Nhiên Đăng

Chương 27: Diệu Hương 3

Edit by Mặc Hàm

Giáng Trần nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, một lát sau đáp: “Khổ tu không nhập thế, không hóa duyên.”

Tạ Phùng Thù: “…”

Được rồi, đây là đầu gỗ

Tạ Phùng Thù hiếm khi biết cái gì gọi là tự làm mất mặt mình, nhưng giọng điệu đối phương đứng đắn, y lại ngượng ngùng giải thích, chỉ hướng về phía Giáng Trần gật gật đầu tỏ vẻ mình biết, lại nói: “Trở về thôi.”

Đi ra ngoài mấy chục bước, Tạ Phùng Thù vừa quay đầu lại, còn thấy góc váy màu sắc đứng ở giữa đường, nửa điểm cũng không nhúc nhích.

Ánh trăng mới lên, đèn đuốc lưu sáng.

Pháp hội sắp tới, trên đường ngày một náo nhiệt hẳn lên, tiếng ồn ào lẫn lộn từng trận tiếng nước hồ đập bờ, loáng thoáng từ ngoài cửa sổ truyền vào. Tạ Phùng Thù nằm trên giường không ngủ được, dứt khoát đứng dậy gõ cửa bên cạnh.

Một lát sau, cửa mở ra, tay Giáng Trần còn đặt ở trên cửa, rũ mắt nhìn Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù hướng về phía Giáng Trần mặt mày cười: “Ngủ không được, muốn tới tìm ngươi nói chuyện một chút.”

Giáng Trần buông tay ra cho người tiến vào, lại đóng cửa.

Tạ Phùng Thù vào phòng, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy ngọn đèn Phật đặt trên bàn đầu giường. Đáy hoa sen, tựa như ngọc mà không ngọc, ánh nến mờ nhạt thiêu đốt giữa không trung.

Là đèn của Giáng Trần gọi là Niết Bàn.

Giáng Trần đã xoay người lại, Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt ngồi ở trước bàn gỗ mun trong phòng, thập phần quen thuộc rót cho mình một tách trà, còn ngẩng đầu hỏi Giáng Trần: “Ngươi có muốn không?”

Thấy Giáng Trần lắc đầu, Tạ Phùng Thù tự mình uống một ngụm trà, buông chén xuống.

“Ngày mai pháp hội sẽ bắt đầu, còn chưa hỏi ngươi, lối vào Độ Ách Cảnh rốt cuộc ở đâu?”

Giáng Trần nói: “Trong hồ. ”

Tạ Phùng Thù sửng sốt: “Cái hồ ngoài cửa sổ này? ”

Giáng Trần gật gật đầu.

“Pháp hội kéo dài ba ngày, khi nào lối vào xuất hiện?”

Giáng Trần đáp: “Ngày cuối cùng, mọi người làm lễ đốt vạn ngọn đèn sen vào hồ, lối vào Độ Ách Cảnh liền hiện ra trong trời đất.”

Từ trước đến nay hắn nói chuyện không nhanh không chậm, có ý tứ an ổn lòng người, Tạ Phùng Thù nghe được liền tâm viên ý mã, bất giác nhìn chằm chằm mặt đối phương.

Mặt mày và môi này, nhiều hơn một phần quá mức, thiếu một phần quá nhạt, sao lại cố tình thành bộ dáng hợp với tâm ý của Tạ Phùng Thù vậy?

Y nhìn quá lâu, thẳng đến khi đối phương nhận ra, cũng giương mắt nhìn lại.

Tạ Phùng Thù làm bộ như không thèm để ý dời tầm mắt, ánh mắt rơi xuống đèn bên cạnh Giáng Trần, bỗng nhiên lại nhớ tới ba ngàn ngọn đèn kim liên trong Điện Trường Minh.

Tạ Phùng Thù tâm niệm vừa động, hỏi: “Ngọn đèn trường minh này của ngươi cũng là thay người ta điểm? ”

Quả nhiên, Giáng Trần dừng lại một lúc, đáp: “Ừ.”

Tạ Phùng Thù gật gật đầu, hỏi: “Ý trung nhân của ngươi? ”

Đại khái ba chữ “Ý Trung Nhân” này quá mức thẳng thắn, Giáng Trần lần này tạm dừng thời gian rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: “… Đó là điểm vì hắn.”

Ồ.

Tạ Phùng Thù nghiêng đầu nhìn Giáng Trần, một lát sau treo ra một nụ cười, bộ dáng không để ý: “Già Vân vì người trong lòng thắp đèn, là cầu nàng bình an hỷ lạc, còn ngươi thì sao, lại thay nàng cầu cái gì?”

Cửa sổ trong phòng Giáng Trần không đóng, gió xuân se lạnh, lướt qua hồ mà đến, thổi đến trường minh đăng, ánh nến khẽ động. Giáng Trần cúi đầu, giơ tay che cho nó một chút gió.

Một lúc sau, hắn mở miệng.

“Hắn nhìn như ý khí sơ cuồng, kì thực tâm tính cứng cỏi, gặp chuyện không hỏi trời đất, chỉ cầu không hổ thẹn với lòng, muôn vàn khó khăn cũng không thay đổi ý chí, vạn tử không lùi đạo, bởi vậy chịu rất nhiều tội, chịu rất nhiều khổ. Ta thắp một ngọn đèn, cầu xin kiếp này hắn bể khổ quay đầu, sở nguyện đều thành.”

Trong ngọn nến nhảy lên, ngữ khí của hắn ôn hòa trầm thấp, ý niệm đầu tiên trong đầu Tạ Phùng Thù nghe xong lại là, Giáng Trần hẳn là lần đầu tiên nói lời dài như thế với mình.

Sau đó mới là khổ ý nhàn nhạt, từ trong lòng Tạ Phùng Thù từng chút từng chút tản ra ngoài, phảng phất dung nhập vào kinh mạch huyết nhục quanh thân, làm cho y ngay cả đối cười một tiếng với Giáng Trần cũng phí sức.

Vì thế y dứt khoát đem một tia cười vừa rồi cứng rắn chen ra cũng thu hồi lại, tự giận tự ngửa đầu nhìn Giáng Trần hỏi: “Ngươi vào Độ Ách Cảnh là vì nàng?”

Giáng Trần không nói gì.

Phải rồi. Tạ Phùng Thù gật gật đầu: “Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?”

Giáng Trần vẫn không mở miệng như trước, chỉ trong ánh nến giương mắt nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như đã cách Tạ Phùng Thù trăm ngàn năm.

Tạ Phùng Thù đột nhiên mất hứng thú tiếp tục hỏi tiếp —— thắp đèn nói chuyện trong đêm với hắn, mình vốn đang ngủ thật tốt trong phòng, hết lần này tới lần khác đầu óc có vấn đề, nhất định phải đến tự mình chuốc phiền não.

Tạ Phùng Thù ngửa đầu “hầy” một chút đứng lên, hướng về phía Giáng Trần gật đầu một cái: “Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, Tạ Phùng Thù cũng mặc kệ trên mặt đối phương có biểu tình gì, trực tiếp ra cửa.

Y bị tức giận cùng khổ ý đè đến buồn ngủ hoàn toàn không còn, không muốn trở về phòng, nghe thấy tiếng ồn ào trên đường, liền đi xuống lầu, muốn đi dạo một chút trên đường.

Vào ban đêm, đường chính ngược lại so với ban ngày náo nhiệt hơn một chút. Người bán đồ ăn hoặc đồ chơi ven đường rao bán, hai bên đường cửa quán trà lâu nửa thả nửa cuốn, không ngừng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, còn có nhiều hơn là quầy hàng nhỏ bán hương nến, Phật đăng, một chút đàn hương, tản ra khói mù mông lung.

Tất cả những điều này Tạ Phùng Thù đều đã gặp, cũng nghe, nhưng không lọt vào mắt. Y đi dọc theo đường phố, không thể xốc lại tinh thần, chỉ nửa đường thuận tay mua một chuỗi kẹo hồ lô, cắn một miếng, vừa chua vừa đắng.

Tạ Phùng Thù không muốn ăn, cầm chuỗi mứt hồ lô lắc lư trên đường trong chốc lát, nhớ tới muốn mua quà cho Minh Kha, chọn một lúc lâu, cuối cùng mua một cái còi bùn màu đen bên đường. Dùng dây thưng xuyên qua, mặt trên dùng bút vàng vẽ một đôi chim xanh, tinh xảo nhỏ nhắn, phỏng chừng Minh Kha sẽ thích.

Tạ Phùng Thù cất còi bùn, vừa mới đi vài bước về phía khách, bên cạnh đột nhiên có người tiến lại gần lớn tiếng nói: Là ngươi! ”

Giọng nữ này thanh thúy như chuông, Tạ Phùng Thù quay đầu, cư nhiên là nữ tử trong Hàn Ẩn tự hỏi đường Giáng Trần. Hôm nay quần áo màu sắc của nàng đổi thành màu xanh, cài một cây trâm ngọc nghiêng nghiêng, thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng.

Tiểu cô nương chào hỏi Tạ Phùng Thù, lại nhìn quanh một vòng.

“Pháp sư ngày đó đi cùng ngươi đâu?”

Tạ Phùng Thù đáp: “Ngủ rồi, không ra.”

Cô gái trước mắt ảo não thở dài, lại hỏi: “Vậy tên hắn là gì?”

Tạ Phùng Thù không trả lời, nhướng mày nói: “Ngươi quan tâm pháp sư kia làm gì?”

Cô bé đột nhiên đỏ mặt: “Ta chỉ muốn biết tên hắn là gì và ở chùa nào.”

…… Dân phong Diệu Hương cởi mở như vậy sao?

Tạ Phùng Thù có chút không nói nên lời nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thật lòng nhắc nhở: “Vị này. Cô gái, đó là hòa thượng. ”

Tiểu cô nương tuổi không lớn, ngược lại lá gan rất lớn, ngửa đầu nhìn Tạ Phùng Thù, ngữ khí dứt khoát nói: “Cho dù là hòa thượng, cũng có thể hoàn tục nha.”

Trong giọng nói của nàng mang theo vài phần ngây thơ không biết thế sự, là khuê các tiểu thư chưa từng chịu khổ chịu thất bại. Tạ Phùng Thù thấy bộ dáng này của nàng, nghĩ đến mình, lại nghĩ đến người vừa rồi Giáng Trần nói, đột nhiên cười.

Nếu muốn luận ngu ngốc, ai cũng đừng nói là ai.

Có thể đánh thức người là một, dứt khoát một không làm hai không nghỉ, quay đầu nhìn cô, đứng đắn trả lời.

“Cô nương có điều không biết, hòa thượng này trong lòng có người, hắn thích người nọ, đời này chỉ vì một người kia động phàm tâm, cũng chỉ nguyện vì một người kia mà nhập hồng trần.”

Tựa hồ nhìn ra Tạ Phùng Thù cũng không phải đang nói dối, nữ tử trước mắt bĩu môi, khăn thêu trong tay bị xoắn thành một đoàn, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên, cuối cùng vẫn là tâm không cam lòng tình nguyện buông tay, có chút không phục nhỏ giọng hỏi: “Người nọ là ai? ”

Ta không biết đó là ai, nhưng vẫn muốn biết đó là ai.

Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, hết lần này tới lần khác lại không muốn nói như vậy. Y không biết nghĩ như thế nào, ho nhẹ một tiếng, nhìn như vạn phần thong dong, kì thực không biết xấu hổ gật đầu về phía đối phương.

“Bất tài, chính là tại hạ.”