Cháo Ngọt

Chương 5: 5 bát cháo

Edit: RYK

Mười hai ngày huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc, sinh viên năm nhất cũng tiến hành nghi thức kết trại.

Mặc dù thường phàn nàn rằng huấn luyện quân sự rất khó khăn và mệt mỏi, nhưng đến khi kết thúc thực sự, tôi phát hiện ra rằng đó là một kỷ niệm quý giá đáng trân trọng suốt đời.

Sau khi huấn luyện quân sự, đó là một kỳ nghỉ dài ngày quốc khánh.

Bảy ngày nghỉ chớp mắt đã trôi qua, các tổ chức sinh viên đại học và các hiệp hội của trường bắt đầu tuyển sinh mới.

Vào buổi chiều thứ năm, toàn trường không có lớp học, vì vậy việc tuyển dụng mới cũng được ấn định vào ngày này.

Bên cạnh đường trường bày đầy ô che nắng đủ loại màu sắc, bên trong còn có bàn ghế, phụ trách tuyển sinh lần này học trưởng học tỷ đang ngồi ở chỗ đó, chờ người có duyên của bọn họ.

Đan Ý người trong ký túc xá của các cô đầu tiên liền đi đăng ký một câu lạc bộ âm nhạc.

Chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc là một cô gái rất mát mẻ, với mái tóc ngắn bạch kim mát mẻ, tên là Lâm Hạ.

Mộc Miên Mộc Cận hai tiểu năng thủ bát quái, ở bên tai Đan Ý nói: "Ý Ý, cậui đợi lát nữa cùng xã trưởng chào hỏi phải cẩn thận một chút. ”

"Dù sao cậu cũng đoạt ngai vàng hệ hoa hệ âm nhạc của người ta."

"Nghe nói quan hệ giữa cậu và Chu Thần còn rất tốt."

Hai chị em đã bổ sung cho cô một loạt các hình ảnh "nữ phụ độc ác làm thế nào để làm khó dễ nữ chính".

Nhưng hình ảnh mà họ tưởng tượng đã không xảy ra.

Lâm Hạ rất ấn tượng với sinh viên năm nhất Đan Ý này, còn nhớ rõ giọng nói của cô trong bữa tiệc tân sinh, vô cùng có độ phân biệt.

Sau khi nhìn thấy cô đến vung tay lên, trực tiếp để cho cô vào.

Một thành viên bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được trêu chọc: "Chủ tịch, sao lúc trước không mở cửa sau cho tôi. ”

Lâm Hạ cười đắc ý, khẽ nâng cằm chỉ vào Đan Ý, "Nếu có người có làn da đẹp và giọng nói hay, tôi cần xin cậu hãy tới . ”

Mọi người cười to, tỏ vẻ không có so sánh thì không có thương tổn a.

( RYK: đang load não. Lâm Hạ là trai hay gái??? Nếu là gái tại sao lại xưng hô là " anh ":)? )

Mộc Miên Mộc Cận: "??? ”

Cốt truyện này phát triển không đúng.

Chẳng lẽ là tiên lễ hậu binh?

Đan Ý suy nghĩ một chút, nhìn về phía bạn cùng phòng bên cạnh mình, tỏ vẻ cự tuyệt: "Không cần học tỷ, tôi vẫn nên chờ phỏng vấn đi, tôi hy vọng dùng thực lực chứng minh bản thân. ”

Hơn nữa ký túc xá các cô còn có ba người khác, một mình nàng đi cửa sau cũng không tốt lắm.

Lâm Hạ ngược lại có chút ngoài ý muốn, đáy mắt mang theo vẻ thưởng thức.

"Được, vậy tôi chờ cô."

Cô giống như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói một câu: "Vậy Đường Tinh Chu mở cửa sau cho cô, cô đi sao? ”

Đan Ý trả lời một cách vô thức: "Anh ấy sẽ không làm thế." ”

Một người ngay thẳng như hắn, sẽ không làm chuyện như vậy.

Lâm Hạ lại không cho rằng như vậy, vẻ mặt giảo hoạt nhìn cô, ý có ý chỉ, "Vậy cũng không nhất định, luôn có người sẽ trở thành ngoại lệ của anh ấy. ”

Đan Ý lần này không thể không nói thật: "Tôi không có ý định gia nhập hội sinh viên. ”

Lâm Hạ hơi kinh ngạc trước câu trả lời này của cô, nhưng cô không hỏi kỹ nguyên nhân.

Không biết Đường Tinh Chu biết tin tức này sẽ phản ứng như thế nào đây.

"Được, vậy các cậu trở về chờ thông báo phỏng vấn đi."

"Được, cám ơn đàn chị."

Lúc Đan Ý xoay người chỉ thấy Ôn Di Nhiên, bên cạnh không thấy hai tỷ muội Mộc Miên Mộc Cận.

Ôn Di Nhiên giải thích cho cô: "Các cô ấy vừa rồi đến hội sinh viên đăng ký. ”

Đan Ý nhìn sang bên kia, liền nhìn thấy hai tỷ muội kia chạy tới bên này, xem ra hẳn là báo danh xong.

Lều trại bên hội sinh viên náo nhiệt, nhưng người đàn ông chỉ đơn giản là muốn gặp không có ở đó, vì vậy cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt trở lại.

Bốn người sau khi báo danh xong, liền tính toán trở về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.

Trên đường đi qua một quán trà sữa, vừa vặn các cô đều khát nước, vì thế liền đi mua một ly.

Sau đó, họ vừa hút trà sữa vừa trở về ký túc xá.

Sắc trời đã gần chạng vạng, hoàng hôn trầm trầm, ánh chiều tà chất đầy cả bầu trời.

Hoàng hôn buông xuống, học sinh trên đường dược tắm trong ánh sáng rực rỡ, cùng với tiếng nhạc du dương truyền đến từ đài phát thanh chiếu rọi lẫn nhau.

Một cảnh bình tĩnh bị phá vỡ, cô vừa uống trà sữa vừa chửi bới: "Hôm nay đài phát thanh phát sóng bài hát đều rất cổ. ”

Mộc Mộc: "Nghe nói hôm nay có lãnh đạo đến kiểm duyệt, đều là cho bọn họ nghe, cũng không thể thả nhạc rock đi. ”

Hai chị em đang chửi bới, bài hát cuối cùng được phát sóng, đài phát thanh chuyển sang bài hát tiếp theo.

Ngay sau khi giai điệu được chơi, Mộc Miên tỉnh táo: "Bây giờ bài hát này rất quen thuộc, nhưng tớ không thể nhớ tên bài hát."

"Tớ cũng cảm thấy, giai điệu đầu tiên có chút giống..."

Ôn Di Nhiên đưa ra đáp án, "Ôn nhu như anh của Châu Bùi. ”

Mộc Miên: "A a a đúng! Đó là nó! ”

Mộc Cận: "Bài hát của anh ấy rất dễ nghe, nhưng có chút đáng tiếc là bây giờ anh ấy đã lui về phía sau hậu trường. ”

Ôn Di Nhiên: "Nghe nói vợ anh ta tự sát đã ảnh hưởng anh ta quá lớn..."

Vừa rồi Đan Ý bất thình lình nghe được tên người kia, ly trà sữa trong tay bị cô bất giác dùng sức nắm chặt.

Trà sữa bên trong nhận được tác động bên ngoài, một phần nhỏ từ miệng ống tràn ra ngoài.

" Ý Ý, trà sữa của cậu đổ kìa! "

Tiếng nhắc nhở của Mộc Cận, cùng với chất lỏng lạnh lẽo văng lên mu bàn tay mình, Đan Ý lúc này mới có chút nhận thức được việc .

Cô phục hồi tinh thần lại, ánh mắt lơ đễnh, cũng may Ôn Di Nhiên có thói quen mang theo khăn giấy, vội vàng lấy ra cho cô.

Đan Ý đưa tay nhận lấy khăn giấy, "Cảm ơn. ”

"Không khách khí." Động tác Ôn Di Nhiên tỉ mỉ giúp cô lau mép ly trà sữa, sau đó đưa cho cô.

Ba người cho rằng đây chỉ là cô không cẩn thận, cũng không nghĩ nhiều, mà đề tài vừa rồi cũng bởi vì bị cắt đứt mà chấm dứt.

......

Sau khi trở về ký túc xá.

Đan Ý bởi vì vừa rồi trà sữa văng lên quần áo của mình, cho nên đi vào phòng tắm thay một bộ quần áo.

Chờ sau khi cô đi ra, hai tỷ muội Mộc Miên Mộc Cận đột nhiên đi tới trước mặt cô.

Cậu đẩy tớ tớ đẩy cậu, ấp úng.

Ánh mắt nghi ngờ của Đan Ý nhìn hai chị em họ, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói đi, cậu có bí mật gì? ”

Thời khắc mấu chốt, Mộc Miên dũng cảm tiến về phía trước một bước, một bộ vẻ mặt coi như chết như trở về.

"Một người có thể làm hai việc, chúng tớ nói cậu cũng có thể đánh chúng tớ."

Mộc Mộc: "Chỉ cần không đánh mặt là được. ”

Đan Ý gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của các cô.

Mộc Miên nhất thời có chút tự tin, cô nhắm mắt lại nhanh chóng nói một câu.

Đan Ý: "..."

Nó nhanh đến mức cô ấy thậm chí không thể nghe thấy những lời mình vừa nói.

Ôn Di Nhiên thấy thế, trực tiếp đem sự tình nói ra: " Họ sang phòng bên cạnh điền vào tờ khai đăng ký hội sinh viên khi cậu trò chuyện với chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc và họ thuận tiện điền cho cậu. ”

Đan Ý nghiến răng nghiến lợi nói: "Các cậu thuận tiện thật đúng là thuận tiện không bình thường a. ”

Mọi người ghé sang phòng bên cạnh.

Nhân tiện, một con ma!

Hai tỷ muội Mộc Miên Mộc Cận hai mắt nhắm chặt, trên mặt viết bốn chữ lớn "Mặc cho xử trí".

Bởi vì Đan Ý lúc trước đã nói trong ký túc xá, cô không có ý định vào hội sinh viên.

Nguyên nhân cô không nói kỹ, chỉ nói một câu mình không quá hứng thú.

Thật ra là sau khi chính thức lên lớp, cô sẽ bắt đầu tìm việc làm thêm, cho nên sẽ không có quá nhiều tinh lực để dành cho những việc này.

Đan Ý: "Hãy cho tớ một lý do để không đánh cậu." ”

Mộc Miên nhanh chóng mở mắt ra, dùng một loại ngữ khí phi thường bất đắc dĩ nói: "Chỉ trách sắc đẹp sai người! ”

Mộc Mộc: "Đúng vậy, đàn anh cho chúng ta quá đẹp trai, chúng tớ trong một thời gian ngắn... Không giữ được. ”

Càng nói về sau, càng giảm bớt nặng nề.

Đan Ý cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Mộc Miên ở trong ánh mắt của cô yếu đuối bổ sung một câu: "Hơn nữa học trưởng kia nói, điền vào biểu mẫu đều phải đến, nhất là cái người tên là Đan Ý. ”

Mộc Mộc: "Bằng không hắn liền gọi Chu Thần đến dưới lầu ký túc xá chặn cậu. ”

Đan Ý: "..."



Vào tối thứ Năm, sinh viên sẽ phỏng vấn.

Địa điểm nằm ở khu A của Tòa nhà Định An, có hai phòng học.

Một là khu vực phỏng vấn, một là khu vực chờ đợi.

Thứ tự phỏng vấn là ngẫu nhiên, và đơn giản là người thứ năm đi vào.

Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi hoa vụn kết hợp với quần jeans sáng màu, dưới chân là giày vải đơn giản.

Mái tóc xoăn dài màu đen buộc thành một cái đuôi ngựa cao, lộ ra ngũ quan tinh xảo, sáng diễm động lòng người, ánh mắt lưu động quyến rũ mà câu hồn.

Lúc gọi tên cô, tất cả mọi người liếc mắt nhìn cô một cái.

Trong lời đồn hệ hoa hệ âm nhạc, bộ dạng thật sự đẹp, đáng tiếc danh hoa có chủ.

Ai, học trưởng xuống tay thật nhanh.

Đan Ý đi từ khu vực chờ đợi đến khu phỏng vấn bên cạnh, sau đó lại vô cùng tự nhiên đi tới vị trí bục giảng.

Ánh mắt cô cố ý vô tình nhìn thoáng qua nam sinh ngồi ở giữa, sau đó rất nhanh thu hồi.

Bên cạnh Đường Tinh Chu ngồi là Chu Mộ Tề, cậu là bộ phận đối ngoại của hội sinh viên, hôm nay bộ trưởng vừa vặn có việc, để cho người kế nhiệm nhiệm kỳ tiếp theo như hắn tới thay thế một chút.

Ngày đó, đàn anh đưa cho hai chị em Mộc Miên Mộc Mộc Là cậu.

Cậu đùa giỡn nhếch môi, kề sát lỗ tai nam sinh bên cạnh, "Lão Tứ, xem ra cậu không cần phải xuống dưới lầu ký túc xá nữ chặn người. ”

Đường Tinh Chu ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu, ánh mắt dừng ở trên tờ đơn trước mặt mình.

Phông chữ trên không phải của cô ngay khi nhìn thấy.

Cho nên cái mẫu đơn này căn bản cũng không phải cô điền vào.

Các thành viên khác của hội sinh viên cũng nhận ra cô gái là ai.

Sau khi tất cả, bức ảnh tán tỉnh treo trên diễn đàn trường học vào đầu năm học thực sự ấn tượng.

Đường hội trưởng lạnh lùng tự phụ cư nhiên cũng sẽ có ánh mắt sủng nịch như thế.

Đường Tinh Chu cúi đầu, lông mi màu đen như lông quạ rũ xuống, không thấy rõ tâm tình.

Dường như không biết cô, không nhìn cô một cái, sau đó đến một lời mở đầu rất chính thức: "Một phút giới thiệu bản thân."

Trái tim Đan Ý vừa rồi hơi khẩn trương khó có được thả lỏng một chút.

May mắn thay, hắn không nhìn cô.

Cô nhanh chóng sửa sang lại biểu tình trên mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, phun chữ rõ ràng nói: "Xin chào các vị sư huynh sư tỷ, tôi là Đan Ý, sinh viên năm nhất khoa âm nhạc..."

Rất trung quy giới thiệu bản thân.

Tiếp theo là phần đặt câu hỏi thông thường.

Một người chị trong ban thư ký mở miệng trước: "Tại sao bạn muốn tham gia hội sinh viên của chúng tôi?" ”

Đan Ý a một tiếng, trên mặt mang theo biểu tình bất đắc dĩ, "Có người giúp tôi báo danh. ”

Mọi người: "..."

Câu trả lời là rất khó.

Một đàn anh mập mạp khác cố gắng hòa giải, "Vậy em cảm thấy mình sẽ gặt hái được gì sau khi gia nhập hội sinh viên? ”

Đan Ý không chút do dự trả lời: "Thêm chút tín chỉ đi. ”

“......”

Nữ sinh này tới đập phá nơi này sao?

Tất cả họ đều xả nước rất tệ, và họ hỏi một số câu hỏi đơn giản như vậy.

Đan Ý cười cười, ho nhẹ một tiếng, sau đó lại nghiêm trang nói: "Kỳ thật tôi tới với bạn cùng phòng, mọi người cũng có thể hiểu là..."

"Gom góp."

“......”

Mọi người nhìn nam sinh ở hàng ghế đầu tiên, nuốt nước miếng.

Cuộc phỏng vấn này có tiếp tục không?

Đường Tinh Chu rốt cục ngẩng đầu nhìn cô.

Trên mặt của cô chỉ có dòng chữ "Tôi không muốn tham gia hội sinh viên".

Hắn đặt đơn của cô vào tay trưởng ban tuyên truyền, "Sở trường của cô ấy là vẽ tranh, vì vậy hãy nhận đi. ”

Đan Ý vẻ mặt đen dấu chấm hỏi

Cô sao không biết mình còn có sở trường này.

Trưởng Ban Tuyên giáo: "??? ”

Hành vi gian lận tư nhân của hội trưởng cũng quá rõ ràng.

Trực tiếp đi cửa sau trước mặt mọi người.

Đi cửa sau không phải là không thể, mấu chốt là không nhìn thấy tiểu cô nương người ta căn bản không muốn vào hội sinh viên sao.

Đường Tinh Chu cũng không động đậy, nghiêng đầu về phía Đan Ý, chỉ vào phương hướng cửa phòng học, "Cậu có thể đi. ”

Đan Ý: "? ”

Cô đây là vô tâm cắm liễu liễu thành bóng râm sao?

Nhưng cô thực sự không muốn tham gia hội sinh viên.

Chờ đến khi cô còn muốn mở miệng nói gì đó, nam sinh lại không nhìn cô nữa, hướng cửa hô một tiếng: "Người tiếp theo. ”

Đan Ý cũng không muốn bởi vì nguyên nhân của mình mà phá hư thứ tự phỏng vấn, vì thế muốn rời đi trước, sau đó lại nói chuyện này với Đường Tinh Chu.

Đường Tinh Chu lại mở miệng vào lúc này: "Ở bên ngoài chờ tôi một chút. ”

Đan Ý bước chân dừng lại.

Hắn không nêu tên của cô, nhưng mọi người đều biết hắn nói là ai, nhao nhao lộ ra ánh mắt xem kịch hay.

Mà bản thân Đan Ý cũng không biết vì sao lại dừng lại, vạn nhất hắn gọi không phải mình thì sao.

Cô cảm thấy không nên tự mình đa tình là được rồi, vì thế không trả lời anh.

Một giây sau, anh lại mở miệng, gọi tên cô, "Đan Ý, nghe được liền kêu lên. ”

Lúc này Đan Ý quay đầu lại nhìn hắn, đầu óc còn có chút choạng, theo bản năng nói:

"Chi"

Tác giả có một câu nói:

Đan Ý: Tôi đã chọn để chết tại chỗ.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ tưới nước dinh dưỡng: 8 chai aquaman, một trái tim, trà sữa ít đường 5 phần, Sue 5 chai; joanna 1 chai;

Xin lỗi tôi đã quên gọi tính năng này (khóc

Hệ thống hình như chỉ có thể trích xuất danh sách trong vòng một tuần, cho nên trước khi mở văn không nhìn thấy chọc, ở chỗ này nói một tiếng cảm ơn Nê Manh ~