Nhiên Đăng

Chương 52: Tiền trần 12 (Phần cuối)

Edit by Mặc Hàm

Tạ Phùng Thù nắm chặt trường đao, nhíu mày nhìn người trước mắt: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Tinh quái núi Tu Di không nhiều lắm, càng không có ác yêu lệ quỷ, Tạ Phùng Thù tuổi tác không lớn, tự nhiên không biết bên ngoài có nhiều yêu ma là vì tu hành trường sinh không từ thủ đoạn, tiểu yêu một hai trăm năm như y, chính là thuốc bổ thượng hạng. Cho nên trong sư môn Trào Khê cả ngày hù dọa y chạy loạn sẽ bị ăn tươi nuốt sống, cũng không phải không có nguyên nhân.

Cô gái trước mắt ngừng cười, từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Phùng Thù một lần, ngữ khí trêu tức, chậm rãi nói: “Tiểu yêu quái, vốn tỷ tỷ là muốn ăn ngươi, bất quá ngươi lớn lên da thịt mềm mại như vậy, ta lại thật sự có chút đau lòng, không bằng đi theo ta, ta có thể tạm thời tha ngươi một mạng.”

Tạ Phùng Thù có chút ảo não chính mình cư nhiên sẽ bị lừa gạt, lại lo lắng sư huynh sư tỷ khẳng định chờ nóng nảy, càng lo lắng đối phương nếu biết bộ dạng Giáng Trần, có phải Giáng Trần có nguy hiểm gì hay không, nghe vậy vừa nhấc mặt lên, sắc bén phi thường.

“Ngươi là gì!” Còn đòi gϊếŧ ta?”

Nữ yêu kia sắc mặt lạnh lùng, hiện ra vài phần dữ tợn: “Vốn định tha cho ngươi một mạng, vậy đừng trách ta không khách khí.”

Tạ Phùng Thù không phí nhiều lời qua miệng với cô, có chút tức giận hỏi: “Tại sao ngươi lại biến thành Giáng Trần, hắn ở đâu? ”

Nữ yêu cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, trong nháy mắt đã nhào về phía Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù lướt chân lên, nâng đao nghênh địch.

Nàng tu hành vốn sớm hơn Tạ Phùng Thù không biết mấy trăm năm, ra tay lại tàn nhẫn độc tuyệt, một lòng muốn gϊếŧ Tạ Phùng Thù cướp lấy tu vi tinh hồn, Tạ Phùng Thù trong lòng lại nhớ sư huynh sư tỷ cùng Giáng Trần, xuất thủ không đủ chuyên chú, sau vài chiêu, một người chần chờ, cư nhiên bị đối phương một chưởng đánh lui về phía sau mấy bước, lui đến bên vách núi!

Một chưởng này không để đường sống, trái tim Tạ Phùng Thù đau nhức, khóe môi lúc này tràn ra một chút máu tươi, nhưng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.

Nữ yêu lộ ra chút cười đắc ý, vừa đi về phía Tạ Phùng Thù, vừa chậm rãi nói: “Hòa thượng ngươi nói sớm đã bị ta ăn, hiện tại ta ăn ngươi, vừa vặn đưa ngươi đi địa phủ đoàn tụ cùng hắn, như thế nào?”

Tạ Phùng Thù nghe vậy trong lòng căng thẳng, thốt lên: “Ngươi gạt người!”

“Lừa ngươi làm cái gì,” Nữ tử trước mắt ngữ khí lười biếng, lộ ra một cỗ ý khinh miệt, “Bằng không ta làm sao biết bộ dáng của hắn, còn có thể biến thành hắn đến lừa gạt ngươi đây? ”

Hô hấp Tạ Phùng Thù dồn dập, nhất thời không còn thanh âm.

Nữ yêu cười đùa một tiếng, đung đưa đi tới trước người Tạ Phùng Thù, lúc giơ tay lên lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.

“Yên tâm, tỷ tỷ nhất định cho ngươi thống khoái ——“

Lời còn chưa dứt, lại là một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Dưới chân nàng vội vàng rút lui, khó khăn lắm mới tránh được, bàn tay muốn bóp cổ Tạ Phùng Thù kia đã đầm đìa máu tươi.

Nữ yêu sợ hãi, giương mắt nhìn lại, một vệt đao quang sáng ngời như tuyết trong hoàng hôn, sinh ra hàn ý lạnh lẽo, chiếu rọi hai mắt đỏ bừng của Tạ Phùng Thù.

Của y? Máu vẫn còn ở khóe môi, Tạ Phùng Thù lại không giơ tay lên lau, sau một khắc, Tạ Phùng Thù cầm đao lướt chân, giống như tia chớp, vọt thẳng về phía yêu vật trước mắt!

Tạ Phùng Thù đao chém gấp, thế đao giống như mưa dày đặc liên tiếp không ngừng, sát ý theo chiêu thức cùng trút xuống, nhất thời cư nhiên làm cho người ta chống đỡ không nổi.

Nữ yêu kia vốn là mị ma,dùng phép thuật nuốt chửng tiểu yêu yếu ớt để tăng tu vi, vừa vặn đi ngang qua Tu Di, thấy Tạ Phùng Thù là tiểu yêu, muốn nhân cơ hội cắn nuốt tu vi. Vốn là đại cục đã định, không nghĩ tới Tạ Phùng Thù đột nhiên phát lực, bằng vào một thanh Phong Uyên thế như chẻ tre, nàng rõ ràng có chút chống đỡ không nổi, cư nhiên liên tiếp bại lui đến trước sơn động.

Mắt thấy lại một đao chém tới trước mặt, nàng vội vàng lên tiếng nói: “Hòa thượng kia chưa chết!”

Chiêu thức của Tạ Phùng Thù chậm lại, trong mắt thanh tỉnh hơn một chút, giương mắt hỏi: “Hắn ở đâu?”

Mị ma may mắn đào thoát, thở phào nhẹ nhõm, hơi đứng thẳng dậy: “Hắn đang ở đây——”

Chính tại thời điểm này, trong rừng đột nhiên nổi lên gió lớn, lá cây ào ào rung động, đem thanh âm của nàng che dấu mơ hồ không rõ, Tạ Phùng Thù trong lòng nóng nảy, kề sát vào một chút, ý đồ nghe rõ lời đối phương nói.

Nhưng vào lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh.

Nữ yêu trước mắt đột nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay hướng trước mắt Tạ Phùng Thù giương lên, một đạo ma khí màu đen như khói như sương chợt lóe qua, Tạ Phùng Thù né tránh không kịp, hai mắt chợt truyền đến một cỗ đau đớn mãnh liệt, dĩ nhiên không nhìn thấy cái gì.

Sau một khắc, mị ma một chưởng vỗ Tạ Phùng Thù ngã xuống đất!

Mị ma giả dối, giỏi ảo giác, cũng thiện dùng độc, hai mắt Tạ Phùng Thù đau nhức, đồng thời thần trí cũng có chút hoảng hốt, muốn dùng đao chống đỡ đứng lên, cố gắng thử hai lần, vẫn ngã xuống đất.

Nhìn thiếu niên trước mắt đã ngất đi, mị ma thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng lên, oán hận nói: “Tiểu súc sinh, dám đả thương ta, hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi.”

Tay phải của nàng trong nháy mắt huyễn hóa thành một cái móng vuốt sắc bén, đi dò xét trái tim Tạ Phùng Thù, muốn ăn.

Còn chưa đợi chạm tới vạt áo thiếu niên trên mặt đất, một bàn tay đột nhiên từ sau lưng nàng dò xét, nắm lấy cổ tay nàng.

Bàn tay thon dài gầy gò, phía trên là tăng bào trắng tuyết, trong lòng mị ma cả kinh, trong nháy mắt quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng đã bị người tới bóp cổ, đặt ở bên vách núi.

Trời đất nửa sáng nửa tối, đối phương mang theo băng tuyết, rõ ràng mặc tăng bào, lại không che được sát ý quanh thân. Chính mình tốt xấu gì cũng tu luyện bốn năm trăm năm, khí tức của người tới cư nhiên cũng không phát hiện một chút nào, trong lòng mị ma kinh sợ bất định, lực đạo trên tay đối phương đã thắt chặt.

Giáng Trần một mặt tăng thêm lực đạo, một mặt chậm rãi mở miệng, thanh âm như sương lạnh

“Độc gì?”

Mị ma thử lại tránh không thoát, liền biết tu vi đối phương cực kỳ thâm hậu, trong lòng nàng lạnh lẽo, gian nan chen ra một câu: “Một chút ma khí, đợi lát nữa là tốt rồi, tôn giả tha mạng.”

Giáng Trần không trả lời, lực đạo trên tay không hề giảm chút nào, mị ma kinh hoàng vạn phần, thanh âm đứt quãng rơi vào bên tai đối phương.

“…… Là ta có mắt không biết thái sơn… Xuất, người xuất gia lòng dạ từ bi… Sát nghiệp là đại kỵ, tôn giả suy nghĩ kỹ…”

Nàng vì bảo vệ tính mạng đã miệng không chọn lời, sắc mặt Giáng Trần lại không hề dao động, hắn rũ mắt nhìn mị ma trước mặt, một đạo Phật quang màu vàng chợt hiện ra, đâm thẳng vào ngực đối phương.

Khi ý thức tiêu tán, mị ma nghe được thanh âm trong trẻo lạnh lùng của đối phương: “Ta tu hành mấy vạn năm, không biết cái gì là từ bi.”

Tạ Phùng Thù mê man thời gian cũng không dài, lúc tỉnh lại, trời đất vừa vặn chìm vào bóng đêm.

Đã sớm vào mùa thu, ban đêm hẳn là đã nguội, Tạ Phùng Thù lại tựa vào trong ngực ấm áp. Trong bóng tối, ánh mắt y đầu tiên là một bộ tăng y màu trắng, sau đó ngẩng đầu, mới là một cái bóng nhạt nhẽo. Ánh mắt của y vẫn có chút đau, lại bởi vì sắc trời tối, tầm mắt mơ hồ, cư nhiên có chút nhìn không rõ bộ dáng người trước mắt, chỉ có thể nghe thấy thanh tuyến trầm thấp của đối phương.

“Tỉnh rồi?”

Đầu tiên là cả người Tạ Phùng Thù căng thẳng, đợi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc, cả người lại lơi lỏng xuống, một lần nữa dựa vào trong ngực đối phương.

Là hắn.

Y vừa rồi còn lo lắng cho Giáng Trần, hôm nay thấy đối phương bình yên vô sự, trong lòng giống như tảng đá lớn rơi xuống đất, mới cảm thấy quanh thân đều đau, hai mắt cùng ngực còn đau, vì thế tựa vào trên vai Giáng Trần không muốn nhúc nhích, một lúc lâu sau nhắm mắt khàn giọng nói: “Vừa rồi nàng nói ngươi bị nàng ăn.”

Giáng Trần một bên nhẹ nhàng đè lại ót Tạ Phùng Thù không cho y trượt xuống, một bên nhẹ giọng nói: “Nàng lừa ngươi.”

“Nàng ta còn biến thành bộ dáng của ngươi.”

“Mị ma am hiểu ảo giác, đại khái là ở trong rừng gặp qua bộ dáng của ta.”

Tạ Phùng Thù nghe vậy khẽ ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Giáng Trần: “Vừa rồi ngươi ở rừng sơn tra?”

Giáng Trần trầm mặc một lát, cúi đầu ừ một tiếng.

“Ta vốn tưởng rằng ngươi và sư tỷ ngươi bọn họ đi rồi, về sau thấy bọn họ còn ở ngoài rừng, ngươi lại chậm chạp không đến, mới phát hiện có gì đó khác thường.”

“Ngươi đến đó làm gì?”

Lần này Giáng Trần trầm mặc lâu hơn một chút: “Lần trước ngươi nói chúng sắp chín rồi, ta nghĩ, chờ ngươi đến Pháp Đường có thể ăn được.”

Tạ Phùng Thù đầu tiên sửng sốt, sau đó trong lòng đột nhiên vừa chua vừa trướng, giống như cắn một quả sơn sơn nửa chín, ngọt ngào đều có, từ ngực chảy đến toàn thân, khiến y không hiểu sao sinh ra một chút ủy khuất. Y nhìn Giáng Trần và hỏi: “Vậy ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trong bóng đêm, Giáng Trần không nói gì nữa, chỉ có xa xa ngẫu nhiên có tiếng của côn trùng truyền đến.

Tạ Phùng Thù lại tức giận, đứng thẳng dậy, nhìn đối phương lớn tiếng nói: “Vậy ngươi còn tới tìm ta làm cái gì, để cho ta bị nàng ta ăn đi!”

Giáng Trần cũng đứng lên, có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng gọi: “Tạ Phùng Thù.”

Tạ Phùng Thù lại không nghe lời hắn, sải bước đi về phía trước. Ánh mắt y còn chưa hoàn toàn tốt, lại là vào ban đêm, đi hai bước liền lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, Giáng Trần ở phía sau y quát: “Tạ Phùng Thù!”

“Đừng gọi ta!”

Thanh âm Giáng Trần lại chậm lại một chút, nói: “Ánh mắt ngươi còn chưa tốt, ta đưa ngươi trở về. ”

Tạ Phùng Thù càng tức giận, dừng chân quay đầu lớn tiếng nói: “Nếu ngươi không thích ta, đừng đối xử với ta như vậy!”

Trong bóng đêm, hồng y của y như một ngọn lửa rơi xuống trong bóng tối, hai mắt sáng như sao.

“Ngươi rõ ràng thích ta, lại không dám thích ta, rốt cuộc là đang lo lắng cái gì? Người cũng tốt yêu cũng tốt, sống kiếp này sợ nhất đại khái chính là chết, nhưng vừa rồi ta thiếu chút nữa bị gϊếŧ, còn đang suy nghĩ, nếu ngươi thật sự gặp nạn nên làm cái gì bây giờ —— chẳng lẽ còn có chuyện gì đáng sợ hơn cái chết sao?”

Giáng Trần nghĩ: Người cũng tốt yêu cũng tốt, sống kiếp này sợ nhất đại khái chính là chết, nhưng ta hết lần này tới lần khác gϊếŧ ngươi, để cho ngươi chịu hết nỗi khổ luân hồi này.

Vì thế hắn lẳng lặng nhìn Tạ Phùng Thù, nói: “Ta không tốt như ngươi nghĩ.”

Tạ Phùng Thù phát hỏa một trận, cũng tỉnh táo lại, thanh âm trong suốt, gằn từng chữ nói: “Ta muốn ngươi dễ làm như vậy, ta chỉ là muốn ngươi thích ta.”

Trong bóng đêm mênh mông, bọn họ cách một khoảng cách nhìn nhau, ánh trăng như nước rơi đầy người, lá cây trong rừng bị gió nhẹ thổi lay động, ném xuống bóng dáng lay động.

Trong lúc vạn vật đều tĩnh lặng, Giáng Trần nhẹ giọng mở miệng, thanh sắc ôn hòa trầm thấp.

“Tạ Phùng Thù, lại đây.”

Hắn nhìn Tạ Phùng Thù, cũng không nhìn thượng cổ mấy vạn năm trước, cũng không nhìn hậu thế không thể nhìn thấy, hắn chỉ là nhìn thiếu niên lăng phong kiêu ngạo trước mắt này, nhìn thấy một mảnh chân thành của y

Hắn nói, “Ngươi không phải là ngươi muốn cùng ta làm vợ chồng sao? Lại đây.”

Thần sắc Tạ Phùng Thù rõ ràng ngây dại, tựa hồ có chút không thể tin vào lỗ tai mình, một lát sau, y đột nhiên chạy về phía Giáng Trần, mạnh mẽ đâm vào trong ngực đối phương.

Y chạy rất gấp, y bào bay tán loạn, Giáng Trần đứng tại chỗ, đưa tay đỡ lấy y.