Chương 24 Trong tử ©υиɠ bắn tinh
Nhiệt độ cơ thể của Lâm Thiên Hoan nóng kinh người.
Tử ©υиɠ bị xỏ xuyên qua trơn ướt ấm áp, so với tiểu bức thì càng mềm càng siết chặt hơn, tuy sức chịu đựng của Úc Hàn hơn người, nhưng cũng không chịu nổi sự mυ'ŧ cắn cửa hạn của miệng tử ©υиɠ đối với qυყ đầυ, trong nháy mắt khi thao tiến vào tử ©υиɠ, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng phun trào theo, tất cả đều tưới cho Lâm Thiên Hoan.
“A…”
Quá sung sướиɠ.
Úc Hàn cảm thấy trong đời mình chưa có giây phút nào sung sướиɠ được như lúc này, nhưng may còn giữ lại chút lí trí cuối cùng, anh vẫn muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra để bắn, ít nhất không thể bắn toàn bộ vào tử ©υиɠ Lâm Thiên Hoan được.
Chính là lúc anh đang rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, Lâm Thiên Hoan lại hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở nhìn anh, cầm lấy tay anh.
“Đừng…”
“Đừng cái gì?”
“Đừng rút ra… Á!”
Bởi vì một câu này, Úc Hàn vốn muốn rút ra dươиɠ ѵậŧ nay lại càng đâm sâu vào, luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia một giọt cũng không chảy ra, tất cả đều bị tử ©υиɠ của Lâm Thiên Hoan ăn sạch.
“Thật thoải mái…” Lâm Thiên Hoan sau khi cao trào thì nằm liệt trên người Úc Hàn, như một bãi nước, rêи ɾỉ bên tai anh: “Bị bắn vào trong thật thoải mái… Chồng, sao anh lại bắn giỏi như vậy chứ?”
Úc Hàn ôm chặt lấy cô vào trong l*иg ngực, nhắm hai mắt dịu dàng nói: “Sau này đều sẽ như thế này mà bắn cho em?”
“Cũng không được,” Lâm Thiên Hoan lại lắc đầu, ngón tay xoa xoa yết hầu anh, kiều nhuyễn nói: “Này thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu mỗi lần đều làm như vậy, em sẽ bị anh thao hỏng mất…”
Úc Hàn xoa xoa đầu cô: “Lần sau anh sẽ nhẹ chút.”
Lâm Thiên Hoan nhớ đến hai năm qua không có được kɧoáı ©ảʍ như hôm nay, lần nào cũng đều sεメ dịu dàng, vội nói: “Nhẹ một chút cũng không được!”
Úc Hàn nhướng mày: “Thế mạnh một chút?”
Lâm Thiên Hoan: “Quá mạnh đương nhiên cũng không được.”
Úc Hàn cười cười rồi búng nhẹ lên trán cô, hôn lên, rồi tựa trán mình lên trán cô thân mật: “Thiên Thiên rốt cuộc muốn như thế nào đây?”
Lâm Thiên Hoan ôm lấy cổ anh, mặt ửng đỏ nói: “Muốn anh phải thường xuyên thao em, không được giống như trước kia, tận vài tháng cũng chưa chạm vào em một lần…”
Úc Hàn nói: “Được.”
Lâm Thiên Hoan sợ anh đổi ý, thuận thế thỏa thuận luôn với anh: “Thế sao này mỗi tuần 4 lần?”
Úc Hàn quyết đoán từ chối: “Không được.”
“Không được sao?” Lâm Thiên Hoan ủy khuất bĩu môi, lại bắt đầu thảo hiệp: “Anh, anh sẽ ăn không tiêu sao? Thế, mỗi tuần 3 lần nhé? Hoặc là 2 lần cũng được?”
“Không phải ăn không tiêu, mà là ăn không đủ.” Úc Hàn kéo mông cô, ôm cô rời khỏi dươиɠ ѵậŧ vừa xuất tinh của mình ra, nghiêm mặt nói: “Anh cảm thấy sau này lịch sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của chúng ta nên duy trì mỗi ngày ít nhất từ một lần trở lên.
Tiểu huyệt không có dươиɠ ѵậŧ, có chút hư không, hơn nữa vừa rồi Úc Hàn thao quá tàn nhẫn, miệng huyệt đã có chút sưng lên không cách nào khép chặt lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ từ cái lỗ không khép lại được kia đã hơi chảy ra, chảy ra đến đùi, trơn trượt, thật không thoải mái.
Nhưng Lâm Thiên Hoan không hơi đâu để tâm đến điều này, cô bị Úc Hàn làm kinh sợ rồi, cô mở to đôi mắt lóng lánh ánh nướ của mình, không dám tinh tưởng nói: “Anh, vẫn còn là chồng em sao?”
Úc Hàn nhẹ giọng cười, lại ôm chầm lấy cô, hôn trán cô: “Trước kia là anh không tốt, từ nay về sao, anh sẽ bồi thường đủ cho em, làm em mỗi ngày đều thấy thỏa mãn.”
Tim Lâm Thiên Hoan đập thình thịch, bên tai cũng hơi nóng lên, tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cô vẫn nói: “Vậy mỗi ngày một lần.”
Úc Hàn ôm cô ngồi trên bàn làm việc, mở hai chân cô ra, lấy khăn giấy chà lau nơi bí mật đang lầy lội bất kham nọ.
Anh dùng đèn flash điện thoại, chiếu chiếu tiểu bức bị mình tàn nhẫn thao làm, hai cánh môi non mềm của âʍ ɦộ đã bị thao đến đỏ tươi, lật mép ra, huyệt khẩu nguyên bản khép chặt nay đã không khép lại được, còn đang có dịch trắng đang chảy ra bên ngoài.
“Đừng nhìn…” Lâm Thiên Hoan đẩy đầu anh ra, không cần phải nghĩ cũng biết, hiện tại phía dưới cô đang cực kì da^ʍ mĩ.
Úc Hàn cầm khăn giấy lau chỗ đó, bức thịt mẫn cảm khép mở bởi vì sự chà lau của anh, Lâm Thiên Hoan cũng theo đó mà run rẩy một chút.
“Ưm~”
Úc Hàn dừng lại động tác.
“Thiên Thiên,” Úc Hàn gọi cô.
“Sao vậy?”
“Anh đột nhiên nghĩ đến, nơi này của em kiều nộn như vậy, mỗi ngày một lần có chịu nổi không?”
“Em đương nhiêu chịu được, sao em lại không chịu nổi được chứ?” Lâm Thiên Hoan bẹp miệng, kéo Úc Hàn đến gần, câu lấy cổ anh, vội la lên với anh: “Có câu không có ruộng bị cày hư, mà chỉ có trâu đi cày chết vì mệt, anh lên lo cho chính mình thì hơn chứ không phải lo cho em đâu, tóm lại mỗi ngày một lần, không được đổi ý.”
“Không đổi ý.” Úc Hàn lại ôm cô vào lòng, tầm mắt lướt ra phía sau của Lâm Thiên Hoan, nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Vầng trăng trên bầu trời vẫn như cũ thật tròn, nhưng lại không sáng như ban nãy, chỉ có những ánh đèn neon lập lòe không ngừng thay đổi màu sắc kia là vẫn như ngày hôm qua, thoạt nhìn thì hết thảy chẳng có bao nhiêu biến hóa, nhưng rốt cuộc vẫn là không giống nhau.
Ý cười của Úc Hàn ở nơi Lâm Thiên Hoan không nhìn thấy được dần dần nhạt đi, cánh tay anh siết lại, từng chút một siết chặt Lâm Thiên Hoan.
“Ưm… Sắp thở không nổi rồi…” Lâm Thiên Hoan hơi chút oán giận mà thụi nhẹ ông chồng nhà mình, trách anh ôm quá chặt.
Úc Hàn vẫn không buông tay ra, còn vùi đầu vào cổ cô, giọng khàn khàn: “Anh chắc chắn có thể thỏa mãn em, cho nên Thiên Thiên, đừng lại tìm tên đàn ông khác, chỉ để một mình anh thỏa mãn em là được rồi.”
…
Ngày hôm sau An Nhiên và Úc Phỉ cùng nhau đến văn phòng của Lâm Thiên Hoan, Lâm Thiên Hoan đi qua đi lại, lo lắng: “Vốn mình không phát hiện ra Úc Hàn rốt cuộc vì cái gì bất thường đâu, mãi cho đến khi anh ấy nói với mình câu đó.”
Úc Phỉ dùng tay xoa điểm giữa hai đầu mày, An Nhiên cũng không nhịn được mà thở dài: “Cho nên anh ta cảm thấy cậu có người khác?”
“Chính là ở quán bar Subway, ngày mà nhân cách thứ hai của Úc Hàn xuất hiện, anh ấy vừa gặm vừa cắn mình, chắc chắn trên người đã để lại dấu vết, rồi buổi tối hôm sau, nhân cách thứ nhất đón mình về nhà, mình vì quá mệt nên ngủ luôn trong xe, sau cùng là anh ấy ôm mình vào nhà rồi thay quần áo, chắc là đã nhìn thấy gì đó…”
Úc Phỉ bực bội cáu lên: “Không bằng trực tiếp ngả bài với em ấy đi.”
Lâm Thiên Hoan không cần nghĩ ngợi đã vội phủ quyết: “Không được, lỡ như hai nhân cách của anh ấy lại muốn tàn sát nhau lần nữa thì sao? Kết quả lại chẳng phải là ý thức lại lần nữa hỗn loạn, tự gây thương tích cho chính mình?”
Nói nói hốc mắt Lâm Thiên Hoan liền đỏ lên, giọng nói cũng phát run: “Em không cách nào lại nhìn anh ấy bị vậy một lần nữa, cũng chẳng thể nào thừa nhận nổi cảm giác đau khổ khi suýt chút nữa đã mất đi anh ấy…”
Úc Phỉ cũng không nhìn được bộ dạng của Lâm Thiên Hoan hiện tại, liền đi qua ôm cô vào lòng, dỗ: “Không sao, không sao đâu, cùng lắm thì cứ để em trai chỉ tưởng rằng mình bị cắm sừng vậy, chẳng có gì lớn lao cả.:
Lâm Thiên Hoan: “Nhưng em cũng không muốn thấy chồng mình khó chịu.”
Úc Phỉ khó hiểu: “Cậu ấy vì cái gì khó chịu?”
Lâm Thiên Hoan: “Nếu chị là đàn ông, chị phát hiện vợ chị đã cắm cho chị một cái sừng, chị phát hiện vợ chị có khả năng có quan hệ mờ ám với gã đàn ông khác, chị không khó chịu à?”
An Nhiên lại nói: “Thiên Thiên, mình thấy oan uổng thay cho cậu, cậu không thấy rằng người nên khó chịu hẳn nên là cậu mới phải? Mình thật sự không hiểu nổi sao cậu có thể ở bên cạnh, yêu thương một tên đàn ông mười năm như một như thế này, đối với anh ta toàn tâm toàn ý thủ thân như ngọc còn chưa đủ, kết quả còn muốn vì anh ta không bình thường, tự mình cắm sừng mình mà còn thay anh ta lo lắng, dựa vào cái gì chứ? Nếu cần mình nói, Úc Hàn như vậy là đáng đời.”
Lâm Thiên Hoan càng khó chịu hơn: “Cậu đừng nói chồng mình như vậy.”
An Nhiên đi đến bên cạnh cô, ôm cô: “Mình là thấy oan uổng thay cho cậu, cậu nói xem, cậu lớn như vậy rồi mà chỉ mới hưởng thụ qua mỗi cây dươиɠ ѵậŧ của Úc Hàn, vốn đã thật mệt rồi, kết quả Úc Hàn còn dám nghi ngờ cậu nɠɵạı ŧìиɧ, anh ta dựa vào cái gì chứ?”
Lâm Thiên Hoan gõ đầu cô nàng: “Chỉ có cậu mới cảm thấy mệt, mình cảm thấy một đời một kiếp một đôi người là chuyện rất tốt đẹp.”
An Nhiên cười, còn nhìn về phía Úc Phỉ nói: “Mình thấy là chỉ có cậu nghĩ như vậy thôi, không tin cậu hỏi Úc tổng xem, kinh nghiệm của chị ấy tuy rằng không nhiều bằng mình, nhưng làm đàn ông đều thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Lâm Thiên Hoan hoảng sợ, vội vàng che lại miệng An Nhiên.
Nhưng đã không kịp, sắc mặt của Úc Phỉ đã thay đổi.
“Chị, chị đừng nghe An Nhiên nói bậy.”
“Không sao,” Úc Phỉ cong môi, cúi đầu lấy một điếu thuốc ra châm, rồi đến đây choàng tay qua vai Lâm Thiên Hoan, “Em không muốn để em trai chị cảm thấy mình bị thằng khác cắm sừng, An Nhiên lại không muốn thấy Lâm Thiên Hoan chịu ủy khuất đúng không?”
Lâm Thiên Hoan và An Nhiên đồng loạt gật đầu.
“Được.” Úc Phỉ thu tay lại, gọi một cuộc điện thoại.
Vài giây sau, là giọng Úc Hàn truyền tới: “Có việc gì sao?”
Úc Phỉ: “Chú có biết chú bị cắm sừng rồi không?”
Lâm Thiên Hoan mở to hai mắt ra nhìn, thiếu chút nữa ngưng cả thở.
Úc Hàn bên kia tạm dừng trong một chớp mắt, mới nói: “Xin chỉ đừng đặt điều bôi nhọ vợ tôi.”
Úc Phỉ mặt kệ anh, chỉ tiếp tục nói: “Là An Nhiên động tay chân.”
Lâm Thiên Hoan ngây ngẩn.
Uco phun ra một khói, giọng điệu nhẹ nhàng: “An Nhiên đã khai với chị rồi, cô ấy nói dạo này đã chơi chán bọn đàn ông rồi, muốn thử với phụ nữ xem sao, căn cứ theo nguyên tắc Gần quan được ban lộc, nên cô ấy xuống tay với Thiên Thiên.”
An Nhiên: “?”