Thiên Tài Tam Bảo

Chương 12: Người áo đen bí ẩn

“Xin mọi người đừng tự ý chụp ảnh và quay video, đây là hành vi xâm phạm quyền hình ảnh.” Đại Bảo Thần Thần lạnh lùng nhắc nhở.

“Chị gái xinh đẹp có thể chụp ảnh chung với em, còn anh trai thì không.” Nhị Bảo Long Long cười xấu xa và nói, “Em chỉ chụp với chị gái xinh đẹp thôi!”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, mọi người làm ồn đến Tiểu Tứ Bảo rồi!”

Tam Bảo Nguyệt Nguyệt giơ bàn tay bé nhỏ mũm mĩm của mình lên để làm động tác “suỵt” với mọi người.

Tiểu Tứ Bảo đang ngủ gật trên vai cô bé, cái đầu cứ gật gà gật gù như câu cá vậy.

“Đáng yêu quá, đáng yêu quá, mấy bé ơi, chị có thể chụp ảnh chung với các em được không?” Vài cô gái trẻ vây quanh.

“Xin lỗi chị, chúng em không chụp ảnh chung ạ.” Đại Bảo Thần Thần luôn tỏ ra lạnh lùng.

“Được rồi, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo, bà đã mua vé, chúng ta vào trong được rồi.”

Thím Chu cầm vé và gọi ba đứa nhỏ vào khu vui chơi.

Phong Thiên Tuyết thì đang đi mua sắm ở tầng trên. Một cửa hàng quần áo trẻ em thương hiệu nhỏ ở tầng ba đang giảm giá, cô sải bước lên trước, chen vào trong đám người để lựa chọn quần áo giảm giá trên quầy để đồ.

Đúng lúc này, một đám người cao lớn mặc vest đen và đi giày da đi tới một cách đồng đều, mọi người đều tránh xa ba mét để nhường đường cho bọn họ.

Những bà mẹ trẻ đang chọn quần áo lập tức bị thu hút, tất cả đều không khỏi dừng động tác trên tay, rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài và bàn tán…

“Đây là ai vậy? Phô trương thế.”

“Woah, mấy anh chàng đẹp trai này đều cao một mét tám lăm, mặc vest và đi giày da, khôi ngô tuấn tú, chọn đại một người đến Dạ Sắc làm người mẫu nam thì cũng có thể giành vị trí hàng đầu!”

Nghe thấy câu này, trong lòng Phong Thiên Tuyết khẽ giật mình, người mẫu nam Dạ Sắc, vị trí hàng đầu…

Chẳng lẽ là con nợ trai bao?

“Mọi người đều nhầm rồi, đó là vệ sĩ của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thiên.”

Một bà mẹ trẻ để mái ngang đắc ý nói…

“Chồng tôi đang làm việc trong tập đoàn Thịnh Thiên, chủ tịch của họ có mười tám vệ sĩ, trên vai mỗi người đều có ký hiệu hình chữ S màu vàng tượng trưng cho thân phận của họ!”

Cô ta dừng lại một chút rồi lại nói thêm: “Nhìn cục diện này thì chắc là chủ tịch tới rồi!”

“Woah!” Một người mẹ trẻ tưởng tượng với vẻ si mê, nói, “Vệ sĩ đã đẹp trai như vậy rồi thì không biết chủ tịch còn đẹp trai đến nhường nào!”

“Vệ sĩ cao to đẹp trai thì ông chủ thường vừa lùn vừa xấu.”

“Đúng đó…”

Trong đầu Phong Thiên Tuyết hiện lên gương mặt điển trai đến nỗi cả người cả thần đều căm phẫn của Dạ Chấn Đình, vừa lùn vừa xấu? Dường như bốn chữ này chẳng liên quan gì đến anh cả.

Nhóm người mặc đồ đen lập phòng tuyến trước cửa nhà hàng Ý ở bên phía đối diện, bọn họ bày thế phòng bị, canh giữ ở cửa.

Một người đàn ông dáng người cao ráo, khí chất kiêu ngạo lập tức đi vào…

Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng đó từ xa, chẳng phải là Dạ Chấn Đình – chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thiên sao?

Chẳng hiểu sao loại cảm giác quen thuộc đó lại ập đến, rốt cuộc cô đã từng gặp anh ở đâu?

**

Trong khu vui chơi dành cho trẻ em, mấy đứa nhỏ đang chơi đùa rất vui vẻ.

Thím Chu ở bên cạnh cùng chúng, mấy người phụ huynh đến gần bắt chuyện, thím Chu vui vẻ trò chuyện với họ.

Long Long vừa đi vệ sinh trong toilet, xỏ bàn tay nhỏ bé vào túi và bước ra ngoài, cậu bé chợt phát hiện trên sàn nhà có một vệt máu chói mắt, đôi mắt to đen láy như quả nho của cậu bé trợn tròn lại.

Quái lạ, sao ở đây lại có máu?

Long Long cảm thấy tò mò, cậu bé đi dọc theo vết máu vào bên trong thì phát hiện một người mặc đồ đen bị thương đang nằm trong phòng dụng cụ.

Long Long e dè dừng bước.

Người mặc đồ đen đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, che kín cả khuôn mặt, vết thương đang chảy rất nhiều máu.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, gã lập tức giơ con dao trên tay lên với vẻ ác liệt, nhưng khi nhìn thấy đó là một đứa trẻ ba tuổi thì gã lại buông lỏng cảnh giác.

“Chú ơi, chú có cần giúp gì không ạ?” Long Long hỏi với giọng ngây thơ.

“Biến đi, nhóc con!” Gã khẽ quát.

Long Long mím môi, lấy một cái urgo hoạt hình từ trong túi ra và đưa cho gã: “Cho chú cái này ạ.”

Người mặc đồ đen trợn trắng mắt, hiện tại gã đang chảy rất nhiều máu, cậu bé mang cái urgo này tới là để cười nhạo à?

“Nếu chảy nhiều máu thì sẽ chết đấy, chú mau đi khám bác sĩ đi.”

Long Long dặn dò một câu rồi xoay người rời đi.

“Nhị Bảo, Nhị Bảo!”

Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh bay đi tìm Long Long.

Long Long giơ bàn tay nhỏ bé lên, Tiểu Tứ Bảo vững vàng đậu trên mu bàn tay cậu bé, một người một chim đi ra ngoài, lập tức thu hút vô số ánh mắt…

“Woah, cậu bé này thật đáng yêu!”

“Chú vẹt trên tay cậu bé cũng rất đáng yêu, ngoan quá đi…”