thiếu nữ xuống.
"Bang."
cái đầu của thiếu nữ rớt xuống.
"bốp bốp." đầu của cô ấy lăn trên sàn nhà như một quả bóng.
【 giá trị tinh thần 77】
"tìm được anh rồi!" Chu Thụ tìm được nơi mà giá trị tinh thần thay đổi, cô bé quay đầu lại chạy về chỗ vừa rồi.
dưới mái nhà toàn là bóng tối.
Cái bóng của Chu Thụ xách rìu lên, dùng sức chém về phía cái bóng cây lớn cách vách.
"Ca!"
rõ ràng thứ cầm rìu chém chỉ là một cái bóng nhưng thân cây lớn quả thật xuất hiện vết nứt.
với nỗ lực của cái bóng, đại thụ liền ngã xuống. ánh sáng trên đường phố đột nhiên xuyên qua các góc, tất cả mọi thứ đều được chiếu sáng.
không có ai ở đó.
"chậc! làm thế nào mà anh lại có thể chạy nhanh như vậy chứ hả."
Lộc Tê hiện tại đang chạy như điên trên đường, cậu chạy ngang qua thi thể thiếu nữ liền ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa rơi trên sàn nhà, sau đó tiếp tục chạy.
Cái bóng của cậu đi vòng quanh.
"thấy được anh rồi!" Chu Thụ lập tức chạy ra ngoài.
Lộc Tê đối đầu với ánh mắt của cô bé, sau đó nhanh chóng rẽ vào con đường bên cạnh.
Chu Thụ cười dữ tợn, sau đó cũng đuổi theo.
chân của cô bé quá ngắn nên chạy không nhanh bằng cậu nhưng cái bóng của cô bé kéo cô đi, nó làm cho cô bé từng chút một rút ngắn khoảng cách với cậu.
Cậu càng chạy càng nhanh, đã đến nhà thiếu nữ vừa bị chém đầu, cậu dùng chìa khóa mở cửa.
sau khi đi vào, cậu đóng cửa với tốc độ nhanh chưa từng có và kéo tất cả rèm cửa lại.
nơi này không có ánh sáng, tự nhiên sẽ không có cái bóng.
tuy nhiên vẫn còn ánh sáng ở bên ngoài.
khi cậu làm xong tất cả thì Chu Thụ đã chạy tới.
"cốc cốc." có người gõ cửa.
"ca ca, em lại tìm được anh." giọng nói của một đứa trẻ thật sự rất ngây thơ.
【 giá trị tinh thần 76】
【 giá trị tinh thần 75】
"cầu xin mày đó, không cần lúc nào cũng báo cáo trạng thái thời gian thực của giá trị tinh thần của tao mỗi một giây được không?" cậu cảm thấy cách này khiến cho người ta càng thêm sợ hãi.
Chu Thụ đổ lỗi cho sự sợ hãi của cậu là do giá trị tinh thần đang giảm xuống, kết quả là, cô bé càng thêm đắc ý.
"ca ca quả nhiên thông minh, anh đem tất cả rèm cửa sổ kéo lại nhưng anh cảm thấy em thật sự hoàn toàn không có cách nào đi vào sao?" cô bé cười khanh khách: "em là lây nhiễm ảnh vụ, đồng thời cũng là con người. "
bên ngoài vang lên tiếng hộp gỗ được mở ra.
Lộc Tê giật mình, cậu đột nhiên nhớ tới thiếu nữ ở trong nhà này có thói quen để chìa khóa dự phòng ở bên ngoài.
chìa khóa được đứa trẻ lấy ra.
Lộc Tê lập tức chạy tới bên cửa muốn khóa trái cửa.
Cậu xoay một chút nhưng khóa cửa cứng đờ, nút khóa đã bị hỏng.
"ha ha." bàn chân của Chu Thụ xuất hiện dưới khe cửa.
âm thanh va chạm của chìa khóa vang lên.
"ca ca, anh thua rồi." thanh âm của Chu Thụ vẫn ngây thơ như trước, cô bé đem chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Chu Thụ dùng sức vặn chìa.
"ủa?" sao không thể mở được vậy nè.
Lộc Tê thở hồng hộc ngồi trên sàn nhà, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu nhanh chóng đem chìa khóa trong tay cắm vào ổ khóa trước.
"học sinh tiểu học ngu xuẩn." Lộc Tê trào phúng: "giáo viên của em có dạy em điều này hay không, nếu như trước tiên có một cái chìa khóa cắm vào ổ khóa trước thì người ở ngoài cửa không thể dùng chìa khóa mở cửa được đâu."
"cô giáo không có dạy cái này." thanh âm Chu Thụ khàn khàn, trở nên thập phần đáng sợ: "ca ca quả nhiên là người thông minh. "
Lộc Tê thở hổn hển, đã lâu rồi cậu không có chạy nhanh như vậy.
bên ngoài đã không còn âm thanh.
Lộc Tê cho rằng Chu Thụ đã từ bỏ nên chuẩn bị lấy thuốc ra uống.
Cậu còn chưa lấy bình thuốc ra, cửa liền truyền đến thanh âm kịch liệt.
một cái rìu chém vào.
Lộc Tê trơ mắt nhìn cái rìu tạo thành một vết nứt thật lớn trên cánh cửa, đôi mắt Chu Thụ xuất hiện ở bên ngoài. đôi mắt to đến mức khủng khϊếp nhanh chóng nhìn thấy tiểu ca ca mà bé mong ước đang ngồi trên sàn nhà.
【 giá trị tinh thần 74】
"Ha ha." Chu Thụ biết cậu đang sợ hãi.
Cô bé càng thêm dùng sức đem cửa bổ ra khe hở lớn hơn, nửa khuôn mặt của cô bé đều xuất hiện ở ngoài cửa, ánh sáng bên ngoài len lỏi vào.
nhưng không đủ.
Chu Thụ toàn tâm toàn ý bổ cửa.
Cậu không khỏi phải hành động nhanh hơn, cậu đứng dậy chạy đến một góc.
Cậu đã đến ngôi nhà này trước đây và biết rằng nơi này có đầy đủ vũ khí.
lần đầu tiên cậu sờ vào cái rìu.
【 cấm tấn công 】
Lộc Tê không thể không ném rìu xuống.
Tiếp theo cậu sờ đến lưỡi hái.
【 cấm tấn công 】
đây là cái vận cứt chó gì thế, cậu vứt lưỡi hái xuống.
sau đó cậu chạm vào đèn pin.
bây giờ mà bật đèn pin lên thì không khác gì tự tìm đường chết.
Lộc Tê... thay vì vứt đèn pin đi ngay lập tức thì đã lấy nó lên.
"Phanh, phanh, phanh." Nàng toàn tâm toàn ý ở vội vàng.
cửa không dễ bổ ra như vậy, huống chi thân thể của Chu Thụ chỉ là một tiểu hài tử, cô bé còn đang cố gắng.
"Phanh, phanh, phanh." cô bé đang bận rộn hết sức.
Cô bé quá chuyên tâm nên không nghe thấy tiếng còi từ từ đến gần bên này.
cánh cửa quá khó phá vỡ, cô bé dần dần thẹn quá thành giận.
ngay khi cô bé muốn nghỉ ngơi, đột nhiên một chùm ánh sáng xuất hiện trước mặt cô.
"cái gì vậy?" cô bé ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Lộc Tê bật đèn pin và chiếu lên sàn nhà trước mặt cô bé.
"không phải em muốn tiến vào sao?" cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Chu Thụ.
bình thường cậu là kiểu người ít nói, bình tĩnh tự cao, lúc này lại ra vẻ kiêu ngạo, bày ra một khuôn mặt ghẹo người hết sức.
Cậu hỏi: "chúng ta chơi trốn tìm quá lâu rồi, nếu em không bắt được anh thì anh sẽ kết thúc trò chơi này."
"đừng có mơ!" Chu Thụ cầm rìu, cái bóng dừng ở nơi có ánh sáng.
trong nháy mắt cô bé liền đi vào trong phòng, đứng ở trong một mảnh thiên địa được đèn pin chiếu rọi.
Lộc Tê di chuyển đèn pin, cái bóng theo ánh sáng dần dần tới gần cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lộc Tê: Tới chơi chơi trốn tìm nào?
Người nào đó còn chưa lên được sân khấu ( cười): Tôi tới bồi cậu chơi nhé? Cùng tôi chơi trò chơi mà thua liền chết đó.
———————
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã vì tôi mà ném phiếu bá vương và tưới dịch dinh dưỡng vào lúc 2020-11-20 19:43:23~2020-11-21 18:51:29 ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ địa lôi: Đào đào, cơm đậu đỏ 1 cái.
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới dịch dinh dưỡng: Dâu tây sữa bò tức chính nghĩa 10 bình;.... 6 bình.
Cảm tạ mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!