Cảm Ơn Cậu, Năm Năm Qua

Chương 4: Đồng hành

Edit by Mặc Hàm

Thời gian đại học, gần như là thời gian đẹp nhất của chúng tôi dính nhau 24 giờ. Người ôm trước khi đi ngủ vào ban đêm là hắn. Thức dậy sớm người đầu tiên nhìn thấy, là hắn. Khoảng thời gian này, bình yên và tuyệt vời. Tình cờ, chúng tôi gặp nhau, tình cờ, chúng tôi biết nhau. Vừa vặn, là hắn.

Khi không có lớp học, tôi sẽ đi đến ký túc xá của Tiểu D với hắn. Hai người đọc sách trên giường hoặc bật máy tính để xem video. Có một lần, tôi nhìn, chợt cảm giác được có người dùng chân trêu chọc tôi, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tiểu D, sau đó càng lớn mật, đưa chân trực tiếp duỗi tới hai chân của tôi.

Tôi nào có thể nhịn được công kích như vậy, chỉ chốc lát sau hưng phấn. Rất rõ ràng, hắn cũng cảm nhận được, sau đó nhẹ nhàng đè lên giẫm lên. Bên cạnh còn có bạn cùng phòng của hắn đang ngủ say, mà tôi đã đỏ mặt, một chút không có tâm tư đọc sách. Lúc này, Tiểu D lặng lẽ gửi tin nhắn “Buổi tối vui vẻ [cười xấu]”. Tôi bắt đầu mong đợi đêm đến.

Tất nhiên, ồn ào cũng sẽ có.

Đi đâu để ăn là một trong những cái cớ cãi vã phổ biến nhất trong thời gian mài giũa của chúng tôi. Tôi là một người tham ăn, phải đối mặt với các nhà hàng khác nhau trong trung tâm mua sắm luôn luôn do dự. Trong các trung tâm mua sắm, các cuộc trò chuyện của chúng tôi thường là:

“Đi ăn gì”, Tiểu D hỏi.

“Gì cũnh được”

“Gì cũng được là sao, cậu nói coi.”

“Ai, tùy cậu chọn.”

“Đi ăn lẩu?”

Ừm, bất quá có chút nóng, ăn xong vị tương đối lớn.”

“Vậy đi ăn mì?”

“Uhm, tôi muốn ăn cơm.”

“Vậy thì bữa ăn Quảng thì sao?”

“Ách, nhưng tôi là người Hồ Nam, thích ăn cay.”

Tiểu D bắt đầu có chút mất hứng, “Vậy cậu nói rốt cuộc ăn cái gì?”

“Nghe lời cậu đi, tôi đều được.”

“[ Tiểu D không nói lời nào, xoay người muốn đi, đã bị tôi chọc giận]”

“Ai ai, thân ái, a a, tôi sai rồi, xin lỗi, đừng tức giận.”

Tôi tiếp tục cầu xin, “Chỗ này đi, ít người không xếp hàng, được ha.”

Lúc này Tiểu D liếc mắt nhìn tôi một cái, “Đi”.

Tết Đoan Ngọ đang đến gần, trước đó Tiểu D. đã mời tôi đến nhà hắn. Sau khi tất cả, lễ hội đoàn tụ này, tôi không thể quay trở lại. Trước kia luôn tự mình sống, bên cạnh không có thân thích. Mà lần này, sẽ lấy thân phận bạn bè đi gặp một làn sóng phụ huynh.

Trong thời gian này, nhà của Tiểu D đang được trang hoàng, hắn đưa tôi đến nhà trang trí, nói với tôi đây là phòng khách, phòng ngủ của ba mẹ tôi và vân vân. Sau đó, hắn di chuyển một cái ghế nhỏ ở giữa phòng khách và ngồi xuống, ôm lấy tôi. Tôi đối mặt với hắn ngồi trên đùi hắn, và Tiểu D vùi đầu xuống và cọ xát. Tôi cũng đưa tay ôm hắn vào lòng. Chúng tôi cứ dựa vào nhau như vậy. Không biết bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy có người lên lầu, hai chúng tôi chậm rãi buông ra, đây sẽ là tiếng chìa khóa cắm vào lỗ cửa. Đùng một chút, hai chúng tôi vội vàng tách ra thì thấy ba Tiểu D. đi vào. Thật là mạo hiểm.

Kỳ nghỉ này, Tiểu D còn đưa tôi đến trường tiểu học của hắn, còn có trường trung học nhìn một chút. và giới thiệu tôi biết người bạn tốt của hắn. Phàm “nam, Tịnh “nữ, Kỳ “nữ. Sau đó, chúng tôi đã trở thành một nhóm nhỏ thường xuyên chơi với nhau. Ba người họ cũng đi vào cuộc sống của tôi với Tiểu D.

Vào ngày Tết Đoan Ngọ, gia đình Tiểu D tụ tập. Các dì, chú của hắn và chị gái và em trai của hắn. Cả bữa tối, tôi đã ngồi với Tiểu D. Gia đình hắn cũng đặc biệt quan tâm đến tôi, luôn hỏi tôi đã ăn no không. Sau bữa ăn, tôi và chị gái của Tiểu D cũng nói chuyện rất nhiều, còn có thêm bạn bè.

Đêm đó, tôi và Tiểu D ngủ trong một phòng khách của dì. Một cái giường nhỏ, cũng lớn hơn một chút so với giường ở ký túc xá. Trước khi đi ngủ, dì còn rất xin lỗi, bảo tôi và Tiểu D chen chúc, đừng ghét bỏ. Trái tim tôi vui mừng: không có gì, nhỏ hơn này hai chúng tôi cũng ngủ. Vào ban đêm, tôi tỉnh giấc. Thức dậy và bước qua Tiểu D để đi vệ sinh. Lên xong trở về còn có chút cứng rắn, vừa định bước qua Tiểu D trèo vào bên trong, Tiểu D nắm lấy. Chậc, thằng nhóc này tỉnh rồi. Tôi thấy hắn có động tác, liền thuận thế ưỡn người, hướng bên miệng Tiểu D đẩy qua. Dù sao đi, sau đó quá dùng sức, sau khi níu một chút, cằm Tiểu D bỗng nhiên rất đau, có chút không khép lại được, tôi còn lo lắng có phải là trật khớp hay không. Nhìn Tiểu D há to miệng, lại cẩn thận khép lại, làm nửa ngày mới đặt lại vị trí. Từ đó về sau, cũng không biết có phải là di chứng hay không, dù sao lúc Tiểu D há to miệng ăn, sẽ đặc biệt có chút đau, sau đó cần mở ra đóng kín vài lần mới có thể chữa trị. Mỗi lần tôi nhìn thấy hắn như vậy, tôi cười trộm ở một bên. Mà cái nhược điểm này, chỉ có hai chúng tôi biết.

Năm thứ hai của tôi đã kết thúc, kỳ nghỉ hè này. Tiểu D sẽ đến nhà tôi.

Một ngày tháng 7, Tiểu D đến Trường Sa. Tôi đã chờ đợi lâu, tôi nhận được tin hắn ở nhà ga, chỉ vừa qua giờ ăn trưa. Tôi đã định đưa hắn đi ăn, nhưng thấy hắn cười xấu, và sau đó yêu cầu tôi đi thẳng đến khách sạn.

Trường Sa là thành phố của Trung Quốc, không phải đảo Trường Sa của Việt Nam mình.

Vào phòng, Tiểu D không thể chờ đợi được ôm hôn, tôi cũng nhanh chóng hưởng ứng. Môi cắn xé, mυ'ŧ đầu lưỡi, giống như muốn từ đây bắt đầu cắn nuốt đối phương, chúng tôi ngã xuống giường, Tiểu D hung hăng nắm lấy tôi một cái rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi. Chỉ chốc lát sau, tôi giống như một con cẩu trần trụi, mà hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, tôi chậm rãi bò qua, dùng miệng cắn khóa kéo của hắn nhẹ nhàng kéo xuống…

Đợi đến khi chúng tôi vừa mới tiến vào trạng thái, hắn dừng lại, đi lục lọi hành lý của mình, tôi cho rằng hắn muốn lấy bαo ©αo sυ cùng bôi trơn. Tôi không nghĩ rằng hắn đã lấy ra một máy DV.

“Thân ái, tôi muốn quay lại quá trình của chúng ta”

“[Tôi quay đầu không nói chuyện, thẹn thùng]”

Hắn lấy máy và đi qua. “Có được hay không, chỉ lần này.”

Hắn đi tới, nhoáng một cái, tôi ngẩng đầu ngây ngốc nghênh đón. “Tùy cậu”, tôi đây, xem như đồng ts

Nghe tôi nhận lời, Tiểu D càng thêm phấn khích.

Trong thực tế, có chút xấu hổ, ban đầu chuyển động trơn tru, đột nhiên xuất hiện một thiết bị. Tại mỗi điểm mấu chốt, Tiểu D đều dừng lại quay một nhịp, ghi lại một đoạn. Trong thời gian đó, tôi không dám đối mặt với máy ảnh, chỉ cần vùi đầu vào làm việc. Toàn bộ quá trình lần này, cứ như vậy được ghi lại. Sau đó, tôi ngã vào l*иg ngực của hắn, “Thân ái, những điều này tôi cũng muốn một phần” khi nói, bản thân mình cũng cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.

Sau một đêm ở Trường Sa, đầu tiên tôi đưa Tiểu D trở về thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên. Ở đây tôi cho hắn thấy phòng của tôi. Tôi treo hình ảnh của chúng tôi, không có thời gian đi kèm với hắn trước đây, cũng hy vọng sẽ mang theo dấu vết của mình. Sau đó, tôi đưa hắn đến trường cũ của tôi và đi bộ với hắn trên con đường thường xuyên của tôi đến trường tiểu học. Trên đường đi, như thể tôi đang nói với họ, với những người thân yêu của tôi, trở lại đây, nói với một bãi cỏ, một bụi hoa và một chiếc lá. Hôm nay tôi đã mang người tôi yêu đến đây và cho bạn gặp. Mặc dù cách xa nhau hàng ngàn dặm, chúng tôi đã ở bên nhau.

Ngày hôm sau, tôi lại đưa Tiểu D đi dạo bên bờ sông, đưa hắn đi ăn tôm hùm đất miền Nam. Kỳ thật rất cay, hắn cũng là một người không thể ăn cay, nhưng khi ăn tôm hùm đất, đặc biệt vui vẻ, ăn siêu cấp hạnh phúc. Nhìn hắn, tôi thực sự buồn cười, cũng hạnh phúc.

Sinh nhật, cũng là hắn đi cùng. Chúng tôi cùng nhau đi KTV hát, hát những bài hát trước đây có câu chuyện xưa mà không dám mở, hát một cách hung hăng. Thêm một vài bài hát tình yêu, tôi nằm trong lòng hắn, chúng tôi hát tình ca.

Sau khi rời khỏi nhà tôi, tôi đưa Tiểu D đến thị trấn nhỏ ở thành phố biên giới —–“Phượng Hoàng Cổ Trấn.”

Hắn luôn thích thị trấn cổ như vậy, sau đó hắn nói với tôi rằng hắn vẫn thích Phượng Hoàng. Đường từ Trường Sa đến Phượng Hoàng không gần, xe buýt của chúng tôi đã đi sáu hoặc bảy tiếng, một con đường xóc nảy cuối cùng đã đến.

Chèo thuyền trên Sông Đà Giang, ở quán bar nhỏ nâng ly, đi dạo trên tường thành cổ, nước sông Đà Giang mát lạnh và những nụ hôn không ai nhìn thấy dưới màn đêm, tất cả đều là những kỷ niệm khó quên trong cuộc đời chúng tôi. Mà mấy ngày nay thời gian, chậm rãi du dương, chở hai cậu trai yêu nhau, không hỏi kiếp trước, không cầu đường trở về, chỉ vào giờ khắc này, vĩnh viễn thuộc về chúng tôi.

Ngày từ Phượng Hoàng trở về Trường Sa, tôi cảm thấy hơi khó chịu, yếu ớt. Tiểu D đi mua quà lưu niệm một mình, trong khi tôi vẫn nằm trong khách sạn. Trên xe buýt trở về, khó chịu không thôi, Tiểu D ôm tôi vào lòng, mấy tiếng đồng hồ, tôi cứ như vậy nằm trong ngực hắn. Người rất khó chịu, nhưng hành động này làm cho tôi rất hưởng thụ. Mãi cho đến khi xe buýt dừng lại ở Trường Sa, Tiểu D mới nhẹ nhàng đánh thức tôi:

“Này, đồ ngốc. Đến rồi”

“À, ờ”

“Khá hơn chưa? Tay tôi tê dại rồi”.

[ Tôi nhận ra rằng tôi dựa vào hắn trong nhiều giờ ] “Ah, tôi xoa cho cậu.”

“[ Tiểu D sờ đầu tôi ] không cần, một lát là tốt rồi”

Sau đó, chúng tôi trở về nhà trước buổi sáng. Nghỉ ngơi và hồi phục trong một ngày. Ngày hôm sau, Tiểu D. sẽ về nhà, nhưng mùa hè vẫn chưa kết thúc. Vào ngày hắn rời đi, tất cả chúng tôi đều rơi nước mắt tại nhà ga. Rõ ràng biết đây chỉ là sự chia ly ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, cho dù là một lát sau chia lìa, cũng là khó nhịn. [Sau đó Tiểu D nói cho tôi biết, lần này ở nhà tôi, là ngày lâu nhất cậu ấy rời khỏi nhà, rời khỏi người nhà ở bên ngoài]

Thời gian nhanh chóng đến nửa cuối năm của năm thứ 13, chúng tôi đã gặp nhau gần một năm. Tình cảm của tôi và Tiểu D càng ngày càng thân thiết. Có hôm Tiểu D về nhà, tôi và hắn nói chuyện phiếm trên điện thoại di động, trò chuyện về tương lai và tốt nghiệp, Tiểu D hơi sụp đổ, hắn gửi vài câu, làm cho tôi mềm lòng cùng đau lòng:

“Tôi… Không biết không có cậu, sau này sẽ làm sao bây giờ?”

“Hiện tại tôi rất ỷ lại cậu.”

“Thực sự rất ỷ lại”

“Tôi chính là sợ chờ tốt nghiệp, sau đó tách ra, sau khi tách ra liền mất đi cậu.”

“Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tôi đều khó chịu.”

“Nghĩ lại liền khóc.”

“Một người trộm khóc.”

“Phỏng chừng chờ tôi không khóc, cũng là ngày mai.”

【Bây giờ nếu để cho Tiểu D nhìn lại, có lẽ cũng không nhớ rõ chút nào, thậm chí sẽ cảm thấy, làm sao tôi có thể nói những lời như vậy? Thế nhưng, đây là do hắn nói, những thứ này tôi đều lưu lại. 】