Nhiên Đăng

Chương 56: Tiền Trần 16 (tu)

Edit by Mặc Hàm

Trên chín tầng, trước Lăng Tiêu điện treo một tấm biển cực lớn, nghe nói vạn năm bạch ngọc làm đáy, kiên cố không thể phá hủy, mặt trên viết bốn chữ “Cửu Thiên Thương Trần”, thư pháp cứng cáp, khí thế bàng bạc.

Tấm biển này treo quá nhiều năm, đã không biết là do ai viết, nghe nói chúng tiên của tiên ban đứng hàng Cửu thiên đều có ý đồng vui đồng bi cùng chúng sinh nhân gian

Dưới tấm biển, mấy vị tiên quân có chút do dự nhìn về phía Nhiên Đăng Cổ Phật trước mắt.

Giáng Trần hạ phàm trấn thủ Ứng Long không đến trăm năm, lần này bỗng nhiên trở về, không trở về Đại Phạm Thiên, nơi đến đầu tiên tới lại là Tiên giới, tự nhiên khiến náo động không nhỏ, rất nhiều tiên quân suy đoán nhao nhao, đều đánh giá có phải Ứng Long lại nhập ma hay không, bị Nhiên Đăng Phật chém gϊếŧ.

Nếu là như vậy, đó thật sự là tin vui, đều vui mừng.

Một vị tiên quân trong đó tiến lên một bước: “Không biết Nhiên Đăng tôn giả đến đây, có chỉ giáo gì không?”

Giọng điệu Giáng Trần lạnh nhạt: “Muốn hỏi một chuyện. ”

“Chuyện gì?”

“Kim đan của Ứng Long hiện tại ở nơi nào?”

Lời này vừa nói ra, tất cả thần sắc tiên quân đều khẩn trương hẳn lên, Lăng Tiêu Điện vốn thanh tĩnh trước nhất thời có không lời ít xì xào bàn tán.

“Chẳng lẽ Ứng Long kia thật sự lại gây họa?”

“Không nên, nếu là như thế, sớm nên có tin tức báo lên.”

“Ai biết có phải gần đây địa tiên lười biếng hay không.”

“Chẳng lẽ là Ứng Long nhớ tới, muốn tới đòi lại kim đan?”

Mi tâm Giáng Trần khẽ nhíu, sắc mặt có chút lạnh, cắt đứt từng trận thì thầm: “Không liên quan tới Ứng Long, là ta muốn thay hắn lấy lại kim đan.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tựa như con vịt bị bóp cổ, nhất thời cũng không lên tiếng. Một lúc lâu sau mới có tiên quân phục hồi tinh thần, có chút khó có thể tin nhìn Giáng Trần.

“Ý của Nhiên Đăng tôn giả là gì?”

“Ta sắp bỏ đi thần cách, không cần gọi pháp hiệu Nhiên Đăng nữa.” Mặt Giáng Trần không chút thay đổi, ném sấm sét hết lần này đến lần khác. “Kim đan vốn là vật của Ứng Long, hiện giờ hắn sống làm yêu, không có kim đan, tu luyện khó khăn ngàn vạn lần, các vị phần lớn đều là tu hành phi thăng, hẳn là hiểu rõ.”

Mấy vị tiên quân liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói lời nào. Trong đó Ngọc Cơ tiên quân Bàng Nguyên Tử vuốt râu của mình gật gật đầu, do dự mở miệng: “Đây ngược lại…”

Còn chưa nói xong, chợt có một đạo thanh âm từ trong Lăng Tiêu điện truyền đến: “Là cái gì?”

Chúng tiên nghe tiếng quay đầu lại, sau đó lại nhao nhao chắp tay: “Phù Quang Quân.”

Vừa rồi Ngọc Cơ tiên quân vội vàng giới thiệu cho Giáng Trần: “Nhiên – ách, tôn giả, vị này là võ thần mới phong của tiên giới, Phù Quang Quân Bùi Ngọc.”

Bùi Ngọc mặc bào tóc đen, đứng trước chúng tiên, nhìn thẳng Giáng Trần.

“Tôn giả từ bi, nhưng nếu thật sự trả lại kim đan, ngày khác Ứng Long lại gây họa nhân gian, ai sẽ phụ trách?”

Giáng Trần giương mắt hỏi ngược lại: “Ta chỉ biết Ứng Long năm đó gϊếŧ thần gϊếŧ tiên, khi nào gây họa cho nhân gian?”

Bùi Ngọc sửng sốt, hắn mặc dù sinh ra ở thiên đình, nhưng rốt cuộc thời gian tu hành không dài, chuyện thượng cổ bất quá là từ trong lời nói chắp vá lại, lúc này bị hỏi lại, nhất thời có chút không trả lời được.

Giáng Trần không dây dưa nhiều với hắn, chỉ nói: “Tiền trần đã tiêu, thiên giới còn định lấy một khỏa kim đan uy hϊếp Ứng Long vĩnh viễn sao?”

Hắn nhìn về phía đám người trước mắt này, trong lòng chợt sinh ra một chút kệ khí.

Giọng điệu hắn lãnh đạm thuật lại: “Năm đó nói hắn là đại yêu thượng cổ, có trách nhiệm cứu thế chính là các ngươi, hiện giờ nói ma tính của hắn khó tiêu, gây họa nhân gian cũng là các ngươi.”

Trong giọng nói của Giáng Trần lạnh lùng quá mức rõ ràng, có tiên quân phát hiện không đúng, vội vàng tiến lên hòa giải.

“Tiên Phật một nhà, chớ tổn thương hòa khí. Nếu Ứng Long thành tâm hối hận, cũng không phải không thể trả lại kim đan, chỉ là chuyện lớn, vẫn là muốn tất cả tiên quân đến thảo luận sau đó, lại giao cho Thiên Đế định đoạt…”

Hắn lải nhải nói một chuỗi, cũng bất quá là nói khách sáo một chút, Bùi Ngọc có chút không kiên nhẫn cắt đứt hắn, nhìn Giáng Trần.

“Tôn giả từ bi độ thế, lại không biết độ người độ quỷ, khó độ tâm ma, hiện giờ Ứng Long vẫn còn ở nhân gian, nếu lại một khi thành ma, chúng sinh tự xử như thế nào, tôn giả làm sao tự xử?”

Hắn sinh ra ở tầng chín, là con trai của Thiên Đế, tu chính là trảm yêu trừ ma thiên địa đại đạo, Thần Phật yêu ma hắc bạch rõ ràng, từng chữ nói chuyện lộ ra khí ngạo nghễ. Giáng Trần nhìn vị võ thần trước mắt này, lại nhớ tới Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù tuyệt đối không nói ra một đoạn văn vẻ nho nhã như vậy, cũng nói không nên lời đại đạo chúng sinh nhân gian, y chỉ biết mỗi ngày năn nỉ Giáng Trần cùng y đi trấn thành, đi nghe sách xem kịch mua đồ ăn vặt, ở quầy hàng kẹo hình người chờ nửa canh giờ, chờ ông chủ đổ cho y một hình mới, lại cầm đi trước mặt mỗi người ở núi Tu Di khoe khoang một vòng.

Hắn nhìn vào chúng tiên trước mắt và muốn hỏi họ: “Các ngươi đã bao giờ đến nhân gian chưa?”

Nhưng hắn rốt cuộc không hỏi, nghĩ đến Tạ Phùng Thù, hắn ngay cả cỗ lệ khí vốn có kia cũng không có, chỉ cảm thấy không có ý nghĩa, vì thế hắn nhìn về phía Bùi Ngọc, ngữ khí lạnh như băng, không chút nhượng bộ.

“Nếu hắn nhập ma, tự nhiên do ta gánh vác, kim đan và cả sợi hồn phách của Tạ Phùng Thù bị khuyết, ta đều phải mang đi.”

Lời này vừa nói ra, tiên quân ở đây liếc nhau, trên mặt kinh nghi bất định, cuối cùng vẫn là Ngọc Cơ tiên quân lại mở miệng.

“Chuyện kim đan còn cần thương thảo, nhưng một luồng hồn phách Ứng Long thiếu —— chuyện này bắt đầu từ đâu?”

Giáng Trần bất ngờ nâng mắt nhìn đối phương, trong lòng Ngọc Cơ tiên quân cả kinh, trong lòng cho mình một lá gan lớn, tiếp tục nói: “Lúc thượng cổ, vì phòng ngừa Ứng Long hồi sinh, Tiên giới quả thật cầm kim đan cùng trường đao của hắn.”

Hắn buông tay, có chút không thể làm gì được: “Nhưng quả thật không ai đυ.ng qua hồn phách, còn tưởng rằng tôn giả hạ thủ lưu tình, thả hắn ba hồn bảy phách đi chuyển thế luân hồi. ”

Mi tâm Giáng Trần khẽ nhíu.

Nếu ngay cả thiên giới cũng không lấy được hồn phách của Tạ Phùng Thù, vậy tàn hồn kia sẽ ở nơi nào?

Chúng tiên thật cẩn thận nhìn thần sắc Giáng Trần. Vị Cổ Phật này không buồn không vui, hết lần này tới lần khác làm cho người ta sinh lòng sợ hãi, giống như đối phương tu không phải đạo từ bi mà là Tu La nghiệp. Ngọc Cơ tiên quân Bàng Nguyên Tử đã quen với việc hòa giải, vội vàng nhanh trí nói: “Thiên Đế đi núi Côn Lôn cùng Thái Ất tiên quân biện đạo, bảy ngày sau trở về, không bằng đến lúc đó lại thương thảo đi. ”

Giáng Trần rũ mắt nhìn tiên quân trước mắt một vòng, một đám người bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, mồ hôi trên trán đều sắp xuống. May mắn thay, vị tôn giả này dường như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng nói: “Bảy ngày sau, ta sẽ lấy kim đan.”

Hắn trực tiếp định ra kết quả, ngay cả đối phương nói thương thảo cũng bỏ qua, nhưng một đám tiên quân nào dám nói cái gì, chỉ có thể liên tục gật đầu tán thưởng.

Đợi tiễn pho tượng này đi, mới có tiên quân thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói thầm: “Đây là làm sao vậy?”

“Vẫn là chờ Thiên Đế đi, nhưng thái độ Nhiên Đăng Tôn Giả này…” Hắn thở dài, “Đến lúc đó vẫn là lấy kim đan là thỏa đáng. Nếu ta nói trả, nhiều năm như vậy, cũng không thấy Ứng Long sinh ra chuyện gì.”

Bàng Nguyên Tử lau mồ hôi trên trán, lại quay đầu hỏi Bùi Ngọc.

“Phù Quang Quân, kim đan của Ứng Long ngươi biết ở đâu đúng không, ở —— ở——

Quá lâu không đề cập tới, chính hắn cũng quên, Bùi Ngọc không kiên nhẫn nhìn thoáng qua, thay hắn tiếp lời.

“Nam Minh, núi Vô Minh.”

*

Giáng Trần vừa đi, Tạ Phùng Thù không còn ngày ngày chạy về pháp đường, chuyện có thể làm liền chỉ còn lại tu luyện.

Lúc này chính là mùa xuân tháng ba, hoa trên Minh Kính Đài nở rộ rực rỡ, y luyện công trên núi, lúc rảnh rỗi liền ngồi tại chỗ, cắn một cọng cỏ nhàm chán nhìn vạn đóa hoa này, rực rỡ như ánh nắng.

Hôm nay trời còn chưa sáng đã chuồn ra ngoài luyện công, hiện giờ đã là chạng vạng, cuối cùng cũng chịu ném đao xuống đất nghỉ ngơi.

Trào Khê không biết tìm được hai quả lê từ đâu ra, ném một quả cho Tạ Phùng Thù, chính mình cũng ngồi xuống.

Tạ Phùng Thù vốn đang nghỉ ngơi, bị quả lê của Trào Khê đập trúng, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn đối phương một cái, đứng dậy lấy lê lên cắn một cái, mơ hồ không rõ hỏi: “Khi nào ăn cơm?”

“Chỉ biết ăn.” Trào Khê ném tới ném lui quả lê trong tay, hận sắt không thành thép liếc mắt nhìn Tạ Phùng Thù một cái. “Làm sao, không đi tìm hòa thượng của ngươi?”

Tạ Phùng Thù thở dài, có chút kinh ngạc: “Tạm thời hắn không trở về.”

“Không phải không trở laik chứ?”

“Không!”

“Ngươi gấp cái gì?” Trào Khê nói: “Không trở về vừa vặn, đỡ ngươi mất hồn mất vía.”

Tạ Phùng Thù rất nghiêm túc trả lời: “Hắn sẽ trở về, hắn nói lần này trở về sẽ không bao giờ đi nữa.”

Nói xong, Tạ Phùng Thù thấy Trào Khê quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.

Tạ Phùng Thù có chút chột dạ: “Nhìn cái gì?”

“Hắn có đi hay không có quan hệ gì với ngươi, như thế nào, sau này ngươi cùng người thành thân còn có thể mang theo hắn?”

Tạ Phùng Thù trầm mặc một lát, ngửa đầu quay lại trong bụi hoa.

“Ta không thành thân với người khác.”

Đổi lại lúc này Trào Khê trầm mặc.

Hắn trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Tạ Phùng Thù đều phát hiện không đúng quay đầu nhìn qua, Trào Khê mới đen mặt nhìn Tạ Phùng Thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi cùng hòa thượng kia rốt cuộc là quan hệ gì?”

Tạ Phùng Thù lập tức luống cuống, nhìn trái nhìn phải mà nói: “A? Mơi quan hệ gì?”

“Tạ Phùng Thù! Lâu rồi ngứa đòn đúng không?”

Tạ Phùng Thù co rụt cổ, nhìn sắc mặt Trào Khê đen kịt như đáy nồi, rách nát trả lời: “Ngươi đã đoán được rồi, còn hỏi ta à? ”

Trào Khê hít sâu một hơi để tránh bị Tạ Phùng Thù làm tức chết: “Ngươi có phải ngốc hay không, cư nhiên thích một hòa thượng! Sau này không được đi đến sau núi!”

Tạ Phùng Thù mới không sợ hắn, chậm rãi nói: “Không được, ta còn nói chờ sau khi tu luyện ra kim đan liền thành thân với hắn, ta phải chịu trách nhiệm với hắn.”

“……”

Sắc mặt Trào Khê đã không thể dùng từ thối để hình dung, mày kiếm của hắn nhíu chặt, gằn từng chữ: “Chờ hòa thượng kia trở về, ta nhất định phải làm thịt hắn.”

Tạ Phùng Thù tuyệt đối không tức giận, cười hì hì mở miệng: “Được rồi sư huynh, đừng tức giận nữa, tối nay ta trộm rượu của sư phụ cho ngươi uống.”

…… Người vừa lớn lên, da mặt cũng dày hơn không ít.

Đợi đến ban đêm, Tạ Phùng Thù cư nhiên thật sự trộm một vò rượu, cùng Trào Khê và Tuy Linh nửa đường bị kéo tới ngồi ở bên hồ chân núi đối ẩm.

Ban đêm có gió xuân thổi qua, cũng không lạnh, ngược lại nhu hòa vạn phần, thổi đến tóc mấy người khẽ bay, thổi đến mặt hồ sóng nước hơi động. Trăng sáng treo cao, chiếu sáng xung quanh, ba người cầm chén rượu, giống như là múc một chén ánh trăng.

Tuy Linh đã biết chuyện ban ngày hôm nay, ngược lại không kinh ngạc, chỉ là có chút bất đắc dĩ nhìn Tạ Phùng Thù: “Đã sớm biết rồi.”

Lần này không chỉ Trào Khê, ngay cả Tạ Phùng Thù cũng ngây dại, lắp bắp nói: “A? Tỷ biết khi nào?”

Tuy Linh hiếm khi cười nhạo tiểu sư đệ của mình: “Ngày ngày chạy tới đó, một ngày không gặp cũng không được, cùng người ta hạ ngắm hoa đông ngắm tuyết, còn phải cùng nhau xuống núi nghe sách —— chỉ có gỗ mới nhìn không ra.”

Trào Khê hôm nay mới biết: “…”

“Gặp được người mình thích là chuyện tốt.” Tuy Linh nâng quai hàm cười tủm tỉm nhìn tiểu sư đệ của mình, trong mắt nhiễm rượu. “Phải sống tốt, biết không?”

Tạ Phùng Thù vui vẻ ngẩng đầu, đáp: “Biết rồi. ”

So với hai người,Trào Khê không có tâm tình tốt như vậy.

“Tạ Phùng Thù.”

Hắn nhìn tiểu sư đệ không yên tâm này, ngữ khí nghiêm túc: “Còn chưa thành thân, ngàn vạn lần không thể bị hòa thượng kia… Khụ, bắt nạt, ngươi biết không?”

Tạ Phùng Thù: “…”

“Có biết hay không!”

“…… Ta biết rồi. ”

Nếu Trào Khê biết, thật sự sẽ kéo đao gϊếŧ người…

Vẫn là quên đi, ngày sau còn dài.

Ba người uống hết rượu, đã là đêm khuya, khuôn mặt Tạ Phùng Thù nhiễm rượu choáng váng, đứng lên cười hì hì mở miệng: “Ngày mai sư phụ phát hiện rượu ít, lại muốn mắng người.”

Trào Khê khí còn chưa tiêu, liếc hy một cái: “Dù sao cũng là ngươi lấy.”

Mấy người đánh nhau ầm ĩ, dọc theo đường đi lên núi, Tạ Phùng Thù đi ở phía trước, bụi hoa một đường bị y chọc cho lung lay lung lay, y cảm thấy thú vị, chuyên chú nhìn hoa núi dưới chân, thẳng đến lơ đãng giương mắt lên, mới phát hiện cách đó không xa có một người đang đứng.

Đối phương một thân y bào màu xanh huyền sắc, vạt áo thêu hoa văn màu vàng, thoạt nhìn bất quá hơn ba mươi tuổi, mặt mày ôn hòa, đang nhìn ba người lên núi.

Mấy người lập tức tỉnh rượu, Tạ Phùng Thù chắn Tuy Linh ở phía sau, đưa tay đè đao giương mắt nhìn người khác, có chút cẩn thận mở miệng: “Ngươi là ai?”

Đối phương vẫn chưa trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào Tạ Phùng Thù, trên mặt mang theo một chút ý cười, có vẻ ôn nhuận như ngọc, trong mắt lại u ám như không thể nhìn thấy đáy.

Không biết vì sao, Tạ Phùng Thù cảm thấy ánh mắt này có chút làm cho người ta khó chịu, y hơi không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Ngươi là ai? ”

Nam tử trước mắt rốt cục có động tác.

Hắn hướng Tạ Phùng Thù đi một bước, muốn nhìn người cẩn thận, thanh âm rơi vào trong bóng đêm, giống như dung nhập vào bóng tối mênh mông này.

“Tại hạ, Phong Tịch.”