Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn lại, không ngờ là Tư Hạo Hiên!
Anh ta bảo vệ cô trong vòng tay như một thần hộ mệnh.
Đôi mắt anh ta thâm tình và vô cùng đau lòng.
Trong chớp mắt, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng lớn cuộn trào, dường như mọi chuyện đều trở lại lúc trước…
“Cậu… cậu Tư..” Hiệu trưởng Hoàng kinh ngạc trợn tròn mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Tay em…”
Tư Hạo Hiên nhíu mày nhìn vết thương trên tay Phong Thiên Tuyết, phẫn nộ quát hiệu trưởng Hoàng, “Ai cho bà lá gan động tới cô ấy?”
“A..” Hiệu trưởng Hoàng sợ đến mức rùng mình, sửng sốt.
“Cậu Tư, mợ chủ Tư và cậu chủ nhỏ Tư vừa ra ngoài.”
Cô giáo Trương yếu ớt nhắc một câu. Cô ta còn tưởng Tư Hạo Hiên nhận lầm Phong Thiên Tuyết thành Bạch Lộ.
Phong Thiên Tuyết nghe được câu này thì lập tức tỉnh táo lại. Đúng vậy, bây giờ Tư Hạo Hiên đã cưới Bạch Lộ còn có con rồi, cô không nên ảo tưởng nữa.
Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì lập tức đẩy Tư Hạo Hiên ra, bước sang bên cạnh nửa bước.
“Tôi biết, tôi bảo bọn họ về trước rồi.”
Tư Hạo Hiên đã trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi khi, cụp mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt Phong Thiên Tuyết với ánh mắt phức tạp…
Vừa rồi, khi Phong Thiên Tuyết và hiệu trưởng Hoàng giằng co với nhau, Thần Thần và Long Long đã xông tới bảo vệ mẹ nhưng bị Tư Hạo Hiên giành trước một bước.
Mà giờ phút này, chúng bảo vệ ở trước người Phong Thiên Tuyết, siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Tư Hạo Hiên với vẻ đề phòng giống như chú sư tử nhỏ.
“Mẹ!”
Trong góc phòng, Nguyệt Nguyệt được thím Chu bảo vệ ở trong lòng đang mở to đôi mắt rưng rưng, thấp thỏm lo lắng nhìn sang.
“Chúng… là con của em à?” Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.
“Đúng!” Phong Thiên Tuyết không dám nhìn vào mắt Tư Hạo Hiên. Anh ấy sẽ hận có chứ? Anh ấy hận sự phóng đãng của cô năm đó…
Tư Hạo Hiên có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay để sau lưng lại vô thức nắm chặt.
Anh ta im lặng vài giây mới nói với hiệu trưởng Hoàng: “Hiệu trưởng Hoàng, tôi đã xem qua video giám sát, đúng là con tôi sai rồi.”
“Vâng, vâng, vâng.”