"Anh buông em ra trước đã...."
Lâm Thiên Hoan căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi này.
Cô phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ muốn cô nói dươиɠ ѵậŧ của cả đều thô to giống nhau, ngay cả độ cong và gân xanh đều giống nhau như đúc sao?
Úc Hàn đè cô lại, càng muốn cô phải nói ra: "Em trả lời anh đi."
Lâm Thiên Hoan muốn khóc: "Em không trả lời được, Úc Hàn, anh đừng ép em..."
Úc Hàn càng nắm càng chặt, gần như siết chặt cơ hàm mà hỏi cô: "Hỏi vấn đề đơn giản như vậy chính là đang ép em sao?"
"Anh làm em đau..." Lâm Thiên Hoan nhìn người đàn ông hung dữ trước mắt, bỗng dưng bắt đầu nhớ đến Úc Hàn luôn đối xử dịu dàng với cô.
Úc Hàn kia còn lâu mới bức bách cô như thế, càng sẽ không làm cô đau, không làm cô khổ sở.
Biểu cảm của Lâm Thiên Hoan trông thật sự rất khó chịu, trong lòng Úc Hàn cũng khẩn trương theo, vội vàng thả lỏng tay ra, nhưng nghĩ đến gã đàn ông mà mình không biết kia, nghĩ đến mấy năm nay Lâm Thiên Hoan bị một người đàn ông khác chiếm hữu, lửa ghen của Úc Hàn lại lần nữa được dịp bùng cháy.
"Em thiếu thao đến như vậy sao? Không có đàn ông thì không sống nổi phải không? Có phải hay không chỉ cần gã đàn ông nào có thể dùng dươиɠ ѵậŧ làm da^ʍ huyệt em sung sướиɠ là em có thể cùng gã kết hôn, gả cho hắn?”
Lời kia vừa thốt ra, sự oan ức và phẫn nộ trong lòng Lâm Thiên Hoan đã đạt đến đỉnh điểm, cô ngửa đầu nhìn Úc Hàn, đôi long lanh đầy nước: "Anh biết cái gì chứ? Tôi kết hôn với anh ấy là bởi vì tôi yêu anh ấy, chẳng lẽ anh cho rằng tất cả mọi người đều giống với anh chỉ biết làʍ t̠ìиɦ hay sao?"
Úc Hàn sao có thể nói cô như vậy?
Rõ ràng là trong hai năm kết hôn này, cô trước giờ chưa đạt được thỏa mãn chân chính, nhưng cô vẫn giữ trái tim chung thủy với người đàn ông này, không hề liên quan đến du͙© vọиɠ, chính là vì yêu.
Chẳng lẽ trong mắt anh, mình chỉ là một con đàn bà da^ʍ loàn hay sao?
Tuy rằng ở phương diện tìиɧ ɖu͙©, chồng cô không thể thỏa mãn được cô, nhưng hai người ở bên cạnh nhau, cô có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô.
Còn người đàn ông trước mắt thì sao?
Anh ta thật sự yêu cô sao, hay là chỉ thích làm cô, chơi đùa cơ thể này của cô?
Lâm Thiên Hoan lập tức cảm thấy rất khổ sở, nhưng kẻ đau khổ không chỉ một mình cô, mà còn có Úc Hàn đang đứng đối diện cô không ngừng lặp đi lặp lại "Em yêu hắn", "Thì ra em yêu hắn", sau đó đột nhiên cười.
"Thiên Thiên," Anh cúi người đến bên cạnh cô, đỡ lấy mặt Lâm Thiên Hoan, động tác thế mà lại dịu dàng giống hệt nhân cách còn lại, "Cho nên nhiều năm như vậy, đều là một mình anh tự mình đa tình sao?"
Trong mắt Lâm Thiên Hoan chợt xuất hiện một tia hoang mang, khó hiểu.
"Được," Úc Hàn thu tay, thanh âm lạnh lẽo, "Một khi đã như vậy, thế thì chúc em hạnh phúc, anh sẽ không làm phiền em nữa."
...
Úc Hàn bỏ đi.
Sau khi anh bỏ đi được nửa giờ, An Nhiên đã đến khách sạn, ôm lấy Lâm Thiên Hoan với đôi mắt đỏ bừng.
"Sao thế? Thiên Thiên, cậu đừng khóc, là mình sai..."
Lâm Thiên Hoan: "Mình hối hận."
An Nhiên: "A?"
Lâm Thiên Hoan lắc lắc đầu, nghẹn ngào nên có chút nói không thành lời. Cô nghĩ, vì sao cô không biết thỏa mãn chứ?
Chồng cô dịu dàng chăm sóc, quá yêu thương cô, cô lại đi thường xuyên nhớ về cảm giác làʍ t̠ìиɦ với một Úc Hàn khác.
Một Úc Hàn khác có thể cho cô trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© cực hạn, cô lại đi trách móc Úc Hàn này chỉ có thể làm cô lêи đỉиɦ, không thể cho cô tình cảm và yêu thương.
"Đừng khóc, Thiên Thiên, cậu đừng khóc mà." An Nhiên nhìn bạn tốt như thế, trong lòng cũng cực kì khó chịu, điều này còn khổ sở hơn so với việc cô đi ra ngoài ch*ch xã giao, đến lúc cởϊ qυầи mới phát hiện đối phương vừa nhỏ vừa ngắn.
"Mình thực sự rất hối hận," Lâm Thiên Hoan chỉnh trang lại quần áo, dừng khóc, nói với An Nhiên, "Mình không nên cãi nhau với anh ấy, ít nhất là vừa nãy không nên cãi nhau với anh ấy, cậu biết không, lúc đó dươиɠ ѵậŧ của anh ấy đã để phía dưới mình rồi, thiếu chút nữa là mình ăn được rồi..."
An Nhiên không nhịn được cười: "Thì ra cậu hối hận cái này sao?"
Tai Lâm Thiên Hoan có hơi nóng lên, nhưng vẫn nói ra: "Mặc kệ anh ấy có bao nhiêu biếи ŧɦái hay thích làm khó dễ người khác, nhưng lúc làʍ t̠ìиɦ với anh ấy thật sự sướиɠ lắm."
An Nhiên chế nhạo: "Sướиɠ cỡ nào chứ?"
"Trước kia mỗi lần làm cùng anh ấy, mình đều sẽ cao trào không chỉ một lần, hơn nữa anh ấy luôn thích bắn tinh sau khi mình đã lêи đỉиɦ, sau khi mình tới rồi vẫn còn cắn lấy cây gậy cương cứng của anh ấy, cảm nhận những cú đâm thọc cuối cùng của anh ấy trước khi bắn vào bên trong mình... Thực sự rất thỏa mãn..."
An Nhiên vội che miệng cô lại, dựa vào người cô rêи ɾỉ: "Cậu đừng nói nữa, cậu nói làm phía dưới mình ngứa lắm, lại muốn bị đ*."
Lâm Thiên Hoan đẩy cô ra, cười cười với nhau một hồi, lại bỗng dưng giữ chặt tay cô nàng, khẩn trương nói: "Đúng rồi, A Hàn trước khi đi còn chút mình hạnh phúc, sẽ không đến quấy rầy mình nữa, anh ấy sẽ không xuất hiện nữa hay sao?"
An Nhiên trầm tư: "Cái này khó nói."
Lâm Thiên Hoan càng thêm hối hận: "Thế làm sao bây giờ? Mình không muốn anh ấy biến mất, mình còn chưa làʍ t̠ìиɦ với anh ấy nữa, mình chưa sướиɠ đủ."
An Nhiên lập tức đổi giọng trấn an cô: "Cậu sợ gì chứ, Úc Hàn vẫn ở đó chứ đâu, vả lại nhân cách thứ hai đó thể vì cậu mà sinh ra, chỉ cần cậu muốn anh ta tồn tại, anh ta sẽ không thể nào biến mất được."
Lâm Thiên Hoan: "Cậu chắc chứ?"
An Nhiên thề chắc như bắp: "Lấy bằng bác sĩ tâm lí ra cá với cậu, mình chắc chắn."
Lâm Thiên Hoan nửa tin nửa ngờ: "Vậy tạm thời tin tưởng cậu vậy."
An Nhiên kéo tay cô, tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu cậu muốn sung sướиɠ, hoàn toàn có thể tìm đến chồng cậu mà, cậu cũng nói anh ấy không có vấn đề về cương dương, chỉ là nhận thức về tìиɧ ɖu͙© khác với nhân cách thứ hai, thế sao cậu không thể dẫn dắt anh ấy dùng cách đ* của nhân cách thứ hai để làʍ t̠ìиɦ với cậu?"
Lâm Thiên Hoan cũng rất sầu não chuyện này: "Mấy hôm trước mình vừa chủ động một lần, nhưng hiệu quả chẳng tốt chút nào."
"Một lần thì sao mà được đâu bảo bối? Nếu cậu muốn được sướиɠ, hãy bỏ sự rụt rè của cậu xuống đi, lại thử lần hai, lần ba, mình nói rồi, Úc Hàn rất yêu cậu, chỉ cần dục niệm và ý nghĩ của cậu có thể chuyển đến chỗ anh ta một cách chính xác, dựa vào mức độ yêu thương mà anh ta giành cho cậu, anh ta không thể nào không thỏa mãn cậu đâu."
An Nhiên nói chắc như đinh đóng cột, trong nháy mắt Lâm Thiên Hoan cũng cảm thấy mình được khai sáng, mà ngay lúc này, điện thoai di động cô lại lần nữa vang lên.
Hiện tên người gọi là A Hàn.
An Nhiên cảm thấy rất thú vị, nghiêng đầu quay sang hỏi Lâm Thiên Hoan: "Cậu cảm thấy là Úc Hàn nào gọi đến?"
------
Tác giả: Mọi người cũng đoán xem.
Editor: Nên để chữ thao thành đ* với đ*t không mọi người. Hay tùy chỗ mà để như chương này??