“Xin lỗi, tôi đã gọi mười cuộc điện thoại rồi nhưng bên đối phương vẫn đang tắt máy, tôi vẫn đang cố gắng để liên hệ ạ” Hiệu trưởng Lưu rất lo lắng: “Tôi mới được điều đến đây vào tuần này, chưa hiểu hết tình hình của từng học sinh, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với các anh.”
“Anh Dạ, có thể cho tôi xem thử video đó không?” Cô giáo Trần cẩn thận hỏi.
Dạ Huy đưa điện thoại cho cô ta.
Cô giáo Trần cầm điện thoại, xem thật kỹ rồi đưa ra kết luận: “Đứa bé này không phải là Thần Thần, mà là Long Long. Mặc dù hai đứa bé nhìn có vẻ rất giống nhau nhưng thần thái của hai đứa đối lập hoàn toàn với nhau…”
“Long Long?” Dạ Huy ngẩn ra: “Hai đứa là anh em sinh đôi à?”
“Sinh ba” Cô giáo Trần giải thích: “Thần Thần là anh cả, cậu em thứ hai tên Long Long nhìn giống hệt anh cả, đứa út là một cô bé tên Nguyệt Nguyệt”.
“Vậy Nguyệt Nguyệt chắc là cô bé đuổi theo con vẹt rồi chạy lên xe chúng tôi rồi” Cuối cùng thi Dạ Huy cũng hiểu rõ chuyện này: “Bảo sao cả hai đứa bé đều có vẹt, hóa ra hai đứa là anh em.”
“Mau dẫn Long Long đến đây” Hiệu trưởng Lưu vội bảo cô giáo Trần.
“Long Long đang tham gia đại hội thể dục thể thao cho
trẻ em, để tôi đi tìm cậu bé” Cô giáo Trần vội chạy ra ngoài.
Hiệu trưởng Lưu ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói với Thần Thần: “Thần Thần, con tin cô hiệu trưởng Lưu nhé, họ không phải là người xấu đầu, nếu như con biết chip ở đầu thì nói cho họ biết đi nào?
Thần Thần nghe như vậy thì hơi do dự, dù sao thì người
mặc đồ đen cũng đã đưa chip cho Long Long rồi, vậy tức là những người này không nói dối, mà nếu đã không nói dối rồi thì chắc không phải là người xấu rồi.
“Cậu bạn nhỏ” Dạ Huy kiên nhẫn giải thích.
“Công ty chú đang nghiên cứu sản phẩm công nghệ
mới, kỹ thuật để tạo ra sản phẩm đó đều nằm trong con chip. Bây giờ con chip đang bị kẻ xấu ăn trộm, nếu không tìm lại được thì người xấu sẽ lấy được kỹ thuật đó. Như vậy thì công ty sẽ bị tổn thất rất nặng nề, mà xã hội cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả xấu nữa.”
“Được rồi” Cuối cùng Thần Thần cũng đành tìn mấy người này, cậu bé ngẩng đầu lên rồi nghiêm túc nói: “Con chip đó đã bị Tiểu Tứ Bảo nuốt mất rồi, nhưng bây giờ Tiểu Tứ Bảo còn chưa ỉa nó ra, đợi khi nào nó ỉa ra thì cháu sẽ trả lại cho các chú
“Hả? Cháu có thể nói rõ ràng hơn không?” Dạ Huy vội vàng hỏi: “Tiểu Tứ Bảo là ai?”
“Chú ngốc thế, Tiểu Tứ Bảo chính là con vẹt nhà chúng cháu!”