Người Tình Đế Vương

Chương 14: Chuyện Mua Bán Lỗ Vốn (Phần I)

Lâm Dao ăn một miếng,

Quả nhiên là rất ngọt.

Mậu Xuân cười hì hì, cũng đưa qua cho Tào thị một miếng: “Ma ma, người cũng có phần.”

“Thực sự cho ta sao?” Tào

thị cầm lấy, làm ra vẻ không dám ăn, nói: “Ngươi nịnh nọt, lấy lòng ta cũng vô

dụng thôi, lần sau nếu còn lười biếng không chịu làm việc, ta vẫn sẽ nói cho

phu nhân biết.”

“Ma ma!” Mậu Xuân hô lớn.

Lâm Dao không nhị được, cười ha ha, nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, mau ăn dưa đi, dưa rất ngon.” Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui, vừa rồi, nàng vẫn đang tính, sau này sẽ làm việc gì để kiếm sống, Tào thị với Mậu Xuân thấy nàng buồn bực thì hô lên, nói nhau mấy câu để nàng cười mà thôi.

Giấc mơ vừa rồi, chắc là ở kiếp trước, Tào thị bị Tiền di nương bán đi, cũng không biết đã đi đâu, nàng ta đã lớn tuổi, sức lực làm việc cũng không thể đem so với những nha đầu trẻ tuổi, chuyện nghĩ đến cũng không phải là chuyện tốt, Mậu Xuân không lập gia đình, đi theo nàng vào trong chùa, đợi đến khi nàng chết, Mậu Xuân đem nàng mai táng thật ổn thỏa, sau đó liền gieo mình xuống sông tự vẫn.

Người đáng thương nhất chính là cha mẹ nàng, cũng chỉ có mỗi đứa con gái như nàng, nhưng đến tận lúc chết cũng không được gặp mặt. Lúc đó, Vương Chính Trạch đã ngồi vững cái ghế chủ nội các, là nhân vật một tay có thể che trời. Mặc dù cha mẹ nàng biết nàng chưa chắc đã là bị bệnh, nhưng cũng chỉ có thể bất lực im lặng.

Lâm Dao nhớ tới cha mẹ, liền gọi cho Mậu Xuân, bảo nàng ta đem giấy bút đến, chuẩn bị viết cho cha mẹ một bức thư. Lần gặp mặt cuois cùng đã là ba năm trước, nghĩ lại cũng rất nhớ.

Lần này, nàng có thể quang minh chính đại đón hai lão đó về sống cùng rồi.

Lúc Lâm Dao đang viết thư, bên ngoài có người tới gõ cửa, Trương Sơn Gia đi mở cửa, lại thấy người đàn ông trắng trẻo, mập mạp kia đứng ở cửa, người này đang cười tủm tỉm: “Cảm ơn đồ ăn nhà ngươi, mùi vị rất tuyệt.” Vừa nói hắn ta còn vừa giơ ngón cái lên, nhìn động tác có vẻ rất khoa trương, nhưng do người này trời sinh đã tốt, da trắng nõn, lại còn mềm mại, ánh mắt thì lại cực kì ôn hoà làm cho người khác vừa nhìn đã sinh ra thiện cảm.

Người vừa tới đây không phải ai khác mà chính là người phục vụ cho hoàng đế, thái giám Lý Hiện.

Trương Sơn Gia không nhịn được, cười bằng nụ cười đắc ý: “Ngài khách sáo quá rồi, đấy cũng chỉ là những món ăn bình thường.” Ngoài miệng thì nàng ta nói với vẻ khiêm nhường thế, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được sự kiêu ngạo, nói: “Là phu nhân chúng ta dạy làm.”

“Tài nấu nướng của phu nhân nhà ngươi rất tốt, để cho lão gia nhà ta ăn hết sạch sẽ.” Lý Hiện lấy hết sức tán thưởng, sau đó chỉ tay lên chiếc hộp: “Thế nên, lão gia nhà chúng ta nói không thể đi ăn chùa nhà ngươi được, vì thế cho ta đưa quà cảm ơn, trả lễ lại.”

“Ai zo, đây là cái gì vậy? Chỉ là một chút thức ăn thôi mà.” Trương Sơn Gia cảm thấy cái hộp này được điêu khắc cực kì tinh xảo, nhìn qua một cái thôi thì đã biết ngay đây là đồ quý rồi.

“Đây là một quyển bút trận đồ ghi chép.”

Trương Sơn Gia nghe thấy vậy mới yên lòng, nàng ta nói: “Vậy ta thay phu nhân ta cảm ơn.”

“Không có gì.”

Hai người trò chuyện khách sáo một lúc rồi Lý Hiện cũng đi về, Trương Sơn Gia bưng chiếc hộp kia vào. Lúc nàng đi đến trong sân thì nhìn thấy Lâm Dao đang viết thư, thì dừng lại, nàng ta nghĩ không nên làm phiền nàng, nhưng mà Lâm Dao đã phát hiện ra rồi, nàng hỏi: “Là của hàng xóm phía đối diện?”

“Dạ, không phải trước đây chúng ta đưa hoa quả, đồ ăn sao. Bọn họ nói lão gia nhà họ rất thích ăn, còn khen phu nhân làm đồ ăn ngon. Bọn họ đem đồ cảm ơn đến, là một quyển bút trận đồ ghi chép bình thường.”

Mậu Xuân lấy chiếc hộp rồi đặt ở trên bàn, sau đó mở ra: “Sao quyển bút trận đồ ghi chép này lại cũ vậy. chẳng lẽ là đồ cũ sao?”

Những lời này của Mậu Xuân đã thu hút sự chú ý của Lâm Dao, nàng đứng dậy, bước lại gần, nhìn. Đợi đến khi thấy mấy chữ trên đó, nàng hoảng sợ, cây bút lông đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, nàng run rẩy nói: “Chẳng lẽ cái này là thật sao?” Sau đó, nàng xoa xoa tay mình vào chiếc khăn, rồi mới bưng quyển bút trận đồ ghi chép kia ra một cách cẩn thận, nàng càng nhìn càng thấy kích động, không khống chế được sự vui sướиɠ trong lòng.

“Phu nhân, không lẽ đây là đồ thật?”

“Cho tới bây giờ, trên đời này làm gì còn quyển bút trận đồ do chính Vệ phu nhân ghi chép nữa rồi, nhưng mà cũng có người tên Cổ Nhạc, cũng là một người viết thư pháp tài ba. Vì mọi người yêu thích, hắn ta đã viết lại rất nhiều quyển bút trận đồ theo chữ viết của Vệ phu nhân, cực kì giống bản thật của Vệ phu nhân, mà bản này cũng là do Cổ Nhạc viết…” Lâm Dao kiểm tra một cách cẩn thận, sau đó còn chỉ vào vị trí con dấu: “Ngươi xem chỗ này đi, tất cả những bản sao lại của Cổ Nhạc đề có thêm một con dấu của chính hắn.”

“Phu nhân, có phải vật này rất quý giá hay không?”

“Cái này không phải là vấn đề có quý giá hay không, mà quan trọng là trên đời không thể mua được nữa.”

Lâm Dao kích động, nói. Từ nhỏ nàng đã thích viết chữ, vẫn luôn rất thích chữ của Vệ phu nhân. Lúc vừa mới viết được tốt hơn, nàng lại gả cho người khác mà không còn thời gian luyện tập, nàng ái mộ Vương Chính Trạch cũng vì lý do hắn ta viết chữ rất đẹp, sau khi lập gia đình, vì công việc trong nhà quá nhiều mà không có thời gian luyện tập. Bây giờ đã ly hôn, thế nên mới có thời gian rảnh để luyện chữ, có được bút trận đồ quý giá này, đúng là muốn người đang ngủ cũng phải tình nguyện đưa gối đầu cho người ta.

Lúc này, Trương Sơn Gia mới biết đây là quyển bút trận đồ quý giá như vậy, nói: “Lý tổng quản còn nói đây chỉ là quyển bút trận đồ bình thường, thế mà lại quý giá như vậy.”

“Hắn sợ nói ra thì ta sẽ không nhận.”

Bởi vì nhận được quyển bút trận đồ này mà Lâm Dao cực kì vui mừng, nàng đi tắm giặt, thay xiêm y rồi trịnh trọng mở quyển bút trận đồ đó ra, tiếp tục luyện chữ thêm lúc nữa.

Sáng sớm hôm sau, lúc vừa ngủ dậy, Lâm Dao ngồi trên giường một lúc, sau đó gọi Trương Sơn Gia tới, bảo nàng ta gϊếŧ một con gà tơ, sau đó nhét vào bụng gà những nguyên liệu như gạo kê, hành lá, nấm, vì mùa này không có hạt dẻ sống nên nàng cho hạt dẻ khô đã ngâm nước vào, dùng nồi đất nấu nhỏ lửa, sau đó rồi để Trương Sơn Gia đem đến phòng bên cạnh.

Lâm Dao không nói là sẽ đi trả quyển bút trận đồ kia, bởi vì nàng quá thích, không nỡ trả lại được, nhưng nàng cũng không có đồ vật gì quý giá để trả lễ. Số của hồi môn mà cha mẹ nàng cho nàng đều là vàng bạc, ngọc thạch, so với quyển bút trận đồ này còn không quý giá bằng, nhỏ nhặt không đáng kể, nàng còn cảm thấy, nếu nàng đưa những thứ này để trả lễ, thì nàng sợ là chính mình đang coi thường quyển bút trận đồ kia.

Nếu lão gia ở bên cạnh muốn ăn thức ăn nàng làm, thì mỗi ngày nàng đều chuẩn bị thức ăn rồi đưa qua, đợi đến khi hắn đi mới thôi, dù sao thì hắn cũng ở biệt viện không đến một tháng thì cũng phải về rồi, đây cũng đâu phải nơi bình thường. Lâm Dao đã tính toán hết rồi, chắc chỉ cần làm một tháng là được.