“Vâng” Dạ Huy ngồi xổm xuống trước mặt Thần Thần, sau đó dịu dàng nói: “Cậu bạn nhỏ này, đừng sợ, các chú không phải là người xấu. Nếu không thì thầy hiệu trưởng của cháu đã không dẫn cháu đến gặp các chú rồi. Đúng không?”
Thần Thần nhìn liếc về phía hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm mới đang run lên vì sợ, khẽ nhíu mày lại rồi hỏi: “Nói đi, rốt cuộc thì các chú định làm gì?”
“Là thế này..” Dạ Huy định dùng cách nói chuyện đơn giản, dễ hiểu để nói chuyện với đứa bé, nên anh ta cố ý dịu giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải là đầu tuần vừa rồi, ba mẹ cháu đã dẫn cháu đến trung tâm thương mại Thịnh Đại không?”
“Rốt cuộc thì chú muốn nói gì vậy?” Thần Thần nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn. của mình lại, gương mặt điển trai của cậu bé lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Cháu có phải là trẻ con một, hai tuổi đầu, đừng có nói chuyện với cháu bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con như vậy. Nghe kinh chết đi được!”
“Hả?” Dạ Huy ngẩn mặt ra, khóe miệng của anh ta còn hơi giật giật.
Vệ sĩ đứng cạnh đó cười phá lên, cậu nhóc này nhanh mồm nhanh miệng thật đấy.
Cuối cùng thì Dạ Chẩn Đình đằng sau tấm bình phong cũng ngước mắt lên.
Dáng người nhỏ nhắn, phần lưng thẳng tắp, gương mặt nhỏ nhắn nhìn rất điển trai, chẳng hiểu sao Dạ Chẩn Đình lại có cảm giác hơi quen quen.
Đôi mắt sáng ngời, tĩnh lặng lộ rõ vẻ đề phòng và tinh ranh của cậu bé, lúc này cậu bé đang nhìn thẳng về phía Dạ Chẩn Đình đằng sau bình phong.
“Chú ấy là ai vậy?” Thần Thần chỉ về phía Dạ Chẩn Đình đằng sau tấm bình phong.
“Đó là sếp của các chú” Dạ Huy đành phải đổi sang cách hỏi khác: “Bạn nhỏ, có phải là đầu tuần này cháu đã từng gặp một người đàn ông mặc đồ đen ở khu giải trí, tầng âm một của trung tâm thương mại Thịnh Đại không? Người đó đã đưa cho cháu một chiếc hộp nhỏ màu bạc nhỉ? Chính là cái hộp này này.”
Dạ Huy mở điện thoại ra, đang định cho Thần Thần nhìn ảnh.
“Không!” Thần Thần hơi hất mặt lên, chẳng buồn nhìn vào điện thoại.
“Không phải, cháu cứ xem trước đi đã..”
“Xem rồi thì cháu vẫn nói là không thôi” Thần Thần khoanh tay trước ngực, nói với vẻ rất tự tin: “Trí nhớ của cháu rất tốt, đã từng gặp ai là sẽ không bao giờ quên. Hôm đó cháu chẳng gặp được người mặc đồ đen nào, cũng chẳng có ai đưa đồ gì cho cháu cả. Các chú nhầm rồi”
“Cậu bạn nhỏ, nói dối là không tốt đâu” Dạ Huy nghiêm mặt lại: “Người áo đen kia là kẻ trộm, chú ấy đã ăn trộm đồ của bọn chú. Món đồ ấy rất quan trọng với bọn chú”
“Mất đồ thì phải đi báo cảnh sát” Thần Thần hơi nhướng mày, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Người đàn ông mặc đồ đen đó đã đưa đồ cho cháu rồi, bây giờ cháu trả lại nó cho chú thì chú sẽ thưởng, nếu không thì…”