“Sếp Tư, chúng ta nên đi thôi, một giờ còn có cuộc họp.”
Vệ sĩ ở bên cạnh lại nhắc nhở.
Tư Hạo Hiên liếc nhìn Phong Thiên Tuyết rồi vòng qua cô rời đi luôn.
Anh ta trước sau không nói câu nào.
Phong Thiên Tuyết đứng yên nghe tiếng bước chân của Tư Hạo Hiên rời đi, trái tim như thủy tinh vỡ thành từng mảnh vì bị va đập…
Anh ấy không nhận ra cô?
Hay anh ấy không muốn nhận cô?
Có lẽ cô là bóng tối, là vết nhơ trong lòng anh ấy, anh ấy không muốn nhắc tới, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa.
Phong Thiên Tuyết nghĩ đến đây, lòng như cắt…
“Cô đến muộn rồi!”
Phía sau vọng đến giọng nói của Dạ Chẩn Đình như lời cảnh cáo của ma quỷ.
Phong Thiên Tuyết thẫn thờ cầm hộp đựng thức ăn bước vào phòng hop.
“Đây chính là bữa sáng mà cô mua à?”.
Dạ Huy nhận lấy bữa sáng trên tay cô, đặt từng món lên trên bàn họp.
Bánh bao áp chảo, cháo xương bò, trân châu dưa cải, cà phê…
Đúng là những món mà anh ta đã nói.
Nhưng… thứ này không đúng…
“Cô mua ở đâu vậy?” Dạ Huy chất vấn.
“Nhà hàng của công ty”
Phong Thiên Tuyết nói với vẻ mặt vô cảm, còn đang mải nghĩ về Tư
Hạo Hiên…
Cô từng tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh cô gặp lại Tư Hạo Hiên nhưng không ngờ sẽ là như vậy.
Tư Hạo Hiên thấy cô chật vật như vậy, có lẽ là thầm khinh bỉ cô nhỉ?
Động tác lùi lại nửa bước và ánh mắt xa lạ như trước giờ chưa từng quen biết cô!
“Cô làm vậy sao được?” Dạ Huy nghiêm mặt trách, “Tôi đã nói trước với cô là sếp Dạ muốn ăn bánh bao áp chảo ở Tô Vân ký, cháo xương
Ngọc Lan Các bò, thịt viên dưa cải ở phố Thúy Lục, cà phê xay thủ công ở Ginza..”
“Con người đều giống nhau, miệng cũng vậy. Chúng tôi ăn được, sao anh ta lại không ăn được chứ?”
Phong Thiên Tuyết không muốn nhịn nữa, trút hết cơn giận ra ngoài mà không hề che giấu.
Nếu không phải tại Da Chẩn Đình bảo cô đi mua bữa sáng đưa lên, cô sẽ không gặp phải Tư Hạo Hiên vào lúc này.
Dạ Chấn Đình đang ngồi trên ghế xoay bằng da xem tài liệu chợt ngước mắt lên, nhìn Phong Thiên Tuyết với ánh mắt nguy hiểm.
“Làm càn!” Dạ Huy khẽ quát, “Cô dám nói với sếp Dạ như vậy à?”