“Nhưng lúc rời đi tôi còn mắng cả sếp, chắc chắn anh ta sẽ không để tôi quay lại
Phong Thiên Tuyết chống cằm buồn rầu, bây giờ cô rất hối hận, hôm nay không nên hành động theo cảm tính mà bỏ công việc này.
Mặc dù làm nhân viên an ninh chẳng có tương lai gì, cũng rất mệt mỏi, nhưng dù sao cũng không bị giảm lương.
Vả lại còn công ty nào tốt hơn tập đoàn Thịnh Thiên sao?
“Mắng sếp là tội lớn, chết cũng chẳng tiếc!”
“Anh thì hiểu gì? Anh biết sếp biếи ŧɦái cỡ nào không?”
“Biếи ŧɦái bằng cô?”
Phong Thiên Tuyết bị con nợ trai bao hỏi đến nghẹn họng không nói nên lời, nói đến làm sếp thì hình như cô cũng rất biếи ŧɦái.
Ép anh phải phục vụ ba nữ đại gia cộng lại cũng phải ba trăm năm mươi ký, còn bắt anh tìm thêm vài nữ đại gia bao nuôi để chia tiền với cô, thậm chí còn mua một lọ bổ thận tráng dương…
Cay nghiệt và độc ác, mấy hành vi này chỉ có hơn chứ không kém gì ma quỷ Dạ!
Nghĩ đến những điều này, Phong Thiên Tuyết bỗng cảm thấy thực ra ma quỷ Dạ cũng không xấu xa đến thế…
Những lời nói ra như bát nước đổ đi, cô đã nói bà đây không làm nữa rồi, cũng không quay lại được.
Cô không tin là thành phố Hải rộng lớn không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết cô!
Nhưng sự thật là thế, thành phố Hải rộng lớn thực sự không có chỗ cho Phong Thiên Tuyết!
Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tuyết đã nộp hồ sơ của mình ở tất cả các công ty của thành phố Hải, nhưng ba ngày sau cũng không có một thông báo phỏng vấn nào.
Cô sốt ruột gọi đến từng công ty để hỏi.
Kết quả đối phương hoặc nói không nhận được, hoặc nói không thiếu người, hoặc bảo cô không đủ tố chất.
Cuối cùng cô bắt đầu hạ thấp yêu cầu, đi ứng tuyển ở một số trung tâm thương mại và cửa hàng, thế nhưng vẫn không có ai nhận cô, ngay cả vị trí phục vụ trong nhà hàng cũng không nhận.
Cứ như đã hẹn trước cả rồi…