Phong Thiên Tuyết cảm thấy lạnh toát, không hiểu sao trong lòng trở nên căng thẳng.
Tư Hạo Hiên buồng Phong Thiên Tuyết ra, nhích sang bên cạnh nửa bước, giữ khoảng cách với cô.
Có vẻ như đang tránh bị nghi ngờ.
“Sếp Tư không sao chứ?” Dạ Chẩn Đình chậm rãi đi tới.
Dạ Huy ở phía sau ra lệnh cho các vệ sĩ điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố vừa rồi.
“Không sao không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”
Trán Tư Hạo Hiên đầy mồ hôi nhưng vẫn mỉm cười đầy phong độ.
“Sếp Tư anh hùng cứu mỹ nhân khiến người ta thật khâm phục, mặc dù nhân viên an ninh chỗ tôi cũng không phải người đẹp gì, nhưng tôi làm sếp nên cũng thay cô ấy cảm ơn anh!”
Phong Thiên Tuyết cau mày, sao câu này nghe cứ kỳ kỳ nhỉ?
“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.” Tư Hạo Hiên nhìn Phong Thiên Tuyết rồi nói với Dạ Chấn Đình: “Tôi đang muốn đi lên tìm anh, anh đang…”
“Có chút việc nên chuẩn bị ra ngoài một chuyến” Mặc dù Dạ Chấn Đình lịch sự nhưng vẫn rất lạnh lùng: “Vất vả cho sếp Tư uổng công đến rồi”
LỜm..” Tư Hạo Hiên khựng lại rồi cười nói: “Không sao, khi nào sếp Dạ có thời gian thì tôi lại đến…”
“Ừm” Dạ Chấn Đình hờ hững đáp rồi xoay người lên xe.
Tư Hạo Hiên đứng tại chỗ, vô cùng gượng gạo.
Tư Viễn thấp giọng nói: “Chẳng phải sếp Dạ đã hẹn với anh rồi sao?”
“Đừng quan tâm đến anh ta, cái nết anh ta là thế đấy” Phong Thiên Tuyết thấy Tư Hạo Hiên bị bỏ mặc thì trong lòng hơi khó chịu: “Chúng ta đi bệnh viện trước…”
“Sếp Tư!” Lúc này, Dạ Huy đi tới, khách sáo nói: “Hôm nay sếp Dạ có việc gấp phải ra ngoài trước, chúng ta hẹn lần sau nhé?”
“Được, tôi về rồi liên lạc với anh” Tư Hạo Hiên mỉm cười gật đầu.
“Sếp Tư bị thương đúng không? Tôi cho người đưa anh đến bệnh
viện.”
Dạ Huy vẫy tay gọi vệ sĩ đến.
“Không sao không sao, tôi tự xử lý được rồi” Tư Hạo Hiên rất có phong độ nói: “Anh đi làm việc đi, sếp Dạ đang đợi anh đấy.”
“Vậy..”