Cô Rất Muốn

Chương 7: Lỗ nhỏ em thao rất sướng

Hô hấp của Lâm Thiên Hoan cứng lại, tim bất chợt đập gia tốc.

Dù rằng đang ở nơi hỗn tạp, mùi khói thuốc lá vẫn vương lại bên chóp mũi, cô vẫn có thể ngửi ra được một cách rõ ràng mùi vị của người đàn ông sau lưng.

Không sai, là Úc Hàn.

Là Úc Hàn mà cô quá quen thuộc.

Nên đồng thời, Lâm Thiên Hoan cô cũng biết được, Úc Hàn đang đứng sau lưng cô đây không phải là ông chồng lễ độ đứng đắn nhà mình.

"Sao không trả lời?" Giọng nói trầm thấp dễ kia lại lần nữa vang lên, lúc này đây, đôi môi mỏng nọ đã chạm lướt lên vành tai Lâm Thiên Hoan.

Lâm Thiên Hoan bị trêu giẹo khiến cả người tê dại, hai chân trở nên mềm nhũn, phải dùng hai tay giữ lấy quầy bar mới miễn cưỡng đứng vững.

Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, đáp lời: "Em không thấy mình ăn mặc tao chỗ nào, càng không hề có ý dụ dỗ người khác."

"Hửm?" Úc Hàn nhướng mày, bàn tay đang đặt trên mông cô di chuyển lên trên, nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, "Cưng thế này mà không phải đang dụ dỗ người khác sao?"

Lâm Thiên Hoan cảm thấy oan uổng: "Em đang mặc quần áo đúng với chức nghiệp, ngay cả một cái nút áo cũng không bung ra, mặc kín mít như vậy, mà xung quanh đây có nhiều người phụ nữ ăn mặc hở hang khoe hàng như vậy, sao anh không nói bọn họ, lại chỉ đến đây nhằm vào em, anh thật không có đạo lí."

Úc Hàn lại rít vào một hơi, nở nụ cười âm trầm.

"Bảo bối, đây chỗ em cao tay hơn người khác." Đôi bàn tay lần theo vạt áo sơ mi của Lâm Thiên Hoan trượt vào trong, vuốt ve dọc theo lỗ rốn, "Cưng nói rất đúng, nơi này đúng là có rất nhiều phụ nữ ăn mặc hở hang, nhưng dù là bất kì thứ gì, khi số lượng quá nhiều, thì trở nên không có gì thú vị, ngược lại em lại không giống bọn họ, em thật rất đặc biệt."

Lâm Thiên Hoan hỏi lại: "Không giống nhau, đặc biệt, đây là tao?"

"Nếu chỉ là đặc biệt, đương nhiên không thể gọi là tao rồi, nhưng anh nói này, cưng không giống họ, da dẻ cưng vừa trắng lại mềm nhưng cố ý trùm cho kín mít lại, ai lại không muốn xé rách quần áo của em, nhìn thử xem bên trong em có cũng trắng mềm như vậy không? Đã vậy vυ' cưng lại lại lớn như vậy, mông nẩy, bộ quần áo công sở này thật không giấu nổi được dáng người trước lồi sau lõm này, dù là đi chăng nữa nhìn thấy cưng như vậy, đều muốn lột sạch cô em đè xuống dưới thân, dùng dươиɠ ѵậŧ hung hăn thọc vào nộn bức của cưng..."

Mặt Lâm Thiên Hoan nóng lên: "Anh, anh là đang cưỡng từ đoạt lí..."

"Cưỡng từ đoạt lí?" Úc Hàn dán lên gáy cô, vươn lưỡi, liếʍ liếʍ lên vành tai mẫn cảm của cô, tiện thể nở nụ cười khẽ: "Nhưng cưng ướt rồi."

"Em."

Bị đàn sờ mông phi lễ cũng không phản kháng, còn lén sung sướиɠ chảy nước, ngươi không phải tao hóa tiểu da^ʍ phụ, còn có thể là cái gì nữa chứ?"

Lâm Thiên Hoan khép chặt chân, theo bản năng cãi lại: "Em không có."

"Không có?" Bàn tay đang vân vê vùng rốn của Lâm Thiên Hoan lướt xuống tìm kiếm, trực tiếp đẩy qυầи ɭóŧ Lâm Thiên Hoan ra.

“Đừng…”

“Ngậm lấy.” Úc Hàn nhả điếu thuốc hút được một nửa ra kề bên miệng Lâm Thiên Hoan, bắt cô ngậm vào.

"Ưʍ..."

"Không phải nói không có à? Thế thì để anh kiểm tra một chút, sờ sờ xem sao."

"Ưm!"

Lâm Thiên Hoan mở to hai mắt ra.

Tuy rằng xung quanh đang chìm trong ánh đèn mờ mờ, cô đứng trong góc, nhưng dù sao đây cũng là quán bar, tiếng người ồn ào, toàn bộ đều là người, Úc Hàn anh sao dám, sao lại dám...

Nhưng tay của Úc Hàn chính là trượt xuống theo bụng nhỏ của cô, lướt qua bụi cỏ, sờ lên nộn bức ướt mềm kia.

"Hừ." Người đàn ông cười, nụ cười không có chút ấm áp nào.

"Lâm Thiên Hoan," Người đàn ông một tay nắm lấy vυ' cô, một tay day âm đế, giọng điệu ác liệt, "Em mẹ đó đã sớm lũ lụt chảy nước dầm dề rồi, còn ở đây giả thanh thuần với anh? Đã sớm muốn để đàn ông thao? Một cây dươиɠ ѵậŧ có đủ thoải mãn da^ʍ bức này của em không? Nếu hôm nay anh không đến đây, tao bức này tính để ai thao hả? Định để kẻ nào chiếm tiện nghi?"

"Không... hưʍ..."

Đừng, đừng mà...

Đừng lộng âm đế của cô nữa, ngón tay giữa lại nhanh như vậy, dùng sức lộng ấn như thế, cô chịu không nổi mà, cô sắp cao trào...

Cô không thể nào ngậm điếu thuốc lá trong miệng nữa, điếu thuốc đã rơi xuống mặt bàn cẩm thạch của quầy bar, ánh lửa lập lòe sắp tắt, mà du͙© vọиɠ trong cơ thể lại càng cháy càng mạnh, ngón tay Úc Hàn từ âm đế Lâm Thiên Hoan dần trượt xuống, lúc cắm vào miệng huyệt ẩm ướt lầy lội, rốt cuộc Lâm Thiên Hoan đã thật sự mất khống chế, run rẩy mà cao trào.

"Ừm... Em cũng chặt thật." Úc Hàn vẫn chưa buông tha cô, sau khi cô lêи đỉиɦ lại thọc vào thêm một ngón tay, đảo đi đảo lai không ngừng trong vách động, lại còn cảm thán: "Khít chặt như huyệt xử nữ vậy."

"A~ ha... A Hàn, đựng động nữa." Hình như đã có vài người bắt đầu quay sang đây nhìn, Lâm Thiên Hoan sắp chịu không nổi nữa.

Nhưng Úc Hàn không có ý định buông tha cô, lại còn vừa chơi đùa da^ʍ huyệt ướt nhẹp vừa cố hỏi: "Thiên Thiên, hay là chỗ này?"

"Em... a~"

"Thiếu chút nữa quên mất," Úc Hàn dưới lớp quần áo bắt lấy vυ' cô, khẽ hôn lên sườn cổ cô: "Tiểu nộn bức này của Thiên Thiên là do anh khai bao cho, lúc ấy em cũng thật lãng, lần đầu tiên chịu thao đã có thể sướиɠ đến phun nước, lúc cao trào còn cắn chặt dươиɠ ѵậŧ anh đây không nhả."

"A..."

"Lúc đó anh cũng rất sảng khoái, đặc biệt là lúc bắn vào trong cái lỗ nhỏ của cưng."

"Ưm~"

"Thiên Thiên," Úc Hàn ôm lấy cô, hôn lên sau tai, nói với cô: "Lỗ huyệt của em thao rất sướиɠ, lúc nào lại cho anh chơi tiếp được?"

------