Người Tình Đế Vương

Chương 42: Dùng Nho Ngâm Rượu (Phần I)

Ngửi được mùi thơm từ bên cạnh bay qua, Tề Như Trân không biết cố gắng mà nuốt hai ngụm nước miếng, trước giờ nàng ta rất kén ăn, cũng hay bắt bẻ về thức ăn, dù sao thì cha nàng ta là Ngụy Quốc Công, mà phủ Ngụy Quốc Công cũng không sa sút đến mức độ này, dù sao méo mó nhưng có còn hơn không, tuy Ngụy Quốc Công là người không ra gì nhưng trời sinh là người thích ăn ngon.

Ông ta không háo sắc không thích đánh bạc, niềm yêu thích duy nhất chính là được ăn đồ ăn ngon, ông ta đã từng tiêu mười ngàn lượng bạc chỉ để ăn một miếng nấm cực kỳ trân quý, đã có thể nhìn thấy được mức độ say mê của ông ta, mê muội mất cả ý chí cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Không biết ai ở bên cạnh nhỉ, kỹ năng nấu nướng này đúng là không tệ.” Tề Như Trân nói.

Chu Nhị nói: “Hì, quận chúa, nói ra sẽ dọa ngài nhảy dựng, người ở bên cạnh chính là người vợ đã ly hôn của Vương thượng thư Lâm thị.”

Chuyện ồn ào huyên náo của Vương Chính Trạch và Lâm Dao thời gian trước đương nhiên cũng bị truyền ra ngoài, Tề Như Trân ở trong nhà cũng có nghe được một ít, có điều phiên bản mà nàng ta nghe được là hai vợ chồng tình thâm ý trọng nâng đỡ cho nhau. Cuối cùng trượng phu thăng tiến, leo lên được chức Thượng Thư, sau khi hắn ta thành đạt thì thê tử lui thân, tự xin ly hôn, nhường danh phận vợ cả ra, vì để trượng phu có thể cưới được một nữ tử xinh đẹp có thể sinh con.

“Thì ra là nàng.”

Tề Như Trân ngủ một giấc ở trong nhà, tuy rằng nơi này có hơi cũ nát, nhưng dù sao cũng an ổn hơn trên đường nhiều, nàng ngủ không sâu, bởi vì ngày mai sẽ phải đi gặp mặt thái hậu.

Tề Như Trân dậy thật sớm, trang điểm xong thì ngồi xe ngựa đi vào trong cung, trình thẻ bài lên chờ nửa canh giờ, lúc này mới được người đón vào cung Thọ Dương.

Trên đường đi được trồng rất nhiều cây phong đỏ, lá phong đỏ bừng một mảnh, giống như là tỏ rõ con đường sau này của nàng ta, vô cùng xinh đẹp, nàng ta nhịn không được mà nở một nụ cười.

Đây không phải lần đầu tiên Tề Như Trân vào cung, năm nàng ta chín tuổi đã từng đi theo mẫu thân vào chúc thọ thái hậu, còn gặp được Hoàng Đế.

Tề Như Trân đã sớm biết người được gọi không chỉ có mình nàng ta, dù sao thái hậu muốn tuyển hậu, nhất định phải xem rất nhiều người, nhưng mà khi nàng ta nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc ngồi trong phòng đã cảm thấy áp lực nặng nề.

Chờ khi ra khỏi cung, Tề Như Trân đã thấy Tam tiểu thư nhà họ Dương cũng vừa ra khỏi cung, nàng ta trông khác với Tề Như Trân luôn tỏ vẻ sự xa cách và tính tình kiêu ngạo, Dương tiểu thư có khuôn mặt tròn, khi cười rộ lên sẽ hiện ra má lúm đồng tiền nhạt, khiến cho người khác rất là yêu thích, chủ yếu là dáng người của nàng ta… Cao to đẫy đà, dựa theo từ ngữ để diễn tả thì là một người rất mắn đẻ.

Bây giờ trong cung thiếu gì, đó chính là một Hoàng trưởng tử!

Dương tiểu thư nhìn thấy Tề Như Trân, cười chào hỏi, lại nói: “Quận chúa, bây giờ Quốc Công gia thế nào rồi, sức khỏe có tốt không? Ta nghe nói ngài ấy vì để ăn một miếng cá lát tươi mà theo người ta đi biển, cuối cùng gặp phải bão táp, không ổn lắm, bị đỡ trở về.”

Lời này nghe như quan tâm, nhưng thật ra câu nào cũng ẩn chứa châm chọc. Đường đường là một Quốc Công gia mà không làm chuyện đứng đắn, lại đi theo thuyền ra khơi chỉ để ăn một miếng cá lát, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là một tên phá nhà phá của.

Sắc mặt Tề Như Trân vẫn không thay đổi, nở nụ cười thong dong, so với Dương tiểu thư thì trông nàng ta có vẻ rộng lượng đoan trang hơn nhiều, nói: “Cảm ơn Dương cô nương đã quan tâm đến cha ta, cha ta đã khá hơn nhiều, trước khi ta ra ngoài cha đã có thể xuống giường đi lại.” Rồi nói tiếp: “Nghe nói trong nhà Dương tiểu thư lại có thêm một đệ đệ, đúng là đáng chúc mừng.”

Vẻ mặt Dương tiểu thư lập tức trở nên khó coi, cha nàng ta nạp một người nhỏ hơn hai mươi tuổi làm vợ kế, đã cho nàng ta thêm hai đệ đệ, vốn tuần trước đại tỷ định về nhà mẹ đẻ, lại bị mẹ kế tìm lấy cớ khuyên về lại, lấy cớ qua loa là bây giờ rất bận, không rảnh để đón tiếp nàng ta.

“Ngươi…”

Chờ lên xe ngựa, Tề Như Trân thở phào một hơi, Giang ma ma nói: “Đại tiểu thư, trong cung thế nào? Có nhìn thấy bệ hạ không? Luôn nghe đồn bệ hạ là một nam tử đẹp trai hiếm thấy, không biết rốt cuộc người có dáng vẻ thế nào.”

Tề Như Trân nói: “Bệ hạ không ở trong cung…” Sau đó lại nhớ tới mấy kình địch ở cung Thọ Dương kia, rồi sờ vòng ngọc trên tay, nói: “Phải nghĩ cách biết bệ hạ đi chỗ nào.” Nếu có thể tiếp cận Hoàng Đế trước, Tề Như Trân cảm thấy dựa vào vẻ ngoài và thủ đoạn của mình, nàng ta rất tự tin sẽ có thể giành được niềm vui của Hoàng Đế.

“Nhưng mà không hỏi thăm được, nếu biết bệ hạ đi nơi nào, thì cũng không phải là không được.”

“Thế đi.” Tề Như Trân nhắm hai mắt lại: “Ta nghỉ một lát, tới nơi hãy gọi ta.”

***

Từ sau lần lên núi hái nho dại ủ rượu, giữa Triệu Hằng và Lâm Dao như là đã phá vỡ được vách tường vô hình nào đó… Triệu Hằng cũng không chỉ dùng bữa ở biệt viện, mà thỉnh thoảng sẽ đến chỗ nàng ăn cơm, thuận tiện nhìn rượu nho do mình tự ủ.

Lâm Dao để rất nhiều rau cải trắng ở trong sân, nàng đeo tạp dề màu xanh đen, búi sơ mái tóc lại, trang điểm sạch sẽ gọn gàng, rồi dẫn vài người bắt đầu làm đồ chua.

“Món chua này ướp xong thì sẽ chua chua ngọt ngọt, vào mùa đông ăn với cơm là ngon nhất.”

Sau khi gọt lớp vỏ bên ngoài của cải trắng thì sẽ dùng muối ướp mấy canh giờ, rồi rửa sạch nước muối, trong ngoài đều bôi đẫm gia vị đã được chuẩn bị sẵn, nhìn thì rất đơn giản, nhưng mà khi bắt tay vào làm thì không được làm sai bước nào.

Lúc Triệu Hằng đi đến thì nhìn thấy Lâm Dao đang quét gia vị lên cải trắng, tương ớt đỏ tươi, vừa thấy là biết vô cùng cay, hắn sửng sốt, nói: “Có rát tay không?”