“Tôi đang ở nhà, cô chủ à, báo cho cô một tin tốt này, Tiểu Tử nó.”
Thím Chu còn chưa nói dứt câu thì trong điện thoại đã vang lên một tiếng “rầm” rất lớn.
Sau đó điện thoại đã bị tắt.
“Thím Chu, thím Chu, thím Chu.” Phong Thiên Tuyết như sắp phát điện đến nơi rồi, cô hét lớn với tài xế taxi: “Chú tài xế, cháu xin chú đấy, chú lái nhanh lên, nhanh lên!”
“Anh định làm gì? Anh muốn làm gì?” Thím Chu run run, cầm chổi trên tay rồi nói với người đàn ông mặc đồ đen trước mặt: “Anh bắt Nhị Bảo và Tam Bảo nhà chúng tôi làm gì?”
Hổ Đen ném Long Long và Nguyệt Nguyệt đang bị trói chặt lại lên ghế sofa, Long Long còn lắc đầu, cố hét “ư ư ư” qua lớp băng dính, ý là đang nhắc thím Chu bỏ chạy.
Tiểu Nguyệt Nguyệt sợ đến mức khóc òa lên, nhưng vì
miệng đã bị bịt chặt lại nên cô bé chỉ có thể khóc trong yên lặng.
“Con vẹt đầu?” Hổ Đen nghiêm mặt, đi về phía thím Chu với vẻ đằng đằng sát khí.
“GÌ, gì cơ?” Thím Chu vừa lùi về phía sau vừa sợ hãi hỏi: “Anh định làm gì? Anh đừng có mà làm càn, nhà chúng tôi không có tiền, anh cướp nhầm nhà rồi!”
Bà còn tưởng là người này đến để ăn cướp.
“Tôi hỏi bà, con vẹt đầu?” Hổ Đen quát lớn.
“Ở, ở, ở..”
“Người xấu! Người xấu! Người xấu!”
Thím Chu còn chưa kịp nói gì thì Tứ Tiểu Bảo ở ngoài ban công đã hét lên.
Hổ Đen lập tức chạy ra ban công.
“Nhị Bảo, Tam Bảo!” Thím Chu vội vàng vứt chổi sang một bên, cởi trói cho Long Long và Nguyệt Nguyệt.
“Bà mau báo cảnh sát đi” Long Long vừa giật băng dính ra khỏi miệng đã nhắc nhở thím Chu.
“Ừ ừ” Thím Chu vội vàng đi lấy điện thoại, đúng lúc bà định gọi cảnh sát thì trên ban công đã vang lên tiếng hét của Tiểu Tứ Bảo: “Á! Cứu tôi với!”
“Tiểu Tứ Bảo!” Nguyệt Nguyệt không hề nghĩ ngợi gì mà lao về phía đó, cô nhóc mập mạp cầm chổi trên tay, quát người đàn ông mặc đồ đen kia: “Mau thả Tiểu Tứ Bảo ra.
“Nguyệt Nguyệt!” Long Long cũng chạy đến đó, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại, nhướn mày, ra vẻ hung hãn, đứng chắn trước mặt Nguyệt Nguyệt.
Hổ Đen nhìn liếc hai đứa bé, chẳng quan tâm đến hai đứa nhóc trước mặt.
Gã cầm l*иg vẹt đi, đang định rời đi thì Nguyệt Nguyệt lại cầm chổi, đánh vào đùi gà: “Thả Tiểu Tứ Bảo của cháu ra! Thả nó ra!”
Hổ Đen nắm lấy thân chổi, nhẹ nhàng bẻ gãy nó, sau đó còn trừng mắt, dọa sợ Nguyệt Nguyệt.
“A!” Nguyệt Nguyệt sợ hãi khóc òa lên, gương mặt nhỏ nhắn, mập mạp của cô bé đỏ bừng, đôi mắt sáng long lanh, màu tím đậm như hạt bồ đào toàn là nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế lăn dài trên má cô bé.
“Tên khốn, dám bắt nạt em gái tôi à!”
Long Long thấy em gái khóc lên vì hoảng sợ thì lấy cây sào phơi đồ, đánh về phía Hổ Đen.
“Nhóc con, cũng khỏa ra phết đấy.” Hổ Đen bị Long Long đánh phải lùi về phía sau, gã gầm lên :” Tránh ra hết cho tao, không là tao đánh cho đấy.”