“Bình thường ở trường nó ăn nói ngang ngược nhưng hiệu trưởng và cô giáo đều bảo vệ nó, các bạn học ai cũng sợ nó, nó thấy mình làm gì cũng đúng hết” Thần Thần tức giận nói.
“Cho nên chúng ta phải bảo vệ tốt bản thân, không bắt nạt người khác cũng không thể bị người khác bắt nạt, biết chưa?”
Phong Thiên Tuyết dạy.
“Con biết rồi ạ” Thần Thần và Long Long cùng gật đầu.
“Tam Bảo, con cũng phải học cách bảo vệ bản thân.” Phong Thiên Tuyết ôm Nguyệt Nguyệt, dịu dàng nói: “Bây giờ có hai anh trai bảo vệ con, nhưng lỡ như hai anh không ở bên cạnh con thì sao?”
“Con biết rồi ạ? Bé Nguyệt Nguyệt chu miệng, mày cau lại, dáng vẻ hung hăng đáng yêu: “Sau này con sẽ hung dữ hơn, không thể để bất cứ ai bôi màu lên tóc con!”
“Nguyệt Nguyệt, không chỉ bởi màu thôi đầu” Thím Chu cười nói: “Chỉ cần bắt nạt cháu thì đều không được, nhất định phải quả quyết từ chổi!”
“Vâng, Nguyệt Nguyệt biết rồi ạ? Bé Nguyệt Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
“Tam Bảo ngoan thật!” Phong Thiên Tuyết xoa đầu Nguyệt Nguyệt, cố ý làm bầu không khí thoải mái hơn.
“Hôm nay cả nhà chúng ta cùng trải qua một cuộc đấu tranh, vì sự. đoàn kết của chúng ta mà chuyện đã được giải quyết một cách hoàn hảo! Chúng ta ra ngoài ăn một bữa ngon để chúc mừng được không nào?”
“Được ạ!” Ba đứa trẻ đều vui vẻ hoan hô, “Mẹ vạn tuế!”
Thím Chu nhìn nụ cười rạng rỡ của bọn trẻ, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Phong Thiên Tuyết là một đứa trẻ lớn lên trong cùng chiều, sự giáo dục của ba cô dành cho cô là để cô trở thành một người chính trực tốt bụng, có được nhân cách hoàn thiện, đồng thời trưởng thành khỏe mạnh và hạnh phúc.
Cô cũng dùng cách giáo dục này để giáo dục các con của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ bảo vệ bọn trẻ thật tốt…
Một nhà năm người ra ngoài ăn pizza và gà rán mà bọn trẻ thích nhất, ba đứa trẻ ăn đến nỗi bụng căng phồng, ợ một cái rồi về nhà.
Phong Thiên Tuyết và thím Chu cùng lo cho bọn trẻ tắm rửa ngủ nghỉ, đến hơn chín giờ tối mới xong.
Phong Thiên Tuyết đi tắm, sấy khô tóc chuẩn bị đi ngủ.
Thím Chu cầm thuốc cảm và nước ấm cho cô, thân thiết dặn dò: “Đừng chỉ nhớ chăm sóc cho bọn trẻ, cũng phải chăm sóc cho bản thân nữa”
“Thím không nói thì tôi cũng quên thật” Phong Thiên Tuyết vội uống thuốc cảm rồi nói: “Cảm ơn thím Chu”
“Cô chủ, cậu Tư nói với cô tại sao cậu ấy lại kết hôn với cô Bạch chưa?” Thím Chu không kiềm được, hỏi.
“Không có nói.” Phong Thiên Tuyết lắc đầu.